Trời lạnh, bên ngoài tuyết rơi ngày càng nhiều, hai mắt cô vì khóc mà trở nên sưng húp, cả gương mặt non nớt bình thường trắng nõn ửng hồng nay đỏ bừng và tèm nhem nước mắt.
Chỉ mới khoảng một tiếng trước, cô còn đang giận anh. Nghĩ lại thì cô vì cái gì mà giận anh chứ?
Giận anh, đuổi anh, để rồi có kết quả thế này đây! Tất cả chỉ vì một người phụ nữ khác, có đáng không?
Tư Duệ bất giác nở nụ cười chế giễu, tự nhiên không thể khóc thêm được nữa. Bây giờ cô có khóc hết nước mắt thì Cao Lãng cũng sẽ chẳng thể ở trước mặt cô mà nói rằng " Ăn xong mình cùng về nhà nhé! ".
Bởi vì nước mắt vĩnh viễn không thể cứu vãn sai lầm trong quá khứ!
Từ đằng xa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tư Duệ và Châu Sở Kiệt không hẹn mà ngẩng đầu lên. Là A Tài.
Bước chân của cậu chậm dần đều rồi dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Tầm mắt dán trên dòng chữ màu đỏ thật lâu mới cụp xuống một cách buồn bã.
A Tài quay sang Châu Sở Kiệt, gật đầu một cái thay lời chào rồi ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, rút khăn tay ra đưa cho cô.
" Anh ấy nhất định sẽ ổn thôi! "
" Cảm ơn anh! " Tư Duệ nhận lấy lau sạch mặt mũi. Những lọn tóc con bết dính trên trán cô cũng được vén gọn sang hai bên.
Yên lặng từ đầu đến cuối, Châu Sở Kiệt lúc này bỗng lên tiếng:
" Đã tìm thấy tài xế lái xe đâm trúng anh ấy chưa?
" Vẫn đang điều tra! Hắn bỏ xe lại ven đường rồi chuồn mất dấu. "
" Xem ra không phải là một vụ tai nạn bình thường nhỉ? " Châu Sở Kiệt khẽ nhếch môi, ánh mắt chợt lóe lên.
" Ừ! "
Tư Duệ vốn không định để tâm đến cuộc đối thoại giữa A Tài và Châu Sở Kiệt. Nhưng nghe họ nhắc tới vụ tai nạn của Cao Lãng, cô liền có phản ứng:
" Hai người bảo gì cơ? Không phải tai nạn bình thường? "
A Tài gật đầu, cũng chẳng giấu giếm gì:
" Cô biết đấy! Người tài cao chức vị như Cao Lãng có rất nhiều kẻ xấu dòm ngó tới. Hạ độc, ám sát, hãm hại,... Những chuyện như vậy trước đây anh ấy đã từng phải đối mặt không ít. Chỉ có lần này, tên đó ra tay thật sự quá tàn ác. Hắn đối với Cao Lãng hẳn là có mối thù truyền kiếp, muốn một lần đoạt trắng mạng của anh ấy! "
Vừa nói, tay cậu vừa cuộn thành nắm đấm. Có thể nhìn thấy rõ các đốt xương trắng ẩn hiện sau lớp da màu đồng nam tính.
" Nếu đã trốn, thì tốt nhất biến mất mãi mãi. Để tôi tìm ra hắn ta, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết. "
A Tài cúi đầu, hai tay khoác lên đầu gối, mái tóc bổ luống che khuất một phần ba gương mặt cậu. Tuy vậy, Tư Duệ vẫn có thể cảm nhận được sát khí đang hừng hực rực cháy xung quanh.
Lúc này, cánh cửa phòng y tế đột nhiên bật mở. Cả ba lập tức đứng dậy vây quanh cô y tá vừa từ bên trong chạy ra, trên tay còn cầm thêm tấm bìa có kẹp một tờ giấy và bút viết.
" Ai là người nhà của bệnh nhân? " Cô y tá hỏi với giọng khẩn trương.
Cả ba người nhất thời không biết phải trả lời thế nào, sáu mắt nhìn nhau. Tư Duệ không được, Sở Kiệt là người nhà họ Châu. Ông Cao mới biết tin đang cùng ông Tiến đang trên đường tới bệnh viện. Trước mắt chỉ còn có A Tài.
" Tôi! "
" Đây là cam kết phẫu thuật! Mời cậu ký vào đây! "
A Tài nuốt nước bọt đón lấy tấm bìa kẹp giấy cam kết trên tay cô y tá, dứt khoát ký xuống.
Nhìn cậu hạ bút, Tư Duệ cắn chặt môi dưới đến bật cả máu. Cao Lãng đang rơi vào tình trạng nguy kịch như thế nào bác sĩ mới yêu cầu ký cái cam kết kia?
Đây không đơn giản là một cuộc tiểu phẫu, không phải ca mổ bình thường. Anh bị xe vận tải lớn đâm thẳng và hất tung. Nếu không phải đó là ngã tư đông người qua đường, họ không gọi cấp cứu kịp thời, có lẽ anh đã… anh đã…
Nghĩ đến đây, Tư Duệ không trụ nổi ngồi thụp xuống đất. Cơn đau nhói nặng nề trái tim lan tỏa khắp các chi, khiến chân tay cô rụng rời không còn chút sức lực. Nước mắt lại không kìm được vô thức trào ra.
Nếu như lúc đó cô không ép anh về trước…
Nếu như lúc đó cô không nghĩ nhiều...
Nếu như lúc đó cô nghe anh giải thích…
Có lẽ…
Có lẽ bây giờ Cao Lãng đã không phải nằm trong phòng cấp cứu đối mặt với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
" Con mẹ nó cậu đứng dậy cho tôi! "
Châu Sở Kiệt tức giận quát lớn. Nói là vậy, cậu vẫn chủ động kéo cơ thể mềm nhũn đang ngồi bệt trên sàn đứng lên đối diện với mình:
" Anh trai tôi nhất định sẽ bình an vô sự! " Câu này cũng là để tự trấn an sự hoang mang trong cậu.
Tư Duệ thất thần không nói được gì, trước mắt mờ dần, gương mặt của Châu Sở Kiệt cũng mơ hồ chẳng rõ. Mùi vị tanh nồng từ đáy lòng chợt trào dâng lên cổ họng. Tư Duệ bịt miệng muốn ngăn chặn dòng chất lỏng bên trong nhưng vẫn là không kìm được mà nôn ra tất cả. Máu cùng dịch dạ dày hòa lẫn rơi xuống theo từng đợt ho khan, điểm trên nền gạch trắng sáng những bông hoa đỏ bừng nở rộ.
" Ngô Tư Duệ "
" Ngô Tiểu Thư "
Trước khi ngất lịm đi, cô còn kịp nghe thấy tiếng Châu Sở Kiệt và A Tài đang hốt hoảng gọi tên mình. Sau đó mọi thứ rơi vào im lặng, xung quanh là một màu đen tĩnh mịch.
Nếu không có anh, cuộc sống của cô chắc chắn cũng sẽ như vậy! Tối tăm, mù mịt, chẳng bao giờ có thể tìm được một nguồn sáng nào khác.
_________________________________
Sau khi Châu Sở Kiệt đi vào nhà hàng, Đồng Giai Lị không muốn ngồi cùng bàn Tư Duệ nên đã từ chối lời mời dùng bữa tối của Châu phu nhân và khéo léo kéo bà đi đến một quán trà.
Ngồi trong quán một lúc lâu, Châu phu nhân mới có thể dỗ cho cô nín khóc.
" Lị Lị, rốt cuộc thì cháu bị làm sao thế? " Nhìn đến chiếc áo khoác nam vẫn luôn được khóc trên người cô, bà nghi hoặc hỏi: " Là vì đàn ông sao? "
Đồng Giai Lị khịt mũi nhìn chất lỏng trong chén sứ, khẽ gật đầu:
" Vâng! Cháu về nước muốn theo đuổi lại anh Lãng. Nhưng anh ấy… anh ấy… có người mới rồi! Anh ấy từ chối cháu! "
Việc Cao Lãng có bạn gái mới bà không lạ, nhưng vô cùng bất ngờ khi cô muốn theo đuổi lại anh. Tuy rất tiếc cho mối tình 5 năm của hai đứa, nhưng bà vẫn không thể phủ nhận anh và Tư Duệ rất đẹp đôi. Bà đặc biệt chú ý thấy được ánh mắt cưng chiều vô đối của Cao Lãng khi nhìn cô bé đó.
" Trên đời này những người đàn ông tốt còn rất nhiều! Xem như hai đứa có cái duyên không phận, yêu nhau 5 năm đã là quá khứ. Nếu A Lãng nó đã tìm được cho mình một mối tình mới, ta nghĩ con cũng nên… "
" Dì Châu, con sẽ không buông tay anh ấy! Con rất yêu Lãng! "
Không để Châu phu nhân nói hết câu, Đồng Giai Lị đã cắt ngang lời bà. Cô không muốn nghe tiếp vế sau, điều đó chẳng khác gì minh chứng cho sự tác hợp ủng hộ tình yêu giữa Cao Lãng và nữ nhân khác không phải cô.
" Lị Lị à… " Bà Châu thở dài.
Phòng trà có gắn một chiếc TV màn hình phẳng loại nhỏ đang mở. Đồng Giai Lị định nói gì đó, kênh thời sự trên TV bỗng đưa tin về một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra ở thành phố C, Tâm Quý làm gián đoạn cả cuộc trò chuyện giữa hai người.
Là một người chăm xem tin tức, thời sự, Châu phu nhân không khỏi hiếu kỳ ngẩng lên nhìn. Tài xế xe gây tai nạn đã lái xe rời khỏi hiện trường, sau đó để xe lại ven đường cách ngã tư Tâm Quý khoảng 2 cây số rồi bỏ trốn.
Giọng nữ biên tập viên vẫn đều đều và trầm ổn. Nhưng nghe đến những câu tiếp theo sau đó, bà Châu bỗng đứng hình, mắt mở trừng trừng, không dám tin vào tai mình. Đồng Giai Lị cũng sững sờ không kém.
Người bị nạn là Tổng Giám Đốc của Cao thị - Cao Lãng, anh đã được người dân xung quanh đưa đến bệnh viện trung tâm cấp cứu trong tình trạng mất nhiều máu, mắt bị tổn thương, hai chân bị gãy, vô cùng nguy kịch.
_________________________________
Mí mắt nặng trĩu, Tư Duệ lim dim mở mắt. Cảm thấy bàn tay bị ai đó nắm chặt, đồng thời không ngừng gọi tên cô:
" Tiểu Duệ, em tỉnh rồi! "
" Chị Tiểu Miểu… " Tư Duệ mấp mấp môi, khó nhọc nói, nhưng thanh âm phát ra rất nhỏ, rất nhỏ. Giống như chỉ có mình cô nghe thấy vậy.
Tiểu Miểu thấy cô tỉnh lại vui đến nước mắt lăn dài trên má, vội gọi với ra bên ngoài:
" Bác sĩ, bác sĩ!! "
Ngay sau đó, một vị bác sĩ nhanh chóng đi vào phòng bệnh kiểm tra cho Tư Duệ. Theo sau là Ngô Tiến và Cao Thành. Hai ông thấy cô tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt vẫn mang nét lo lắng chưa thể giải tỏa.
" Cô ấy không sao rồi! Ban nãy chính là do tinh thần bất ổn lại gặp cú sốc tâm lý cho nên mới thổ huyết. Em bé trong bụng cũng không có việc gì! Mọi người đừng lo! "
" Em bé? " Lập tức, ông Ngô cùng Tiểu Miểu không hẹn mà kêu lên hai tiếng.
Tư Duệ lúc này mới điếng người sực nhớ ra rằng, cha cô vẫn chưa biết chuyện mình đang có thai. Cô muốn nói gì đó chữa cháy nhưng cổ họng lại tắc nghẽn khô rát, cái gì cũng không thốt ra được. Từng câu từng chữ chạy ngang chạy dọc trong đầu rối loạn đến mất kiểm soát.
________________________________
-Còn tiếp-