10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 56: Đòi lại tất cả! | Gọi anh là 'Lão Công' | " Tất cả là vì cậu mà thôi! "



Lúc Tư Duệ cùng Cao Lãng xuống bếp ăn sáng đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Dưới nhà vừa hay có vị khách không mời mà đến.

Đồng Giai Lỵ một thân váy công sở thanh lịch, hai chân bắt chéo ngồi trên sofa uống trà do người làm mang lên. Mặt cô không chút biểu tình nhìn đôi nam nữ ở trên cầu thang từ từ đi xuống, vẫn lặng lẽ thưởng thức vị trà xanh chan chát đăng đắng.

Cảm giác này không tệ!

Khi Cao Lãng và Tư Duệ đi đến ngang qua sofa, Đồng Giai Lỵ mới đặt tách trà xuống, cười nhạt:

" Người cần gặp cuối cùng cũng xuất hiện rồi! "

Cao Lãng như có như không liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi tao nhã trên sofa phòng khách, trước lời nói kia càng không muốn vòng vo tam quốc:

" Đồng Tổng tới đây là có việc gì? "

" Muốn mời anh ăn sáng, nhân tiện bàn bạc chút việc… " Ngưng một lúc, cô khẽ đánh mắt sang Tư Duệ, đồng tử đen láy ẩn hiện chút ý tứ " Có tiện không? "

Lúc này, Tư Duệ mới giật mình chớp chớp mắt. Đồng Giai Lỵ là đang hỏi cô sao?

Đang không biết trả lời làm sao, Cao Lãng đã lạnh lùng buông một câu:

" Không tiện! " Nói rồi trực tiếp dắt Tư Duệ vào phòng bếp ăn sáng.

Đồng Giai Lỵ tiếp tục  ngồi một mình ở phòng khách. Gương mặt thanh tú xinh đẹp vẫn điềm đạm dõi theo bóng lưng hai người. Cô tự rót thêm một tách trà cho mình, chậm rãi đưa lên miệng nhấm nháp. Vẫn là hương vị trà xanh cô vốn ghét cay ghét đắng. Bấy giờ lại trở thành thứ gắn liền với sở thích cũng như cuộc tình trái ngang của cô.

" Lãng, anh thật sự muốn vứt em đi như vậy? "

_____________________________

" Làm vậy có được không? Chị ấy ít nhiều cũng tới đây rồi, hay là anh ra tiếp đón người ta cho phải phép đi! "

Tư Duệ bị ép ngồi lên đùi anh ăn cơm. Vừa dứt câu cũng là lúc một thìa súp được đưa vào miệng cô.

" Em có chắc mình sẽ không ghen không? "

" Dĩ… dĩ nhiên rồi! " Ah! Hóa ra anh là đang nghĩ đến cảm giác của cô! Sợ cô nhìn anh và tình cũ ngồi một chỗ nói chuyện sẽ nghĩ nhiều mặc dù nó chẳng đáng đi?

" Sao cũng được! Anh còn bận đút cơm cho bảo bối và mẹ của nó! "

Cao Lãng nói đoạn đút thêm một thìa súp nữa cho cô. Một tay đặt bên eo cô đồng thời vuốt ve phần bụng phẳng lì. Anh xem cô như con nít, cứ vậy cưng sủng cô hết mực.

Đúng lúc Đồng Giai Lỵ đi vào được tận mắt chứng kiến tất cả, sự đố kỵ không khỏi ồ ạt dâng lên trong lòng.

Còn có 'bảo bối' ?

Nữ sinh trung học này lại đang mang thai con của Cao Lãng ư? Anh sao có thể cho phép tình nhân được bao nuôi mang cốt nhục của mình? Trừ phi…

Trừ phi anh chọn cô ấy làm nữ nhân ở bên cạnh mình suốt đời!

Tại sao nữ nhân đó lại không phải là cô? Tại sao là Ngô Tư Duệ? Là vì cô ấy có dung mạo tựa như cô sao?

Lại nói, trước kia yêu Cao Lãng, bên cạnh anh nhiều năm như vậy, Đồng Giai Lỵ cũng chưa bao giờ được anh ôm vào lòng cưng sủng, đút từng thìa thức ăn như thế!

Tư Duệ làm sao lại may mắn có được phúc lợi ấy?

Cô không can tâm! Rất không can tâm!

" Lãng, nếu đã không thể cùng ăn sáng rồi bàn công việc, vậy em đi trước! "

Đồng Giai Lỵ cố nén ghen tức trong lòng, bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất nói. Người đàn ông kia vậy mà cũng chẳng buồn quay mặt lại nhìn cô lấy một cái. Chỉ hờ hững đáp lại hai tiếng:



" Không tiễn! "

Ha!

" Không tiện! " và "Không tiễn! "

Cao Lãng! Anh trước kia nói với tôi bao điều yêu thương hứa hẹn, chỉ vì một sai lầm trong quá khứ, anh liền nhẫn tâm đoạn tuyệt tôi, phủ nhận tôi không nể chút ân tình!

Tôi sẽ không toại nguyện để cho anh có thể bình yên với một người khác!

Không bao giờ có chuyện đó!

Đồng Giai Lỵ chua xót trong lòng, nghĩ rồi bấm bụng xoay người rời đi.

Cô trở về là để cứu vãn mối quan hệ đã rạn nứt giữa hai người, để có thể ở cạnh người đàn ông cô yêu thêm một lần nữa. Chứ không phải để xem phim tình cảm giữa anh với người con gái khác.

Cái gì vốn nên thuộc về mình, Đồng Giai Lỵ cô nhất định sẽ đòi lại tất cả!

_____________________________

Ăn sáng xong, Tư Duệ được Cao Lãng đích thân đưa tới trường.

" Kiểm tra lại xem không quên gì chứ? "

Trước lúc Tư Duệ gấp gáp chui ra khỏi xe, Cao Lãng đã kịp bắt lấy cô hỏi.

Tư Duệ ngẫm nghĩ một lúc, sách vở cô soạn không bao giờ thiếu cuốn nào, điện thoại mới mua cũng mang theo rồi! Còn có thể quên cái gì nhỉ?

" Đủ cả rồi! Em đi học đây! "

Nói đoạn cô mở cửa xe ra, nhưng chỉ vừa hé ra được một chút đã bị một lực từ Cao Lãng ép trở lại bản lề.

" Lãng? Anh làm gì vậy? "

Cao Lãng không trả lời, nở nụ cười xấu xa ghé sát mặt cô nói:

" Em quên chưa hôn tạm biệt người đưa em đi học rồi biết không? "

Hiểu ra vấn đề, Tư Duệ " Ồ! " một tiếng, đáp trả:

" Vậy là nếu ngày mai A Tài là người đưa em đi học, em cũng nên hôn chào tạm biệt anh ấy nhỉ? "

" Tiểu yêu tinh này! Cẩn thận cái miệng nhỏ của em! "

Dứt lời, anh liền áp lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, mang theo chút trừng phạt, cuồng nhiệt từ đó càng thêm thô bạo. Lưỡi anh quấn quýt điên cuồng bên lưỡi cô, lão luyện khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ không chừa một ngóc ngách, lấy sạch sẽ những thứ tốt đẹp bên trong.

Phải đến khi Tư Duệ khó thở dữ lắm mà đánh liên tiếp lên ngực anh, anh mới buông tha cho cô. Bắt lấy cằm nhỏ xinh đẹp, anh mỉm cười tà mị:

" Trừng phạt em dám chọc anh! "

Chột dạ, Tư Duệ ho khụ khụ ấm tiếng, gật đầu lia lịa:

" Được rồi, được rồi! Không chọc anh nữa! " Mới nói có một câu anh đã hôn cô muốn tắc thở như vậy. Nếu bối cảnh là đang ở nhà, hơn nữa không có bảo bối của hai người bảo kê, cô nhất định sẽ bị anh nghiền nát dưới thân.

Tư Duệ rùng mình một cái, nghĩ thôi đã nổi da gà rồi.

Sợ Cao Lãng vẫn chưa bằng lòng, cô nhướng người hôn chụt lên môi và má anh mấy cái liên tiếp cười tươi rói nói:

" Đã được chưa… Lão Công? "

A! Anh không nghe lầm chứ? Cô vừa gọi anh là… ?

" Em vừa nói gì? Anh nghe không rõ! Em nói lại xem? "



" Đã được chưa Lão Công? "

Thịch!

Trái tim của anh thật sự đã bị cô nữ sinh này dịu dàng hạ gục rồi! Cô vừa gọi anh là Lão Công! Là Lão Công!

" Nói lại một lần nữa! " Đừng trách Cao Lãng anh tham lam. Anh thật sự muốn nghe nhiều hơn! Cảm giác này chỉ có đàn ông mới hiểu được thôi!

" Không nói nữa, em đi học! "

Tư Duệ vừa nói vừa nhanh chóng chuồn đi thật nhanh. Lần này Cao Lãng không kịp giữ cô lại, chỉ đành lưu luyến nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn năng động của cô, môi mỏng vô thức bật cười thành tiếng.

____________________________

Trên đường đến lớp học ở khu a, Tư Duệ vừa hay bắt gặp Hàn Tiểu Hy và Lý Kỳ Nhan. Cô phấn khởi gọi bọn họ một tiếng rồi nhanh chóng đi đến.

" Tiểu Hy, Nhan Nhan, buổi sáng tốt lành! "

" Duệ Duệ cậu cũng vậy! " Tiểu Hy vừa nhìn thấy Tư Duệ liền mừng rỡ nói.

Chỉ có Lý Kỳ Nhan nhìn cô cười nhạt. Từ lúc gặp đến lên tới lớp học cũng không nói lời nào.

Tư Duệ khó hiểu ngồi vào bàn học, quay sang Hàn Tiểu Hy hỏi nhỏ:

" Tiểu Hy, Nhan Nhan cậu ấy làm sao vậy? "

Hàn Tiểu Hy chớp chớp mắt, một hồi sau cũng không biết trả lời thế nào. Cô toan tra hỏi cho rõ thì Lý Kỳ Nhan đã đứng ở trước bàn của hai người, vẻ mặt không giấu nổi phiền não:

" Hai cậu, ra ngoài chúng ta nói chuyện một lát được không? "

Tư Duệ và Hàn Tiểu Hy dĩ nhiên đồng ý. Để tránh gây sự chú ý tới người khác, cả ba quyết định đến cuối hành lang nói chuyện.

" Nhan Nhan, cậu có phải có tâm sự không? "

Vừa ra đến nơi Tư Duệ đã không kìm được hỏi, cho thấy cô đang lo lắng sốt ruột như thế nào. Hàn Tiểu Hy trông như đã biết hết mọi chuyện, lặng lẽ nhìn Lý Kỳ Nhan đang nhíu mày rồi lại đánh mắt sang Tư Duệ một cách buồn bã.

Qua mấy phút, Lý Kỳ Nhan mới có thể thở hắt một hơi nhìn Tư Duệ nói:

" Tư Duệ! Nói cho mình biết sự thật! Người đứng sau rắc rối của cậu không phải là Nặc Hiên có đúng không? "

Nghe vậy, Tư Duệ bỗng sực người: " A! Các cậu làm sao biết chuyện này? Không còn ai khác biết đó chứ? "

" Thú thật hôm đó do tò mò nên mình đi theo cậu và học tỷ kia nghe được mọi chuyện. Nhưng cậu yên tâm! Đảm bảo chỉ có bọn mình! " Hàn Tiểu Hy lên tiếng trả lời, nói đoạn còn đưa tay lên chứng minh.

" Ra vậy! "

Thắc mắc chưa được giải đáp, Lý Kỳ Nhan không nhịn được chụp lấy tay Tư Duệ hỏi dồn, gấp đến độ nước mắt muốn trực trào: " Duệ Duệ, mau nói mình biết! Thật sự không phải Nặc Hiên làm có đúng không? Cậu ấy làm sao có khả năng đó? "

Tư Duệ vốn muốn giữ lời hứa với Nặc Hiên nhưng khi biết cậu không phải hung thủ, hoàn cảnh còn rất đáng thương. Hơn hết bây giờ Lý Kỳ Nhan đang cực kỳ nôn nóng và đặt niềm tin mãnh liệt vào cậu. Nên cô quyết định nói ra toàn bộ sự thật cho bọn họ biết.

Nút thắt trong lòng được tháo gỡ, Lý Kỳ Nhan thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đến nước mắt thực sự trào ra. Hàn Tiểu Hy đứng bên cạnh tâm trạng cũng tốt lên không kém, vừa cười vừa vỗ vai trấn an Lý Kỳ Nhan.

Cũng lúc này, Tư Duệ mới ngộ ra rằng, Lý Kỳ Nhan thích cậu bạn Nặc Hiên kia, không khỏi bất ngờ. Cô cười hiền lại gần Lý Kỳ Nhan, dang rộng vòng tay ôm lấy hai cô bạn đáng quý của mình.

" Ổn rồi! Nặc Hiên cũng rất thích cậu! Vì thích cậu mới không muốn cậu biết đến những chuyện này! "

" Tất cả là vì cậu mà thôi! "

________________________________

-Còn tiếp-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv