Sở Kiệt? // Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói trầm thấp.
" Vâng? "
// Từ giờ rút hết các lệnh, không cần điều tra hay tìm kiếm tung tích Tư Duệ nữa! //
Châu Sở Kiệt thoáng khựng người, nhíu này hỏi:
" Tư Duệ trở về rồi ạ? "
Cao Lãng lập tức phủ nhận: " Không phải! Anh có cách để cô ấy tự xuất đầu lộ diện! "
" Anh định làm gì? "
// … //
***
" Cao Lãng, anh điên rồi! " Châu Sở Kiệt mất bình tĩnh gầm khẽ. " Chúng ta không thể liên lạc với Tư Duệ, khả năng cậu ấy ở các vùng chưa phủ sóng mạng. Cứ dựa vào đó có thể truy ra! "
// Sở Kiệt, anh cũng hết cách rồi! Lực lượng của chúng ta đã lục tung mọi ngóc ngách của thành phố C nhưng vẫn chưa có kết quả! Ý tưởng của em anh đã sớm nghĩ ra. Nhưng bây giờ nếu khoanh vùng mở rộng phạm vi tìm kiếm, nước ta còn biết bao nhiêu vùng chưa được phủ sóng mạng? Xác suất tìm được người là cực kỳ cực kỳ thấp, lại mất rất nhiều thời gian. Cô ấy hiện tại không thể nói chuyện, em nói xem thân nữ nhân ở bên ngoài một mình sẽ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm? //
Nói đến đây, Cao Lãng càng thêm sốt ruột:
// Thế nên không thể chậm trễ nữa! // Tiếng thở dài từ đầu dây bên kia truyền vào tai Châu Sở Kiệt. Anh cũng không muốn, nhưng đây thực sự là bước đường cùng.
" Nhưng nghĩ anh đính hôn với Đồng Giai Lị thì Tư Duệ sẽ chịu trở về sao? "
// Cô ấy chắc chắn sẽ trở về! // Cao Lãng nói giọng chắc nịch: // Vì trong bụng cô ấy còn mang thai con của anh! //
Lời này của anh giống như sét đánh ngang tai Châu Sở Kiệt, khiến cậu một trận chấn động. Phải mất một lúc lâu sau, Châu Sở Kiệt mới có phản ứng:
" Nếu vậy anh càng không nên đính hôn với Đồng Giai Lị, cho dù đó có là giao dịch. "
" Anh tự biết mình đang làm gì! Em chỉ cần làm theo lời anh là được! "
Nói rồi Cao Lãng chủ động cúp máy.
Không biết đã qua bao lâu Châu Sở Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế để điện thoại bên tai. Một nỗi mất mát cùng cảm giác không tên đang len lỏi trong từng tế bào của cậu.
Châu Sở Kiệt cười chế giễu, cậu từ khi nào lại có tình cảm với nữ nhân của anh trai mình vậy chứ?
Việc để ý đến người con gái này, cậu vốn đã là kẻ sai! Vì vậy cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần với Tư Duệ, cố tạo ra khoảng cách giữa hai người. Nhưng cho dù lý trí có xui khiến thế nào thì trái tim và linh hồn cậu vẫn không ngừng nhớ đến cô.
Cậu rất quý trọng Cao Lãng, xem anh như anh trai ruột, càng không muốn trở thành tình địch của anh.
Ấy vậy mà khi biết cô có con với Cao Lãng, cậu lại cảm thấy vô cùng mất mát. Hơn hết là không muốn và rất khó để có thể chấp nhận!
Tâm tư này cũng thật khó để diễn tả thành lời!
Châu Sở Kiệt tự hỏi lòng mình, nếu bây giờ tìm ra Tư Duệ trước, thì cậu có nên ích kỷ không?
_______________________________
Diệp Mai Chi cùng Ngô Hạo vừa đi dạo phố về, nhân tiện có mua chút đồ. Hai người túi to túi lớn cùng bước qua cửa lớn của Tử Thượng.
Tuy bây giờ đã được gia nhập Tử Thượng với tư cách bạn gái của Ngô Hạo, đồng nghĩa với việc lấy cảm biến và có thể tự do đi qua cánh cửa 'đòi mạng'. Nhưng kể từ sau đêm hôm đó, cô vẫn không tránh khỏi có một bóng ma ký ức đối với nó.
Bước nhanh qua cửa lớn, cái mạng vẫn còn nguyên, Diệp Mai Chi thở phào một tiếng. Ngô Hạo thấy cô như vậy không nhịn được bật cười:
" Vẫn còn sợ sao? "
" Ừ! Ít ở đây thôi, ở nhà em tốt hơn! " Hiện giờ quan hệ giữa bọn họ đã được thăng cấp. Vậy nên Ngô Hạo cũng không làm khó hay giam cầm cô ở Tử Thượng mãi nữa.
Trước kia sở dĩ Ngô Hạo không cho cô ra khỏi phòng là vì anh còn chưa được làm lễ gia nhập chính thức vào Tử Thượng, ngoại trừ những nhân vật lớn và thuộc hạ bên cạnh, rất ít ai biết đến anh, càng không biết đến nữ nhân của anh. Đàn ông của Tử Thượng hầu hết đều là những con quỷ đói khát, ra khỏi phòng mà thiếu người bảo kê chẳng khác gì tự mình ném mình vào nguy hiểm.
Bây giờ thì tốt rồi, Tề Vỹ Thiên đã mở cuộc họp, anh được cả Tổ chức công nhận, cả Diệp Mai Chi cũng vậy! Bây giờ ai dám động vào hai người bọn họ, kẻ đó chỉ có con đường chết.
Từ khi được tự do, Diệp Mai Chi có từng dẫn anh về nhà, ra mắt với cha tử tế. Ban đầu ông không đồng ý, do từ sau vụ kia Diệp Tấn vẫn luôn có ấn tượng xấu và ác cảm đối với Ngô Hạo. Hôm đó, để ra khỏi Tử Thượng, ông phải kéo theo cả cái cơ thể nặng trịch của tên to béo khỏi cửa, vì hắn là người ở đây nên chắc chắn đã được đặt cách cảm biến, vì thế ông mới toàn mạng trở về.
Nhưng thấy Diệp Mai Chi vì hắn đã có thể buông bỏ được Cao Lãng, ông không phản đối nữa. Dần dà thật sự chấp nhận đứa con rể tương lai này. Dù gì, anh đối với con gái ông thật tốt, cũng rất có bản lĩnh.
Ngô Hạo cúi người cưng chiều hôn lên trán cô một cái:
" Được! "
Lúc bọn họ đi lên tầng, có gặp một số người đang bàn tán về vụ tìm người gần đây. Nhắc tới tìm người, Diệp Mai Chi liền đoán ra ngay chỉ có thể là người đó.
" Ngô Hạo, tại sao anh không tham gia tìm kiếm Ngô Tư Duệ, dù gì cũng là em gái anh mà! "
Ngô Hạo chuyển hết đồ cầm bên tay này sang bên còn lại, bấm nút thang máy, tranh thủ nhìn Diệp Mai Chi một cái đáp:
" Trong lòng anh bài xích con bé, không nên dính dáng tới! "
" Kể cả khi con bé bị câm? "
Hồi lâu sau, Ngô Hạo mới trầm ngâm gật đầu:
" Ừ! "
Bác sĩ tâm lý họ Đồng ấy thậm chí có gợi ra cho anh một số cách để có thể bài trừ triệt để mắt xích đối với em gái. Nhưng suy đi tính lại cảm thấy nếu làm vậy xem ra còn nhẫn tâm hơn cả Ngô Hạo vô lý, tàn bạo của trước kia.
Bây giờ cả hai đều đã có cuộc sống riêng, ngoại trừ có chung người cha, còn lại hai người nước sông không phạm nước giếng, thế là được! Anh cảm thấy như vậy rất ổn! Càng không muốn gây ra bất cứ tổn thương về mặt thể xác lẫn tinh thần nào cho Tư Duệ nữa! Bí mật đã 10 năm giấu kín, bây giờ có nói hay không cũng chẳng còn quan trọng. Chứng bệnh ghét người thân và có ác cảm với em gái không biết tự khi nào đã mờ nhạt trong tâm anh.
Hiện tại anh chỉ muốn có một cuộc sống bình yên và yêu thương chăm sóc cho cô gái họ Diệp này. Cô cũng giống anh, mất mẹ từ khi còn nhỏ, nỗi đau đớn mất mát đó anh thấu hiểu hơn ai hết! Hai con người thiếu hụt tình thương hoặc tự nhiên, hoặc theo số phận an bài sẽ đến với nhau, bồi đắp tình cảm cho nhau sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Diệp Mai Chi không nói gì nữa. Khi mở miệng đã lại chuyển sang một đề tài khác.
________________________________
Sáng hôm sau, trước cửa Hàn gia đã có xe của nhà họ Châu tới đón.
Hàn phu nhân tiễn con gái ra cổng, biết chuyến đi này cô đi vô thời hạn trở về, trong lòng rất lưu luyến không nỡ.
" Tiểu Hy, hay là thôi không đi nữa con nhé! Để mẹ cho người hỗ trợ tìm kiếm vậy! "
Hàn Tiểu Hy sao lại không đọc được nỗi lòng của bà, cô cười rạng rỡ đặt tay lên mu bàn tay mẹ trấn an:
" Mẹ, chúng con là bạn tốt! Cho dù có mười người cũng không bằng có con! Duệ Duệ cần con! Có con khuyên bảo, cậu ấy nhất định sẽ quay đầu trở về! "
Thấy con gái quyết tâm vẫn là quyết tâm đến cùng, bà cũng không ngăn cản nữa:
" Được rồi! Mẹ tin con! Nhưng phải biết tự chăm sóc bản thân đó! "
" Mẹ yên tâm ạ! " Dứt câu, Hàn Tiểu Hy thơm lên má bà một cái thật kêu: " Con đi đây! "
***
Thư phòng Châu gia.
Châu Sở Kiệt trải tấm bản đồ cỡ lớn lên bàn làm việc, trên mặt bản đồ chằng chặt chi chít những nét bút xanh, đỏ. Là dấu hiệu của một đêm không ngủ.
Nhìn hai mắt đã thâm quầng của cậu, Hàn Tiểu Hy bỗng có chút xót xa lắc đầu thở dài:
" Cậu vất vả rồi! "
Châu Sở Kiệt như không để ý tới lời nói của Hàn Tiểu Hy, trực tiếp gọi cô lại:
" Hàn Tiểu Hy, mau lại đây! "
Cô nàng cất gọn balo trên sofa, đi đến bên bàn làm việc cẩn thận quan sát bản đồ Đất nước.
" Cậu đã khoanh vùng những vùng ngoài phủ sóng gần thành phố C rồi à? "
Châu Sở Kiệt gật đầu:
" Tổng cộng có khu vực. Đầu tiên là vùng núi Đông Sơn, tuy gần chỗ chúng ta nhất chỉ cách khoảng 200 cây số nhưng cũng thuộc dạng xôi hẻo lánh nhất. Địa hình nơi này rất cao so với với mực nước biển. Khí hậu cực kỳ giá rét cho nên không có mấy dân cư sinh sống. "
" Tiếp theo là ven biển Bắc Nam, cách thành phố C 380km. Biển nơi đây có màu rất đục, đáy sâu và giáp Đại Dương nên thường xuất hiện cá mập. Vì vậy người ta không mở dịch vụ du lịch, dân cư thưa thớt không kém vùng núi Đông Sơn. "
Ngưng một chút, Châu Sở Kiệt tranh thủ quan sát nét mặt của cô rồi mới lại nói tiếp:
" Cuối cùng là thị trấn Hàng Mai, giáp rừng nhiệt đới phía Tây, từ thành phố C đi qua năm thành phố nữa sẽ tới. Thị trấn này chỉ có người dân tộc thiểu số sinh sống, là kiểu người bảo thủ tự cô lập chính mình khỏi xã hội hiện đại. Mật độ dân số thấp nhất nhì trên toàn nước ta! "
Nghe xong, Hàn Tiểu Hy không khỏi nuốt nước bọt:
" Cậu định sẽ tới đâu tìm trước? "
Châu Sở Kiệt rời ánh mắt khỏi bản đồ, một lần nữa ngẩng lên nhìn Hàn Tiểu Hy, cậu không trả lời mà nói một cách vòng vo:
" Bình thường muốn bỏ trốn, người ta thường đi đến những nơi xa xôi và ít ai ngờ tới nhất! "
" Là thị trấn Hàng Mai ư? "
" Không! " Châu Sở Kiệt nói đoạn gập bản đồ lại, khóe môi khẽ nhếch lên: " Vùng núi Đông Sơn! "
________________________________
-Còn tiếp-