" Tiểu Tư, chị có muốn ăn cháo quẩy không? "
Lúc cháo được bê ra bày biện trên bàn, trước cửa quán chợt vang lên giọng nói thánh thót phá lệ:
Những ánh mắt trong quán theo đó đổ dồn về chủ nhân của giọng nói. Hàn Tiểu Hy bỗng sực người, lau nhanh đũa đặt sang một bên ngoái đầu lại nhìn. Trong chớp mắt chỉ kịp thấy một bóng lưng nhỏ dài vừa khuất dạng, phía trước hình như còn có hai người nữa, dáng người thấp bé hơn đều đã bị cô gái che khuất.
Tuy lòng bất giác tò mò, nhưng đều là người qua đường xa lạ, cô nghĩ mình cũng không cần để ý tới làm gì! Chỉ là cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ một điều gì đó… rất quan trọng.
Bên cạnh vừa hay có tiếng chuông điện thoại, là của Châu Sở Kiệt. Cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nhấc máy.
" Vị bác sĩ kia thế nào? "
Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt cậu chợt lạnh đi vài phần:
" Ông ta không chịu khai? Vậy bắt người nhà của ông ta làm con tin, ép phải khai ra sự thật! "
// Thưa cậu, bố mẹ ông ta đã sớm qua đời, ông ta cũng đã ly hôn rất lâu rồi! //
Thấy Châu Sở Kiệt im lặng, người ở đầu dây bên kia mấp máy môi nói tiếp:
// Còn có một người con, nhưng cũng đã mất cách đây 2 năm do gặp tai nạn! //
_____________________________
" Tâm Tâm của chúng ta đỉnh quá! Chỉ với chín phát đạn mà hốt được gần một nửa giải thưởng của người ta! " Tiểu Hà khoái chí nói, vừa nói vừa cười khanh khách, chị vẫn không thể nào quên được ánh mắt kinh sợ của chú chủ quán khi nhìn Hướng Mạc Tâm.
Hướng Mạc Tâm hai tay đều bận rộn xách liền mấy túi quà, vẫn không quên hợp tác với Tiểu Hà kè sát Tiểu Tư ở giữa. Cô đáp:
" Thiên phú quá cao, em cũng chịu thôi haha! "
Nghe cô nói vậy, Tiểu Tư luôn trầm lắng cũng không nhịn được bật cười, quờ quạng nắm lấy cánh tay cô. Hướng Mạc Tâm đoán rằng Tiểu Tư muốn nói gì đó, cô liền bẻ lái mở đường cho Tiểu Tư:
" Chị Tiểu Tư thấy em nói có đúng không nè? "
Tiểu Tư nở nụ cười gật đầu, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt. Hai cánh môi tuy có phần khô nứt nhưng lại căng đầy nhựa sống. Cô mấp máy môi:
' Đúng vậy! Tâm Tâm thực giỏi! '
Như đọc được lời nói từ khẩu hình miệng của cô, tâm trạng vui vẻ của Hướng Mạc Tâm lại tăng lên mấy chục lần, cô phấn khích nói to:
" Được rồi! Không ăn cháo quẩy thì chúng ta đi ăn cái khác! Có thực mới vực được đạo! Ăn no xong em lại đi hái quà cho các chị xem! Em biết quán này ngon lắm, để em dẫn hai người tới đó! "
Ba cô gái đi một lúc thì cũng đến được nơi cần đến, đó là một quán cơm chiên dương châu.
Bây giờ cũng đã là giờ trưa, ăn cơm là hợp lý nhất, còn có thể cầm bụng tới bữa tối, bù lại vào khoản ăn chơi nhảy múa vừa qua.
Quán cơm mà Hướng Mạc Tâm đề xuất là một cửa tiệm ven đường, không nằm trong chợ. Nhưng từ cổng chợ đi khoảng 100m thì tới nơi.
Vừa bước vào, mùi thơm của gia vị đã xộc thẳng vào mũi. Kèm đó là tiếng chiên chiên xào xào, tiếng trò chuyện rôm rả. Vì là quán cơm bình dân có tiếng nên nơi này rất đông khách, tuy người người xa lạ nhưng đều cùng ngồi ăn cơm với nhau. Dưới tiết trời mùa đông lạnh giá của tháng mười hai, bầu không khí bỗng trở nên ấm cúng vô cùng.
Đang loay hoay tìm chỗ thì ở một góc trong quán cơm, chợt có người lên tiếng gọi:
" Tâm Tâm, bên này! "
Giọng nói này khỏi phải nhìn cũng biết là ai. Hướng Mạc Tâm đảo mắt tới vị trí của người kia, tay xách quà, tay kéo Tiểu Tư với Tiểu Hà đi tới.
A Thiển nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay cô và Tiểu Hà, nhiều đến nỗi hai người cầm cũng không xuể thì không khỏi trầm trồ:
" Tâm Tâm em lại lên trình rồi phải không? "
Hướng Mạc Tâm liếc hắn không trả lời, kéo Tư Duệ ngồi xuống đối diện A Thiển. Vì bàn ăn có vỏn vẹn bốn chỗ ngồi nên Tiểu Hà chỉ có thể ngồi vào chỗ trống bên cạnh A Thiển. Chị ngượng ngùng gật đầu với hắn một cái, chờ đối phương gật đầu đáp lại mới kéo ghế ngồi xuống.
" Mọi người đi chơi có vui không? "
Trong khi A Thiển bắt chuyện, ngoại trừ Tiểu Tư không thể nói chuyện, Hướng Mạc Tâm chỉ chăm chú lau đũa và bát, hoàn toàn không có ý muốn trả lời. Thấy A Thiển cười gượng gạo, Tiểu Hà lớn nhất hiểu chuyện nhất liền lên tiếng giải vây:
" Vui lắm nhé! Còn có quà cho cậu nữa đấy! "
" Thật sao? " A Thiển phấn khích, hắn biết Tâm Tâm của hắn là kiểu người khẩu xà tâm Phật mà. Sao cô lại có thể không nghĩ đến hắn cơ chứ? Điều này lắm hắn thật sự rất vui, thiếu điều kích động nhảy dựng lên nữa thôi!
Tiểu Hà gật đầu, tìm lấy trong một cái túi ra một gói gồm 20 bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn đưa cho hắn.
" Cái này con bé bắn trúng được cùng với năm món khác nữa trên cùng một kệ hàng đó! "
Bàn tay định cầm gói thuốc lá của A Thiển khựng lại, hướng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc lẫn bái phúc sang cô gái đối diện.
Tâm Tâm của hắn thật không tầm thường! Thật sự không tầm thường chút nào!
Hướng Mạc Tâm bị nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ lên tiếng:
" Dựa vào phản lực vô tình hốt được thôi! Anh làm giáo viên cũng biết mà phải không? Đừng hiểu lầm em lấy nó cho anh! "
" Thì anh đã bảo gì đâu! " Cô bé này giấu đầu lòi đuôi. Đúng là không thể làm người xấu được rồi!
Hướng Mạc Tâm biết mình nói thừa nhất thời cứng họng. Nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Tư cũng đang mím môi nhịn cười. Cô thẹn quá hóa giận trừng mắt lườm A Thiển một cái.
Đợi hai đĩa cơm lớn cùng thức ăn kèm được mang ra, cô xới vào bát đưa cho Tiểu Tư trước rồi mới tới lượt mình.
" Mọi người ăn đi! Không cần mời! " A Thiển nhận lấy bát cơm từ Tiểu Hà mỉm cười lịch sự nói.
Đúng lúc Tiểu Tư chuẩn bị đưa thìa cơm đầu tiên vào miệng, thì chiếc TV treo trên tường bỗng chuyển đến tin tức thời sự. Thoạt đầu nói về tình hình chính trị kinh tế đất nước. Sau đó dẫn vào một tin tức chấn động giới kinh doanh nói riêng và toàn quốc nói chung.
Trên màn hình, nữ MC mỉm cười nói:
" Buổi lễ đính hôn của Tổng Giám Đốc Cao Thị - Cao Lãng và con gái của Chủ tịch tập đoàn DGL Đồng Giai Lị sẽ được tổ chức tại khách sạn Pha Lê vào ngày 25 tháng 12 với sự chung vui của rất nhiều nhân vật lớn khác như… "
Chiếc thìa chứa cơm trên tay Tiểu Tư bỗng lạch cạch rơi thẳng xuống đất. Theo sóng âm thanh truyền tới, cô ngẩng đầu nhìn về phía chiếc TV đang đưa tin, tròng mắt không có tiêu cự kinh ngạc co rút. Cô run run mấp máy môi, cổ họng lại đau rát:
' Sao… sao có thể! '
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao sau khi hồi phục anh không đi tìm cô? Tại sao sau khi cô rời đi, anh đã liền đính hôn với người khác? Chẳng phải anh nói anh yêu cô ư? Thế thì tại sao? Phải chăng anh thực chất chỉ chờ đợi đến thời khắc này để có thể quang minh chính đại quay lại với Đồng Giai Lị?
Nhưng Tư Duệ buộc phải rời đi là vì ai chứ? Anh còn không hiểu được sao?
Hình ảnh trên TV thay đổi, nữ MC biến mất, thay vào đó là cảnh quay dưới chân một tòa cao ốc sang trọng. Một đôi nam nữ từ bên trong tòa nhà bước ra. Nam nhân mặc âu phục và áo dạ đen, thân hình cực kỳ cao lớn vừa sải bước vừa che chắn cho cô gái bước đi loạng choạng trong lòng.
Cô gái dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài búi gọn ở sau gáy. Chiếc kính đen lớn che đi một phần ba gương mặt xinh đẹp, chỉ để lộ vầng trán thanh tú ẩn hiện sau tóc mái cùng sống mũi nhỏ gọn cao thẳng và đôi cánh môi hồng hào. Nhìn vào giống như một phong cách thời trang, nếu không nói, đều không ai biết chiếc kinh kia là để che đi đôi mắt bị mù của cô.
Càng không một ai biết rằng cô chỉ đang giả mù.
Cô nép sát vào người anh, bàn tay trắng ngần bấu chặt vạt áo anh. Trước sự vây kín của đám phóng viên, nam nhân thuận lợi đưa cô vào trong chiếc BMW đậu bên đường. Anh đáp lại qua loa mấy câu rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe rất nhanh phóng đi thật xa, sau đó chỉ còn thấy một chấm đen nhỏ, mờ dần rồi biến mất.
Tất cả diễn biến trên màn hình TV vừa rồi đều lọt vào mắt Tiểu Hà. Tuy vậy, chị vẫn chưa nhìn ra được người phụ nữ kia là đang giả mù.
Hình ảnh kết thúc, chị lén lút nhìn sang Tiểu Tư, chỉ thấy cô bất động ngồi đó, gương mặt trắng bệch hướng về phía chiếc TV, miệng hơi hé mở, đôi mắt to tròn trợn trừng khiến đôi đồng tử không có tiêu cự co rút một cách đáng sợ.
Người phụ nữ này chị biết, vì chỉnh ả ta sai chị tới chăm lo cho Tiểu Tư. Vì người chăm sóc đặc biệt vừa mù vừa câm nên ả thuê chị với giá rất cao, đạt 20 triệu một tháng.
Lúc đầu, Tiểu Hà cũng chẳng biết chuyện gì đâu, việc nhẹ lương cao thì chị chấp nhận thôi. Dù gì công việc này chị cũng đã quen rồi, một người vừa mù vừa câm không thể quan sát nhất động nhất cử của chị, càng không thể ngứa mắt mắng chửi chị. Như vậy càng quá tốt đi?
Nào có ngờ đó lại chỉ là một cô bé, mảnh khảnh yếu ớt, chẳng những vô hại mà còn dễ bị bắt nạt.
Lần đầu gặp mặt, cô bé có gương mặt phá lệ thanh thoát, cho dù không thấy không nói được vẫn vô định hướng về chị hơi khom người gật đầu mỉm cười chào hỏi. Ấy là lần đầu tiên trong cuộc đời gắn liền với cái nghề osin, chị cảm thấy mình được tôn trọng như vậy!
Ả ta nói cô bé tên Tiểu Tư, do chửa hoang khi còn đi học nên được gia đình giao phó cho cô xử lý cho đến khi sinh đứa bé ra. Sau khi nghe xong, Tiểu Hà cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được cô bé này vậy mà chửa hoang. Dù vậy, chị càng thêm thương cảm chứ không có suy nghĩ gì khác.
Tiếp xúc lâu với Tiểu Tư, chị càng hiểu thêm về con người cô. Tuy luôn trầm lắng, yên tĩnh như một hồ nước chết lặng nhưng luôn mang lại cho người ta cảm giác an toàn, được tôn trọng, đặc biệt gần gũi như người một nhà. Tiểu Tư rất ít khi viết vào tay chị chuyện riêng của mình, nhưng là luôn lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của chị dù cho nó có cực kỳ nhàm chán.
Bây giờ, dựa vào những gì mập mờ nghe được trước đó cùng với phản ứng của Tiểu Tư, chị có thể lờ mờ hiểu ra rồi! Chắc chắn giữa cô, ả ta và người đàn ông kia có mối quan hệ gì đó chưa được đưa ra ánh sáng.
Nhớ lại cái thai chửa hoang của Tiểu Tư mà cô Đồng kia nói, Tiểu Hà bất giác vỡ ra một nghi hoặc. Có khi nào… Có khi nào…
Có khi nào lại là của người đàn ông kia?
Vì không biết Cao Lãng từng xảy ra tai nạn, không biết Tư Duệ từng hiến giác mạc cho anh, càng không biết Đồng Giai Lị là tình cũ kiêm người thứ ba giữa bọn họ. Nên theo như suy đoán chị cho rằng Cao Lãng đã có bồ nhí bên ngoài là Tiểu Tư, lại còn khiến cho người ta mang cốt nhục của mình. Vì một mục đích nào đó nên họ đã không phá bỏ mà thống nhất với nhau mang Tiểu Tư đi dưỡng thai ở một nơi cách họ thật xa.
Xã hội hiện giờ phức tạp đầy rẫy tội ác. Nếu người đàn ông kia dám công khai cấu kết với hôn phu tương lai nuôi dưỡng người phụ nữ khác mang đứa trẻ máu mủ của mình ở bên ngoài như vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng! Đó là cô ả không thể sinh con trai nối dõi cho anh ta.
Nhưng một người phụ nữ sao có thể dễ dàng đồng ý nhận con riêng của chồng làm con ruột của mình mà yêu thương nó một cách tự nhiên nhất được chứ?
Từ đó có thể thể suy ra, cũng chính vì Đồng Giai Lị không thể sinh con nên cả hai đã mượn tử cung của một người khác là Tiểu Tư để cấy ghép phôi thai và sinh ra đứa trẻ cho bọn họ. Mà loại chuyện này lại hết mực tế nhị nên mới phải sắp đặt cẩn trọng, kín kẽ như vậy đi?
Ngoại trừ giả thiết này ra Tiểu Hà không thể nghĩ thêm được gì khác hợp lý hơn. Tuy vậy chị vẫn cảm thấy có chút bài xích không thỏa đáng, dường như suy đoán này sai rất sai! Nhất là tại sao lại cần một đứa bé sớm như vậy trong khi cả hai còn chưa cả đính hôn. Còn có nếu đã nhận tiền mang thai hộ rồi thì Tiểu Tư hà cớ gì lại có loại phản ứng 'không thể chấp nhận được' như thế chứ?
Nói cho cùng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, sai đúng gì cũng chẳng đến lượt chị xen vào.
Không chỉ có Tiểu Tư và Tiểu Hà, hai người còn lại trên bàn ăn cũng bị tin tức kia thu hút. Hướng Mạc Tâm dán mắt vào TV cho tới khi chuyển khác tin khác mới rời đi, bĩu môi nói:
" Đúng là nhân vật lớn, chỉ có mỗi đính hôn cũng phải rầm beng lên như vậy mới chịu! "
Vốn dĩ chẳng đáng để bận tâm, nhưng không hiểu là tại vì sao khi vừa nhìn thấy đôi nam nữ kia Hướng Mạc Tâm đã cảm thấy chán ghét kinh khủng. Nhất là nữ nhân kia, người gì mà như kiểu không có xương sống. Tiểu Tư bị mù cũng chẳng đi đứng xiêu vẹo như ả. Tóm lại, nhìn thế nào cũng trông giả tạo chết được!
A Thiển gắp thịt gà của mình vào bát của Hướng Mạc Tâm, cười trêu:
" Em vô duyên quá! Chuyện của người ta, thích như thế nào là việc của họ, quan tâm làm gì? Coi sắc mặt em kìa, nhăn như khỉ rồi, thật xấu chết! "
" Anh…! " Hướng Mạc Tâm trừng mắt người đàn ông đối diện, đang định quát vào mặt hắn thì Tiểu Tư ngồi bên cạnh bỗng đứng phắt dậy với với về phía Tiểu Hà.
Thấy cô gọi Tiểu Hà vội đi đến bên cạnh, theo phản xạ có điều kiện xòe lòng bàn tay ra cho cô viết lên. Hướng Mạc Tâm cũng tò mò đứng lên xem, qua một lát thì sửng sốt kêu lớn:
" Tiểu Tư? Chị muốn đi thành phố C? "
_________________________________
-Còn tiếp-