Trước lời cảnh cáo của Ngô Hạo cũng như việc đợi cha tới cứu, Diệp Mai Chi rốt cuộc cũng không rời phòng nửa bước. Nhưng đợi cả ngày, hắn hay cha đều không thấy một ai.
Cầm vô tuyến trên tay, Diệp Mai Chi chuyển kênh liên tục không tìm được cái gì hay ho để xem liền bực dọc tắt TV, vứt vô tuyến sang một bên. Lúc này cô ngó nghiêng khắp căn phòng đánh giá một lượt. Tuy không mới nhưng gọn gàng và thoáng đãng. Có một chiếc giường cô đang ngồi, TV đặt đối diện, khoảng giữa kê một cái bàn và các ghế sofa màu xám. Gần giường có một cái cửa sổ sát đất gắn rèm trắng phất phơ. Diệp Mai Chi chớp chớp mắt đứng dậy tiến đến cửa sổ. Nơi này không rõ là tầng mấy nhưng từ trên nhìn xuống thật sự rất cao. Bên dưới là cảnh rừng thiên nhiên bát ngát. Nhìn đâu cũng thấy đỉnh đầu các cây lởm chởm cao thấp không đều. Nhìn một lúc vẫn không đoán được nơi này là đâu, làm sao cha có thể đến cứu cô đây?
Màn đêm buông xuống, Diệp Mai Chi chán chê đi vòng quanh phòng một hồi quyết định đi tắm. Còn chưa kịp lục trong tủ vớ đại một bộ quần áo để thay thì cánh cửa phòng đột nhiên bị mở toang.
Ngô Hạo bước vào phòng quét một lượt, ánh mắt dừng trên người cô. Một lúc sau mới xoay người đóng cửa, hạ giọng hỏi:
" Ăn tối chưa? "
" Người mang thức ăn chưa tới! " Hồi trưa cũng có một người mang thức ăn tới cho cô. Bây giờ còn sớm, hẳn là anh ta còn đang chuẩn bị. Diệp Mai Chi nghĩ vậy xong cũng mặc kệ. Lấy đại một chiếc áo sơ mi xoay người bước vào phòng tắm.
Đằng sau, Ngô Hạo chợt lên tiếng:
" Đợi chút đi! Quần áo cho cô sẽ có người mang tới! "
Nói rồi anh nhàn nhạ bước đến sofa, cầm chai rượu vang để sẵn ở đó rót vào ly, uống một hơi cạn sạch.
Nghe vậy, cô cũng không đi tiếp nữa, cầm áo sơ mi cất lại vào trong tủ.
" Tử Thượng từ khi nào lại chứa người có nhân tính như anh? "
Không biết vì sao, cô tự nhiên lại hỏi vậy. Ngô Hạo như có như không nghe thấy vẫn tiếp tục uống rượu. Nghĩ anh sẽ không trả lời, Diệp Mai Chi cao ngạo hừ một tiếng đi lướt qua sofa đến bên giường. Giọng nói trầm khàn lại bất ngờ vang lên, nghe ra có một chút dằn vặt:
" Bất lực nhìn cha ốm nặng, khiến em gái bần cùng đến mức phải bán thân, ngày ngày dày vò gia đình. " Dừng một chút, anh nhấp rượu nói tiếp: " Cô nói xem, người như tôi còn có nhân tính sao? "
Anh hỏi cũng không quay đầu nhìn cô mà hướng ra cửa sổ. Ánh mắt không có tiêu cự, rơi vào mông lung vô định trong màn mưa. Giống như nhìn ra cuộc đời đầy tội lỗi của chính mình tìm kiếm chút ánh sáng. Bên ngoài trời đã tối đen như mực, ánh sáng kia căn bản không xuất hiện.
Diệp Mai Chi lặng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh một chút, thản nhiên lên tiếng:
" Tại sao anh làm vậy? "
Nửa ngày sau, cô mới nhận được câu trả lời vỏn vẹn bốn chữ: " Không thể chấp nhận! "
Cô nhíu mày khó hiểu, toan tra hỏi tiếp thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, có giọng nữ kèm theo.
" Tôi mang quần áo và thức ăn tới rồi đây! "
Vốn là tiểu thư được hầu hạ từ nhỏ, Diệp Mai Chi không có thói quen tự ra mở cửa nhận đồ nếu không có lý do. Cô từ trong phòng nói vọng ra:
" Cửa không khóa! "
Hai người bên ngoài nghe hiểu lập tức tiến vào. Là một người phụ nữ và một người đàn ông. Hai người đều mặc đồ da màu đen, kiểu dáng hiện đại toát lên vẻ thần bí. Vừa nhìn liền biết chính là người của Tử Thượng. Diệp Mai Chi quan sát họ có chút đề phòng nhưng không bộc lộ ra ngoài.
" Hai người để đó đi! "
" Được! " Người nữ làm theo, lúc đặt túi quần áo lên cuối giường không khỏi liếc mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sofa một cái. Mặt có chút ửng hồng bối rối.
Người đàn ông cũng đặt khay thức ăn lên trên bàn phòng khách. Nhìn Ngô Hạo gật đầu một cái:
" Em đi trước! "
Ngô Hạo khoát tay gật đầu không nói, hai người họ lập tức thối lui khuất dạng sau cánh cửa. Sau khi hai người kia rời đi, Diệp Mai Chi cầm lấy quần áo định bước vào nhà tắm thì lại một lần nữa bị anh gọi:
" Ăn trước cho nóng đã! "
" Tôi tắm nhanh thôi! "
" Ăn trước! " Ngô Hạo lại không kiên nhẫn, trừng mắt dọa cô. Diệp Mai Chi tự nhiên sợ hãi người đàn ông này. Đôi đồng tử có màu ngả nâu như mặt đất rung chuyển, mãnh liệt bức bách. Cô không dám làm trái lại lời anh, lập tức đi đến sofa ngồi xuống ăn cơm.
Điệu bộ là vậy nhưng vẻ mặt lại rất không can tâm. Diệp Mai Chi sống đã hơn hai thập kỷ, lời cha nói cũng có mấy câu không nghe theo. Vậy mà trước người đàn ông này hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Chỉ có thể không tình nguyện nghe theo.
Biểu hiện của cô dĩ nhiên lọt tất vào tầm mắt Ngô Hạo. Anh khẽ nhếch môi:
" Cô bất mãn cái gì? "
Diệp Mai Chi ngẩng đầu không nói, nhìn đến chai rượu bên tay anh, liếm môi một chút mới cất giọng:
" Tôi muốn uống nó! "
Không phản đối, Ngô Hạo ngược lại vứt chai rượu sang cho cô. Diệp Mai Chi nhanh nhẹn bắt lấy, lấy thêm một cái ly tự rót cho mình.
Hương vị ngọt ngào của rượu lan tỏa trong khoang miệng như xoa dịu tất cả những đau đớn về mặt thể xác. Cô thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, chân bắt chéo an nhàn thưởng rượu như những lúc ở nhà.
Diệp Mai Chi tuy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam và khắp người quấn băng nhưng ở tư thế này vẫn toát lên một khí chất cao sang của một vị tiểu thư danh giá. Đôi chân dài trắng nõn yêu kiều vắt lên nhau càng thêm quyến rũ mê hoặc.
Thoáng liếc sang cô một cái, Ngô Hạo hạ giọng lên tiếng nhắc nhở:
" Ăn mau rồi đi tắm! " Dứt câu đứng dậy xoay người rời phòng. Diệp Mai Chi chớp chớp mắt nhìn theo, khóe môi sắc sảo không khỏi cong lên.
___________________________
Sáng hôm sau, Tiểu Miểu bị chuông báo thức làm cho tỉnh giấc. Cô vội vàng bật dậy như thường lệ chạy xuống giường thay đồng phục đi học. Nhưng chỉ vừa cử động, thân dưới đã truyền lên một cảm giác đau đớn kì lạ. Đánh thức luôn cả sự việc đêm hôm qua.
Tiểu Miểu nhớ lại, theo bản năng nhìn sáng bên cạnh mình, chỗ nằm đã trống trơn, người đàn ông kia như chưa từng xuất. Nhưng những vết tích xanh đỏ nổi đóa khắp người cô và sự đau đớn như xé toạc ở nơi đó là bằng chứng không thể phủ nhận.
Cô trấn tĩnh, cẩn thận đứng dậy, bước đi có chút gượng gạo khó khăn đến bên tủ lấy đồng phục ra thay.
Khi đến phòng bếp biệt thự lấy bữa sáng dì Liễu chuẩn bị cho cô, Tư Duệ và Cao Lãng đã có mặt ở bàn ăn.
Tư Duệ đang còn ngái ngủ, vừa nhìn thấy Tiểu Miểu mắt đã sáng trưng vẫy vẫy về phía cô:
" Chị Tiểu Miểu, buổi sáng tốt lành! "
Tiểu Miểu nhìn cô mỉm cười đáp lại, mắt liếc thấy Cao Lãng cũng đang nhìn mình vội cúi đầu chào anh một cái. Sau đó lẳng lặng đi vào phòng bếp.
Ngồi ở trên đùi Cao Lãng, Tư Duệ vòng tay qua cổ anh hỏi:
" Cha em rốt cuộc ở đâu vậy? "
" Chốc nữa đến sẽ biết! " Anh thở dài kiên nhẫn trả lời cô. Câu hỏi này Tư Duệ đã hỏi không dưới mười lăm lần từ lúc anh bảo sẽ dẫn cô đi gặp cha đến bây giờ.
" Em nôn nóng lắm! Có phải biểu hiện của em đã rất tốt nên anh mới đồng ý phải không? "
Nghe đến đây mặt anh thoáng chốc tối sầm lại. Anh hút hết khí đen trên mặt, lại cúi xuống mỉm cười nhìn cô:
" Không phải! "
" Vậy thì tại sao? "
Cao Lãng cười không trả lời. " Vậy thì tại sao? ". Vấn đề này cô vốn dĩ không cần biết. Trước đây anh lấy cha Tư Duệ ra chỉ đơn giản là để uy hiếp cô. Anh không muốn cô tự ý bỏ trốn khỏi mình, muốn cô cam lòng ở bên mình. Bây giờ ý niệm đã thành hiện thực, lời nói trước đây chẳng cần tính tới nữa.
Vả lại, nếu không để ông ấy gặp mặt con gái, anh bị mất điểm, còn có thể hỏi cưới cô sao?
Thấy anh không muốn trả lời, Tư Duệ cũng im lặng ngoan ngoãn ăn bánh mì. Theo bản năng, cô đưa tay sờ sờ bụng, dường như đã to hơn một chút. Ít tháng nữa, nó sẽ càng ngày càng to, đang có một đứa trẻ bên trong, ngày ngày phát triển thành hình người. Là đứa trẻ con của anh và cô.
Nghĩ vậy, Tư Duệ bất giác mỉm cười. Cô nhất định sẽ sinh ra nó! Bình an khỏe mạnh!
" Lãng? "
" Hửm? "
Nghe cô gọi, Cao Lãng cúi xuống, gương mặt cô không trực diện trong mắt anh, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra đôi gò má trắng mịn kia đang ửng hồng.
" Sau này sẽ đặt tên con là gì? "
Lúc này cô mới ngước mặt lên nhìn anh. Nụ cười tươi rói như hoa nở mùa xuân. Cánh môi hồng hào không nhuộm son phấn hé ra, tự nhiên gọi mời. Để lộ hàm răng trắng tinh đều đặn. Anh nhìn cô không chớp mắt, trái tim khuất phục rung động.
" Là gì nhỉ? Em nghĩ xem! Anh sợ mình đặt không hay! "
" Hmmm… Còn phải xem con trai hay con gái nữa! "
Tư Duệ vuốt cằm ngẫm nghĩ một lúc, nói tiếp:
" Con trai sẽ tên Cao Lương! Em muốn thằng bé lớn lên sẽ là một chàng trai hiền lành, lương thiện. Không ác ma như cha của nó. " Nói đoạn liếc anh cười xấu xa.
Cao Lãng cười như không cười, tự nhủ không thèm chấp cô. Đợi đứa bé ra đời, xem anh dạy dỗ em như thế nào!
Thấy anh không tính sổ, Tư Duệ thầm vui mừng trong lòng, vô cùng đắc ý:
" Còn nếu là con gái, con bé sẽ mang tên Cao Tịnh Kỳ! Là người con gái an tĩnh ngoan ngoãn và tài hoa! "
Cô nói hạnh phúc không kiềm được, tính toán là vậy nhưng con trai hay con gái con nào cũng tốt! Tất cả đều là bảo bối của hai người. Cô đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu... Cũng không rõ là bao giờ nữa. Có lẽ là từ khi yêu anh.
______________________________________
-Còn tiếp-