Hôm ấy là ngày lễ tốt nghiệp cấp ba, tất cả các thầy cô, học sinh, đặc biệt là khối lớp 12 đều rôm rả, tất bật.
Hàn Tiểu trong trang phục mũ áo cử nhân, dáng người nhỏ nhắn, hoạt bát không ngừng tới lui trên sân trường. Mái tóc nâu ngắn xoăn sóng vì thế đã thấm không ít mồ hôi.
Cô hết chụp ảnh rồi lại hò hét với bạn bè, đặc biệt không lúc nào là không kéo tay Châu Sở Kiệt đi cùng mình.
Biết rõ cậu bạn này chẳng mấy mặn mà với lễ Tốt nghiệp, càng không muốn dấn thân vào mấy trò như chụp ảnh kỷ niệm, thả bong bóng hay trao nơ, cà vạt lại cho người đặc biệt nào đó. Vậy nên Hàn Tiểu Hy mới phải luôn kè kè bên cạnh cậu, buộc cậu có mặt đầy đủ trong mọi hoạt động của buổi lễ chứ không chỉ đơn giản là nhận bằng rồi về.
Mà cả lớp cũng chỉ có Hàn Tiểu Hy mới làm được việc này. Châu Sở Kiệt vốn trầm tính, ít nói, trong lớp chẳng thân thiết với bất cứ ai. Mà sau chuyến đi tìm kiếm Tư Duệ, cô thân với cậu hơn hẳn so với các bạn học khác.
Hàn Tiểu Hy cũng nhận ra Châu Sở Kiệt cũng không đến mức lạnh lùng khó gần như mọi người vẫn thấy. Cậu là tuýp người "phích nước", tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng cực kỳ tốt bụng và ấm áp. Cô nhớ rất rõ những hành động, cử chỉ rất nhỏ nhặt của người con trai này khi mà cậu lo lắng và bảo vệ cô trong chuyến đi xa xôi kia. Điều đó kỳ thực đã khiến Hàn Tiểu Hy có chút rung động.
"Sở Kiệt, chụp riêng với tớ một tấm ảnh nhé!"
Hàn Tiểu Hy cười tít mắt nói, cô đưa máy ảnh trong tay lên rất tự nhiên công khai chụp với cậu một tấm.
Trong khung hình, gương mặt một cậu thanh niên thiếu hiện lên nét kiên nhẫn, đôi chân mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt mang nét cau có nhìn xuống đối đầu với ống kính của cô.
Chiếc mũ cử nhân của cậu bất ngờ rơi xuống. Cả hai theo phản xạ cúi người nhặt lên. Hàn Tiểu Hy thấp hơn cậu nên nhanh hơn một bước. Cô chụp được cái mũ, còn Châu Sở Kiệt thì chụp phải tay cô.
"Của… của cậu đây!"
Hàn Tiểu Hy đỏ mặt trả mũ cho cậu.
Châu Sở Kiệt cũng không vội buông tay cô ra. Cậu khom người đến ngang tầm cô gái nhỏ đối diện, ngẩng đầu nói:
"Đội lại giúp tôi!"
Hàn Tiểu Hy nhất thời bị ánh mắt mê hoặc của cậu hút hồn mấy giây, đôi mắt hẹp dài sắc nét, đôi con ngươi dưới ánh mặt ánh lên một màu nâu trong suốt, lấp lánh như mật ong.
Hồi sau Hàn Tiểu Hy Mới phản ứng lại kịp. Cô lấy trong túi ra mấy cái kẹp tăm, đội mũ giúp cậu, sau đó dùng kẹp tăm cố định lại chắc chăn.
"Sẽ không rơi nữa đâu!"
Châu Sở Kiệt gật gật đầu:
"Cậu muốn chụp tiếp ở đâu?"
Hàn Tiểu Hy ngó nghiêng xung quanh:
"Trên sân khấu đi! Ở đó có cái bảng tốt nghiệp!"
"Được!"
Hai người một cao lớn một nhỏ nhắn không nhanh không chậm tiến về phía sân khấu. Từng bước, từng bước như điểm lại từng thời từng khắc của một phần khoảng thanh xuân vừa qua. Vui có, buồn có, nước mắt, lẫn nụ cười, tất cả đều trở thành ký ức khó phai. Họ sẽ tiếp tục tiến bước, nhưng vĩnh viễn không bao giờ quên được những hồi ức hoài niệm ấy.
Hàn Tiểu Hy theo lời bác chụp ảnh đứng nhích về phía Châu Sở Kiệt một chút. Nói thân thì thân nhưng cô cũng không dám lộ liễu đứng sát vào cậu. Mà điều này khiến bác chụp ảnh lại rất bất mãn, không ngừng ra hiệu cho hai cô cậu này đứng sát vào gần nhau hơn. Thiếu điều muốn tự mình đi lên chỉnh lại vị trí.
Hàn Tiểu Hy cười trừ khó xử, toan ngẩng đầu hỏi ý Sở Kiệt đã bất ngờ bị cậu bế ngồi lên vai. Một cô gái nhỏ bé đã quen nhìn ở tầm thấp bất ngờ bị đưa lên độ cao như vậy liền rất hoảng loạn, vội bám vào tay và cổ cậu hét toáng:
"Sở… Sở Kiệt… cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Trong khi đó, bác thợ chụp liền sung sướng tóm lấy khoảnh khắc đẹp đẽ này, nháy máy ảnh liên hồi.
Việc Châu Sở Kiệt bất ngờ bế cô ngồi lên vai như vậy cũng thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh. Người trầm trồ, người ghen tị. Có cặp đôi đang yêu nhau cũng muốn bạn trai mình làm thế chụp ảnh thế nhưng cậu ta lại không đủ sức lực để bế bạn gái lên vai, rốt cuộc trở thành trò cười cho lũ bạn gần đó.
Châu Sở Kiệt lại chẳng thèm để ý đến những ánh mắt khác, bởi lúc này cậu chỉ hướng về cô, nhìn một người duy nhất là cô:
"Ai bảo cậu không dám đứng sát tôi!"
"Cậu còn không nhúc nhích nửa bước, làm sao tớ dám chứ? Không phải cậu ghét người khác tới gần cậu sao, đặc biệt là con gái!"
Hàn Tiểu Hy bấu víu vào cổ áo cậu, oai oán nói. Cô còn nhận thấy rất rõ một cánh tay rắn chắn, ấm áp đang siết chặt bên đùi mình.
Châu Sở Kiệt nhếch môi:
"Cậu dám lôi lôi kéo kéo tôi cả ngày, lại không dám đứng về phía tôi một chút sao?"
Hàn Tiểu Hy đỏ mặt phản bác:
"Hai chuyện này giống nhau sao? Cậu bỏ tôi xuống đi mọi người đang nhìn kìa!"
Châu Sở Kiệt không nói không rằng xốc lại cô ngồi ngắn trên vai, dọa Hàn Tiểu Hy giật mình một phen, còn tưởng bị cậu ném xuống đất.
Bác chụp hình ở phía đối diện lại kêu lớn:
"Cười lên hai cháu! Đẹp đôi lắm!"
Lúc này, cậu không nhìn cô nữa, đôi mắt hẹp dài hướng về phía ống kính, theo nụ cười tỏa nắng mà đuôi mắt khẽ cong lên.
Hàn Tiểu Hy lần đầu thấy Châu Sở Kiệt cười, lại còn cười tươi đến vậy. Tuy chỉ nhìn được nụ cười với hàm răng trắng muốt ấy ở nửa sườn mặt góc cạnh của cậu nhưng trái tim cô vẫn đập rộn rã không thôi.
Màn tia nắng một lần nữa chiếu xuống đỉnh đầu hai người. Hàn Tiểu Hy cũng đưa mắt về phía ống kính, một tay vịn bên bả vai rộng rãi của cậu thanh niên, một tay cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp màu đỏ trang trọng tự hào đưa lên cao, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Cảnh tượng vừa ấn tượng vừa ngọt ngào trước mặt khiến tất thảy mọi người trông xung quanh đều bị cuốn vào.
"Đẹp lắm!"
Sau khi bấm máy, bác thợ chụp cẩn thận kiểm tra lại các ảnh. Từ dáng vẻ nhóc nữ sinh hoảng loạn trên vai câu, hai người thủ thỉ tâm tình với nhau khiến mặt cô nàng đỏ bừng cho đến tấm ảnh cuối cùng, cả hai cô cậu học sinh đều nhìn về phía này cười rạng rỡ. Đây có lẽ là những khoảnh khắc đẹp nhất mà bác từng thu vào ống kính của mình.