Tầm mắt đặc biệt chú ý đến chiếc kính râm tròng đen bản lớn đương chắn ngang trên gương mặt xinh đẹp của người đang ngủ say trên giường, mày anh hơi nhíu lại. Kể cả khi đi ngủ, cô gái này cũng mang kính ư?
Nghĩ rằng cô sẽ bị cấn và cảm thấy không thoải mái, Cao Lãng bước đến bên cạnh chỗ cô đang nằm, khom người nhẹ nhàng tháo chiếc kính ra.
Lúc này, Đồng Giai Lị đột nhiên mở mắt trừng trừng, làm anh cũng thoáng sựng người:
" Cô… "
" Lãng "
Cả hai bất động, hai mắt chằm chằm nhìn nhau, người kinh ngạc, người hốt hoảng. Có điều đồng tử của cô gái quá loãng, hoàn toàn không nhìn thấy tiêu cự. Dưới ánh sáng nhập nhoạng của chiếc đèn ngủ, đôi mắt cô như được hòa trộn với nhũ vàng tạo thành một hỗn hợp thật lung linh nhưng cũng lại có phần dọa người.
Bấy giờ Cao Lãng mới hiểu ra tại vì sao Đồng Giai Lị lại luôn đeo chiếc kính hết mực vướng víu này. Cảm giác mắc nợ trong lòng anh cũng vì thế ngày một tăng cao. Anh đưa lòng bàn tay áp lên hai mắt cô, nhẹ nhàng vuốt xuống:
" Ngủ tiếp đi! Về sau cũng không cần đeo thứ này nữa! "
Đồng Giai Lị lắc đầu:
" Không được! Rất xấu xí! Em không muốn anh nhìn thấy bộ dáng xấu xí này của mình! "
" Không xấu! " Anh nói, ngữ khí đã không còn lạnh lùng như trước. Trong đêm tuyết rơi, thanh âm càng thêm trầm ấm ôn nhu. " Ngủ đi! "
Nói rồi, Cao Lãng đứng dậy, tắt đèn ngủ đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa còn không quên ngoái đầu lại dặn dò:
" Có gì thì cứ gọi! "
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, khắp gian phòng rơi vào một mảng đen tĩnh mịch. Phải qua thực lâu, thực lâu sau Đồng Giai Lị mới dám thở hắt một hơi rất khẽ, khóe môi không khỏi cong lên thỏa mãn.
Dựa vào giọng điệu kia, cô biết kế hoạch khiến anh động lòng xem ra đã thành công ngoài ý muốn.
Trước đó, Đồng Giai Lị đã đặt làm trực tiếp ở nhà sản xuất một đôi kính áp tròng giống với màu mắt của mình khi bị mất đi giác mạc. Cô luôn mang nó kể cả khi đã đeo kính che mắt để phòng hờ trường hợp bị Cao Lãng nghi ngờ.
Ngày hôm nay, cô cố ý đến đây ở chính là vì muốn Cao Lãng thấy được nó - đôi mắt giả mù này của mình. Quả nhiên, anh đã động lòng! Anh thật sự đã động lòng!
Tư Duệ, chỉ cần ba tháng tới cô không quay lại thành phố này, Cao Lãng sẽ vĩnh viễn trở về bên tôi, cả thể xác lẫn trái tim.
Anh sẽ yêu lại cô! Nhất định!
_________________________________
Sáng sớm tinh mơ, chiếc xe ba bánh của A Thiển đã đậu trước cổng nhà Tiểu Tư.
Trong lúc hắn cùng Hướng Mạc Tâm mang hành lý ra đặt ở thùng xe thì mẹ Thanh gọi hai cô nàng lại.
Tiểu Hà dắt Tiểu Tư đi đến chỗ bà:
" Cô Thanh gọi cháu ạ? "
Tiểu Tư cũng gật đầu mỉm cười.
Hướng Mạc Thanh " Ừ! " một tiếng, dúi túi giấy đựng đầy thức ăn và một bọc mâm xôi vào tay chị:
" Cho hai đứa đi đường buồn miệng thì ăn! Cũng đỡ đói đi? "
Chị nhận lấy, gương mặt hòa nhã không giấu nổi xúc động:
" Cháu cảm ơn cô ạ! Cháu với Tiểu Tư thích đồ ăn cô làm lắm! Thực tốt quá! "
Bà cười, đuôi mắt cong cong đã để lại vết chân chim mờ nhạt, nói qua nói lại một lúc với Tiểu Hà, cuối cùng gọi riêng Tiểu Tư ra một góc.
Tư Duệ hơi bất ngờ, nhưng cũng ngoan ngoãn để Hướng Mạc Thanh dắt đến một nơi cách đó không xa rồi dừng lại. Bà bắt lấy bàn tay cô, trìu mến nói:
" Nhất định phải dưỡng thai cho tốt, sinh ra một đứa bé khỏe mạnh! Sau khi nó cứng cáp rồi thì mang đến đây chơi với Tâm Tâm có được không? "
Nghe đến đây, Tư Duệ lập tức kinh ngạc. Chuyện mang thai cô không hề nói với ai kể cả Hướng Mạc Tâm. Mẹ Thanh bằng cách nào có thể biết được? Là do Tiểu Hà nói chăng?
Như đọc được suy nghĩ của Tiểu Tư, Hướng Mạc Thanh mỉm cười:
" Biểu hiện của con cho thấy con rất yêu cha của đứa trẻ này, vậy nên hai mẹ con phải thật mạnh khỏe và sống hạnh phúc nhé! "
Là do biểu hiện ư? Tư Duệ chợt ra bản thân từ khi biết tin mang thai rất thường hay vuốt ve vùng bụng, nhiều nhất là những lúc ngồi một mình ở ngoài sân. Vậy ra mẹ Thanh đã trông thấy, vì là người từng trải nên bà hiểu rõ hơn ai hết. Còn Tâm Tâm, cô bé này thật sự đơn thuần, Tư Duệ không nói, cô bé cũng chẳng nghĩ nhiều.
Thấy Tiểu Tư im lặng không đáp, bà lại nói tiếp:
" Tâm Tâm và anh trai của nó cũng là hai đứa trẻ của một người đàn ông mà cô từng rất yêu. Có điều, bây giờ cô không hận, cũng sẽ không yêu lại ông ấy! "
Tư Duệ thoáng sực người, đây là lần đầu tiên cô được nghe mẹ Thanh nói về chuyện của cha Hướng Mạc Tâm.
Không chỉ có Hướng Mạc Tâm tò mò về cô, Tư Duệ cũng rất nhiều lần hiếu kỳ về cô bé, ngặt nỗi đâu phải chuyện gì cũng có thể vô tư đặt câu hỏi. Cô không thể nói nhiều về chuyện của mình cho Hướng Mạc Tâm nghe, càng không có tư cách ép cô bé phải kể ra tất cả.
Trầm mặc một lúc, Tư Duệ nở nụ cười ngọt ngào viết vào tay Hướng Mạc Thanh đáp lại:
' Vâng ạ! Cháu cảm ơn cô! Kỳ thực cháu rất yêu anh ấy, chúng cháu từng sống với nhau rất hạnh phúc! Tương lai nhất định cũng sẽ như vậy! '
Đúng vậy! Cô hiểu ẩn ý trong lời nói của mẹ Thanh. Cô không thể để đứa bé này phải chịu cảnh mồ côi cha giống như Tâm Tâm. Nó có mẹ là cô, có cha là anh, nó thật sự có một gia đình, nó còn là kết tinh tình yêu giữa cô và anh.
' Cháu đi đây! Tạm biệt cô! '
__________________________________
Ở đầu huyện Lộc Phàm, cách chợ Đông Sơn khoảng sáu, bảy cây số có một trạm xe buýt. Tiểu Hà sợ làm phiền A Thiển nhiều nên đã bảo anh dừng xe ở đây, sau đó sẽ cùng Tiểu Tư tự bắt xe buýt đến ga tàu.
Lúc chia tay, Hướng Mạc Tâm trên vai đeo balo len lén leo lên xe buýt cùng hai người rốt cuộc cũng bị A Thiển phát hiện bắt lại trở về. Hắn ôm cô nhóc khổng lồ trên vai, tuy có chút không nỡ nhưng vẫn để mặc cô tha hồ giãy tử, gào khóc nhìn chiếc xe buýt xa dần.
Chẳng hiểu là tại vì sao dạo gần đây hắn vô cùng bất an. Luôn cảm thấy sắp có chuyện rất xấu sẽ xảy ra. Đặc biệt lại là xảy ra với Tâm Tâm của hắn.
Để dỗ Hướng Mạc Tâm, A Thiển phải đưa cô ra chợ chơi. Cô nàng rất bướng bỉnh, đã chán ghét còn thêm giận hắn đến kinh người.
Nếu tên này không độc ác giữ cô lại, cô đã có thể cùng Tiểu Tư và Tiểu Hà đi lên thành phố hóng biến rồi! Ở đó cô còn có anh trai, có gì phải lo lắng chứ? Tất cả là tại cái tên già A Thiển ấy! Thật là tức chết mà!
Ngày hôm qua khi xem trong danh bạ của Tiểu Tư, cô có thấy một cái tên rất quen quen nha. Nghĩ một hồi mới nhớ ra, đó chính là cái tên của người đàn ông giàu có trên bản tin thời sự hồi trưa, chính là Cao Lãng. Bảo sao sau khi nghe xong tin tức, Tiểu Tư lại nằng nặc đòi trở lại thành phố, hóa ra là có mối quan hệ với anh ta. Thú vị hơn nữa là sự xuất hiện của cô gái được biết với danh phận hôn phu của Cao Lãng.
Thôi rồi! Cô hiểu rồi! Chị ta chắc chắn là người thứ ba chen vào giữa Tiểu Tư và Cao Lãng trong khi Tiểu Tư vắng nhà rồi! Không còn khả năng nào khác nữa!
Thật là một người phụ nữ đáng ghét mà! Còn có cả tên tra nam kia nữa! Hướng Mạc Tâm thật muốn lên thành phố dạy dỗ bọn họ một bài học, cũng là để bảo vệ Tiểu Tư. Cô đã chuẩn bị đầy đủ trong balo rồi, vậy mà phút cuối vẫn bị A Thiển kia lại phá hỏng bét hết! Hướng Mạc Tâm thề sẽ giận hắn đến chết!
Nhìn tấm lưng cao lớn trải rộng trước mắt, cô chán ghét nhíu mày, tay cầm bánh bao rẽ sang một ngóc ngách khác trong chợ. Nhìn thấy quầy bắn súng trúng thưởng có một con gấu bông, Hướng Mạc Tâm nhớ mình cũng đã từng bắn được một con như vậy cho Tiểu Tư.
Trước quầy hàng có một thiếu nữ nhỏ nhắn mặc đồ thể thao mùa đông đang loay hoay với khẩu súng. Cô bắn ba phát đạn đều trật lất cả ba, có viên vì lực quả yếu bay được một đoạn còn bị rớt giữa đường. Hướng Mạc Tâm nhịn cười đi đến bên cạnh cô nàng:
" Cậu muốn bắn cái gì? "
Cô gái xoay người lại nhìn chủ nhân của giọng nói, có chút bất ngờ.
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới có thể nhìn kỹ dung mạo của cô nàng. Mái tóc ngắn xoăn đuôi bồng bềnh, gương mặt nhỏ nhắn, đôi má hồng hào, ngũ quan rất xinh xắn, nổi bật là đôi mắt to tròn cực kỳ đáng yêu.
Hướng Mạc Tâm nhất thời bị hút hồn một lúc, phát hiện ra cô nàng không phải người ở đây, hẳn là khách du lịch rồi!
" Mình muốn chú gấu bông đó! " Cô nói, giọng nói nhỏ nhẹ trong vắt vô cùng dễ thương. Đầu phải ngẩng lên mới có thể nhìn được mặt thiếu nữ cao lớn này.
Hướng Mạc Tâm nhìn con gấu, lại nhìn đến khao khát muốn có được chú gấu bông ở kệ hàng kia trong mắt cô gái nhỏ:
" Được rồi, để mình! " Hướng Mạc Tâm nói.
Cô nàng nghe vậy không giấu nổi vui sướng, hí hửng gọi ông chủ cho thêm một phiên bắn. Chú chủ quán đem ba viên đạn đưa đến cho cô, ánh mắt vô tình đảo qua thiếu nữ cao lớn bên cạnh thì giật mình:
" Cháu… cháu lại đến đây chơi à? " Chú ta lắp bắp nói, thanh âm tràn đầy kinh sợ. Ông nhớ cô bé này, chỉ với sáu phạt đạn liền hốt về một nửa phần quà trên kệ bày của ông.
Nghe vậy, cô gái nhỏ khó hiểu chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn Hướng Mạc Tâm. Hướng Mạc Tâm bày ra vẻ mặt thản nhiên, nở nụ cười tinh nghịch đáp:
" Chú yên tâm, lần này cháu chỉ muốn lấy con gấu bông kia cho cậu ấy thôi! "
Dứt câu, Hướng Mạc Tâm chỉ bằng một tay nâng súng lên, chĩa về hướng sau lưng ông chủ, nhắm bắn.
Đoàng.
***
Cầm gấu bông trên tay, Hàn Tiểu Hy reo lên vui sướng như trẻ con được quà, rối rít quay sang Hướng Mạc Tâm cảm ơn.
Hướng Mạc Tâm cười cười:
" Cậu thích là mình vui rồi! "
" Chú ấy có vẻ ngại cậu lắm nhỉ? Cậu có phải từng hốt hết phần thưởng của người ta về nhà không? "
Hàn Tiểu Hy tình cờ hỏi trêu, lại may mắn nhận được câu trả lời còn hơn cả mong đợi của Hướng Mạc Tâm:
" Nào có! Chỉ một nửa sạp hàng thôi! "
Hàn Tiểu Hy câm nín.
Lúc này, điện thoại trong túi cô bỗng reo lên inh ỏi. Hàn Tiểu Hy rút máy ra nghe:
" Alo mình đây? Sở Kiệt, có chuyện gì vậy? "
// Tiểu Hy, cậu đang ở đâu? // Ở đầu dây bên kia, Châu Sở Kiệt đưa ánh mắt viên đạn dáo dác nhìn xung quanh chợ tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cô.
Hàn Tiểu Hy cũng đưa mắt mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là các sạp hàng lộn xộn, hoàn toàn không tìm ra được vị trí ấn tượng để làm mốc.
" Mình… mình cũng không biết! " Cô cười trừ đáp.
Châu Sở Kiệt thở dài:
// Bật định vị lên, tôi lập tức đến chỗ cậu! //
" Không cần! Cậu hỏi bạn cậu ở đâu, mình dắt cậu đi đến chỗ đó! "
Trước khi Hàn Tiểu Hy bật định vị, Hướng Mạc Tâm đã lên tiếng. Giọng nói vừa thánh thót lại vô cùng dứt khoát, còn là đang đứng bên cạnh Hàn Tiểu Hy nghe trộm điện thoại, nên thanh âm phát ra đều lọt hết vào tai người ở đầu dây bên kia.
Châu Sở Kiệt khẽ nhíu mày:
// Tiểu Hy, ai vậy? //
Tiểu Hy " A! " lên một tiếng: " Là bạn mình mới quen được, cậu nổ địa chỉ đi! Cậu ấy dắt mình tới đó! "
Châu Sở Kiệt có chút không dám tin tưởng, nhưng thấy thanh âm vừa rồi là của nữ, nghe có vẻ còn là trẻ con nên dẹp nghi hoặc sang một bên. Dù gì cách này cũng khả thi hơn là dò tìm trên định vị.
***
Chỉ khoảng hơn năm phút sau, người đã được dẫn tới.
Từ đằng xa trông thấy dáng người thư sinh mang vẻ bất cần quen thuộc, Hàn Tiểu Hy đã vui vẻ vẫy tay. Đi bên cạnh là một thiếu nữ cao lớn, ước chừng phải hơn 1m7.
Nơi họ đang đứng là ở cổng sau của chợ, con đường phía đối diện là đường núi rất sâu và ẩm, một bên là vách đá sừng sững, bên còn lại là khoảng rừng rậm, cây cối um tùm. Hai ngã rẽ bên cạnh thì dẫn ra bên ngoài đường chính.
Hàn Tiểu Hy nhìn cậu rồi đảo mắt xung quanh, ngạc nhiên hỏi:
" Hai anh kia đâu rồi? "
" Đi có việc rồi! Chúng ta cũng về nhà trọ thôi! "
Cậu nói, đồng thời cất ánh mắt dò xét trên người Hướng Mạc Tâm đi.
" Cảm ơn đã đưa cậu ấy đến đây! " Lời này là nói với Hướng Mạc Tâm.
Hướng Mạc Tâm gật đầu cong môi:
" Không có gì, hai người nghỉ ngơi cho tốt rồi tranh thủ đi chơi nhiều vào, ở đây rất đẹp nha! "
Đối với thiếu niên trước mặt, Hướng Mạc Tâm hoàn toàn không có ấn tượng gì. Chỉ thấy dạo này cô đang rất có duyên với người thành phố thì phải. Trong vòng có hơn một tháng mà gặp được liền bốn người rồi. So với trước kia có mà mòn răng.
Hàn Tiểu Hy giơ con gấu bông lên ngang đầu vẫy vẫy với dáng người cao gầy đang đi xa dần, môi nở nụ cười ngọt ngào:
" Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều nha! Có duyên nhất định sẽ gặp lại! " Tâm Tâm, cô nhất định sẽ nhớ mãi cái tên này!
" Nhất định! " Hướng Mạc Tâm ngoái đầu nói lớn: " Tạm biệt, mình đi trước! "
Cô vốn định nán lại hỏi chuyện với Hàn Tiểu Hy một lúc, giữ liên lạc với cô nàng đáng yêu này nhưng vừa rồi cô vô tình nhìn thấy bóng dáng A Thiển đang điên cuồng tìm mình. Hướng Mạc Tâm còn đang giận, tạm thời chưa muốn gặp mặt hắn, vậy nên cô phải mau chuồn thôi!
Đợi đến khi Hướng Mạc Tâm đi khuất dạng rồi, Châu Sở Kiệt mới đứng thẳng người dậy:
" Đã có cách ép tên bác sĩ kia khai nhận rồi! "
Hàn Tiểu Hy kinh ngạc lẫn tò mò:
" Là gì vậy? " Cô đã được cậu kể về quan hệ thật sự giữa Cao Lãng và Tư Duệ. Hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột thịt, mà chính là tình yêu!
Nhưng sau nhiều chuyện xấu ập tới, bọn họ lại bị chia cắt. Với lá thư tuyệt tình kia, kỳ thực là nét chữ của Tư Duệ, nhưng Hàn Tiểu Hy vẫn không thể nào tin được. Bởi vì so với lá thư, cô tin vào Tư Duệ hơn.
Đặc biệt, sau khi có giác mạc hiến cho Cao Lãng, Tư Duệ cũng vừa hay biến mất. Ca mổ thành công và rồi lòi ra Đồng Giai Lị là người đã hiến giác mạc, còn có cả giấy chứng nhận phẫu thuật khiến người ta không muốn tin cũng chẳng thể phủ nhận. Tự Duệ đồng thời bị lãng quên với cái mác 'Nữ nhân được Cao Tổng bao nuôi đã cao chạy xa bay vì nghĩ anh đã hết giá trị lợi dụng'.
Nhưng đó có thực sự là sự thật hay không, không một ai có câu trả lời chuẩn xác. Ngoại trừ người đó!
Châu Sở Kiệt cười lạnh, không vội trả lời, xoay người sải bước:
" Về nhà trọ nghỉ ngơi trước! Khi nào bắt được người, chúng ta sẽ tới xem kịch hay! "
________________________________
-Còn tiếp-