Tư Duệ ngồi trên giường, tay cầm cốc sữa uống từng ngụm nhỏ. Bên dưới, Cao Lãng đang giúp cô ngâm chân trong chậu nước ấm. Anh cẩn thận mát xa từng tấc da thịt trắng nõn, nâng niu hai bàn chân nhỏ như vật báu.
Hai người im lặng không nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Chỉ có tiếng nước róc róc phát ra theo động tác của anh.
Tư Duệ từ trên nhìn xuống, không thấy mặt anh đâu, chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đen bóng mềm mượt. Theo bản năng, cô đưa tay vò lấy. Tóc anh hơi xoăn tự nhiên, đuôi tóc cong cong, tùy ý tỏa trên đỉnh đầu được anh chia làm hai ngôi theo tỉ lệ 7:3. Dưới bàn tay nghịch ngợm của Tư Duệ thì ngôi rẽ gì đó đều đã bị cô xóa sổ không còn một dấu tích.
Cao Lãng không né tránh, để cô xoa đầu một lúc. Đến khi anh đứng dậy, bê chậu nước đổ đi Tư Duệ mới buông tha cho mái tóc đã bị vò đến đáng thương của anh.
Cô cười tinh quái nói:
" Ai bảo anh dám chơi khăm em! " Ý Tư Duệ chính là sự việc xảy ra ở nhà chính - nơi tổ chức sinh nhật cho cô vừa nãy.
Xong việc, Cao Lãng ung dung trở lại giường ngồi xuống bên cạnh cô:
" Sợ lắm không? "
Tư Duệ gật đầu, uống thêm một ngụm sữa đáp:
" Những người như anh có rất nhiều kẻ thù muốn nhắm tới. Em còn tưởng có phục kích bên trong. Sau đó thật sự vang lên một âm thanh như tiếng súng mà anh dặn trước đó. Sợ rằng một trong hai người cha và anh có thể đã bị bắn nên em còn định báo cảnh sát và gọi xe cứu thương. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi! Em trở lại trong xe lấy điện thoại cũng chỉ nhắn tin rồi gọi cho anh. Hóa ra tất cả đều là trò đùa của các người! "
Tư Duệ uống thêm một ngụm nữa, nhíu mày mắng một câu: " Thật quá đáng! "
Bên khóe miệng cô còn đọng lại vệt sữa trắng, Cao Lãng không đưa tay lau cho cô mà trực tiếp áp môi xuống quét lấy. Cô giật mình, hơi nghiêng đầu né tránh:
" Anh làm gì đó? "
" Lau sữa giúp em! " Cao Lãng nói đoạn nắm cái cằm nhỏ của cô xoay nhẹ sang một bên, quét tiếp vệt sữa ở khóe môi còn lại. Song, anh liếm liếm môi dưới, ánh mắt hơi tối đi đôi phần nhìn Tư Duệ gật đầu nói:
" Bây giờ mới nhận ra sữa lại có vị ngọt như vậy! "
Anh vừa dứt lời, mắt Tư Duệ chợt lóe sáng lên. Cô dúi cốc sữa còn một nửa vào tay anh:
" Vậy anh uống hộ em đi! Em no rồi, mà đổ đi thì lãng phí lắm! "
Cao Lãng đen mặt, anh nhếch môi nhưng nụ cười cứng nhắc:
" Mau uống hết cho anh! Không nhiều lời! "
Tư Duệ bất mãn nhận lại cốc sữa trong tay anh, miễn cưỡng uống thêm một ngụm. Hương vị này ngấy đến mức làm cô phải nén "ọe" mấy lần.
Nhìn biểu hiện rất không tình nguyện của cô, Cao Lãng bật cười:
" Tiểu Lam còn biết nghe lời hơn em! "
Nhắc đến Lam Lam, Tư Duệ như nhớ ra gì đó ngước lên híp mắt nhìn người ngồi bên cạnh, giọng điệu trách móc có chút hờn dỗi:
" Anh có con gái nuôi cũng không nói em! "
" Định để em gặp con bé thì giới thiệu luôn! " Cao Lãng giải thích, thầm trách cái miệng nói không suy nghĩ trước, để rồi bây giờ phải ôm lấy cô lắc qua lắc lại lấy lòng như một đứa trẻ.
Tư Duệ hừ lạnh không thèm chấp anh. Có lẽ vì tức giận mà một hơi uống cạn cốc sữa. Hoặc do bị anh đem so sánh với Lam Lam, làm Tư Duệ có chút tự ái vì mình còn không bằng một cô bé con.
Lại nói, cô còn thắc mắc về tình tiết người đàn ông mặc đồ đen chạy ra cổng ngóng rồi mau chóng đi vào và cả tiếng pháo nổ mà chẳng thấy pháo hoa đâu, rốt cuộc lại lười hỏi nên cũng thôi.
____________________________
Trở lại với diễn biến ở Tử Thượng đêm đó.
" Là ông chưa gặp đúng người! "
Thanh âm trầm thấp vang lên trong đêm ẩu đả, phá tan bầu không khí tanh nồng vị máu tươi.
Ngô Hạo từ bên ngoài tiến vào Tử Thượng, những tên thuộc hạ của Diệp Tấn đứng tụ thành đám trước cửa lớn bất giác tránh sang một bên nhường đường cho anh.
Đôi chân thon dài ung dung nện từng bước xuống nền xi măng lạnh lẽo xám xịt, đánh rơi những tiếng "cộp cộp" đầy trào phúng. Sống lưng anh thẳng tắp, ánh mắt hung thần dán chặt trên người Diệp Mai Chi rồi chuyển sang Diệp Tấn. Cuối cùng là gã đàn ông vô dụng đã bị đánh đến ngất lịm trên mặt đất.
Đến trước rãnh cửa, Ngô Hạo đột nhiên dừng lại. Mọi người đều nín thở, dù biết lưỡi dao khổng lồ kia có chức năng cảm biến nhưng sau một trận chặt chém vừa rồi, vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Ấy vậy mà, lưỡi dao kia bất chợt xông ra. Ai nấy đều giật mình, có người vô thức lùi lại phía sau mấy bước.
Giây phút lưỡi dao chỉ còn cách Ngô Hạo một sải tay, Diệp Mai Chi kinh hoàng hét lên gọi tên anh. Anh trái lại vô cùng thản nhiên bước thêm một bước, hai nhát dao vừa hay cắt vào nhau tạo ra thanh âm ma sát rùng rợn. Hai nhát dao bên trên và phía dưới cũng ồ ra tấn công ngay sau đó, nửa ngày bốn lưỡi sắc bén thay phiên nhau chém cứa không ngừng nghỉ. Nhưng nửa nhát cũng chẳng chạm đến người anh.
Khí bức của anh vẫn còn đấy, hừng hừng một tia lửa giận, một lần nữa ném cái nhìn lạnh lẽo hung ác lên người cô. Diệp Mai Chi sợ hãi cúi gằm mặt tránh né, từng bước từng bước chậm rãi đi đến sau lưng cha. Diệp Tấn theo bản năng đứng chắn trước mặt con gái, đối diện với sát khí của người đàn ông cao lớn ở cửa.
Ánh đèn đường từ bên ngoài mờ nhạt chiếu vào không gian tối. Rọi chiếc bóng tử thần đổ dài trên nền xi măng, bao trùm cả hai cha con họ Diệp.
Ngô Hạo giẫm lên cái bóng của chính mình, bước qua người đàn ông to béo đang ngáng đường dưới chân. Cả gương mặt anh khuất sáng ẩn trong bóng tối, nhưng đôi đồng tử nâu sẫm lại như đang bừng cháy, sáng rực. Giọng nói băng lãnh vang lên sau những tiếng cắt chém gai người:
" Muốn cứu người? Trước hết bước qua xác tôi! "
Nói rồi trực tiếp đẩy Diệp Tấn ra, một tay luồn qua thắt lưng Diệp Mai Chi vác cô lên vai đi thẳng. Động tác nhanh gọn chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi. Diệp Tấn bị đẩy ra xa loạng choạng mấy bước nhất thời không phản ứng kịp. Phải đến khi nghe tiếng gọi cầu cứu inh ỏi của cô ông mới vội đuổi theo:
" Thằng khốn, thả con gái tao ra! "
Vừa nói, ông vừa vung một đòn đấm lên đầu Ngô Hạo. Nhưng nửa chừng đã bị anh xoay người thong thả chặn lại.
" Cút! "
Ông trừng mắt nhìn nấm đấm của mình nằm gọn trong lòng bàn tay Ngô Hạo. Giằng cách nào cũng không thoát ra được, các cơ đều gồng lên căng cứng, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Thấy tình hình cực kỳ không ổn, Diệp Mai Chi thừa biết cha cô không phải đối thủ của Ngô Hạo, sợ ông vì mình sẽ mà bị đả thương bèn gào lên:
" Cha! Cha mặc kệ con! Mau quay về đi! " Dứt câu quay sang Ngô Hạo, yếu ớt níu lấy bả vai còn lại của anh:
" Van xin anh tha cho ông ấy, đừng động thủ với cha của tôi! "
Diệp Mai Chi nói, gấp đến độ sắp khóc òa lên. Sống đến độ tuổi này cô chưa bao giờ phải cầu xin bất kì một ai cả. Vậy mà hôm nay, cô lại không do dự cất tiếng van xin một người đàn ông. Tay kia của cô đấm đấm liên tiếp vào lưng anh, tác dụng một lực không hề nhỏ nhưng so với Ngô Hạo lại chẳng hề hấn gì.
Anh không đáp, Diệp Tấn ngược lại quát lớn lên:
" Con im miệng, không có con cha sẽ không về! "
Dứt câu, liền tung một cước nhắm thẳng vào hạ bộ của người đối diện. Cũng như lần trước, Ngô Hạo như đoán được bước tấn công tiếp theo của ông nên dễ dàng né tránh được.
Anh buông tay khỏi nấm đấm của Diệp Tấn, nhanh nhẹn lùi người về sau, lại như thần tốc tiến lên tung một đấm vào bụng ông.
Diệp Mai Chi hoảng sợ hét lớn, lúc này không biết nghĩ gì đột nhiên xoay người bưng mặt Ngô Hạo lên hạ xuống một nụ hôn.
_________________________________
- Còn tiếp -