Lúc này, người phụ nữ từ trong bóng tối mới cao ngạo bước ra. Ngón tay ả xoắn xoắn lọn tóc, dùng nửa con mắt đầy chán ghét nhìn hai người lớn bị ép phải quỳ rạp dưới chân.
" Ông ta nói đúng rồi đấy! " Đồng Giai Lị nhếch môi: " Nếu không phải ông ta làm trái với thỏa thuận, bán đứng việc xấu của tôi, gia đình các người đâu đến nông nỗi này! "
Ả nhìn những tên thuộc hạ đứng chế ngự phía sau Mạc Khánh và Hướng Mạc Thanh, giả vờ thản nhiên:
" Con gái cưng của ông ta vì chạy trốn đã bị trượt xuống sườn núi, các người không biết sao? Còn Ngô Tư Duệ, con mù đó có khi đã ngã đập đầu ở một xó xỉnh nào rồi! Thật tốt! Không phải tốn công sức gì! Chỉ tiếc là mất cơ hội hành hạ hai cô gái trẻ ấy đến chết đi sống lại thôi! "
Hướng Mạc Thanh thoạt đầu tưởng con gái đã trốn thoát an toan nhưng khi nghe người phụ nữ này nói như vậy lập tức hóa đá.
" Cô nói dối! Hướng Mạc Tâm không thể xảy ra chuyện như thế được! "
Cô ta cười lớn, phớt lờ lời Hướng Mạc Thanh lạnh giọng ra lệnh cho những tên thuộc hạ:
" Treo ông ta lên, đáp đập thế nào tùy các người! "
Mạc Khâm trừng mắt nhìn Đồng Giai Lị hét lớn:
" Làm gì tôi cũng được nhưng hãy thả vợ tôi ra! Cô ấy không có liên quan đến chuyện của chúng ta! "
Ông bị những tên kia lôi đi, trói lại rồi treo lên trần nhà xưởng trước sự kêu gào của Hướng Mạc Thanh:
" Thả ông ấy ra! Cô làm chuyện xấu đáng bị đưa ra pháp luật, đã may mắn không phải đi tù còn muốn trả thù gì chứ? Súc sinh! "
" Bà nói ai súc sinh? " Vừa nói, Đồng Giai Lị vừa lao tới tát Hướng Mạc Thanh một cái: " Thử nói lại xem! "
Hướng Mạc Thanh bỗng nhiên vùng dậy đổ người về phía Đồng Giai Lị đẩy cô ta ngã nằm xuống đất:
" Tôi nói cô súc sinh! Tại sao lại chỉ thích hãm hại người khác, làm vậy cô vui lắm sao? Tiểu Duệ phải sống một mình cô đơn trong bóng tối, cô có làm được không? Có thấu hiểu được không? "
Những tên thuộc hạ vội kéo Hướng Mạc Thanh khỏi người Đồng Giai Lị, đẩy ngã bà ra chỗ khác.
Cô ta chẳng những nghe không lọt, còn hung hăng xông tới, ngồi lên người Hướng Mạc Thanh, tát liên tiếp xuống mặt bà.
" Này thì súc sinh! Vậy còn tôi thì tôi thì sao? Tôi yêu anh ta, nhưng anh ta hết yêu tôi rồi! Bà có hiểu được không? "
" Cô mượn đôi mắt của người khác hòng có được tình yêu và đổi lấy ơn nợ từ anh ta, cô không cảm thấy bản thân mình hèn hạ sao? "
" Bà câm miệng! "
Đồng Giai Lị gầm lên tức giận đứng dậy nhìn những tên thuộc hạ xung quanh:
" Cho các ngươi chơi đùa quay video lại gửi cho Hướng Mạc Thâm! Chờ người mang Hướng Mạc Tâm tới thì đem đi chôn sống! Còn ông già kia... " Nói đoạn chỉ về phía Mạc Khâm đang bị tra tấn dã man: " Đừng để ông ta chết sớm! "
Những tên đàn ông cười nham nhở tuân lệnh, ánh mắt dâm đãng hưng phấn nhìn Hướng Mạc Thanh nằm chật vật dưới nền đất lạnh.
" Khốn khiếp! Chúng mày dám động đến vợ tao, tao giết sạch không chừa thằng chó nào! "
Ở bên kia, Mạc Khâm giận dữ gầm lên. Gương mặt đã tức giận hoặc lo sợ đến tím đỏ.
Một tên cười chế giễu dùng lực đấm vào bụng ông một cái:
" Lo cho mình trước đi thằng già! "
Hướng Mạc Thanh lồm cồm bò dậy, muốn thoát khỏi vòng vây sờ soạng của những gã đàn ông.
" Cút ra! Đừng có động vào tôi! "
Bà nhìn bóng lưng kiêu ngạo cùng điệu cười nửa miệng của Đồng Giai Lị lúc rời đi, căm phẫn hét lớn:
" Rồi cô sẽ phải trả giá đắt cho những chuyện mình đã làm! "
" Trước mắt, bà mới là người đang phải trả giá! "
Cô ta cười lớn rời đi trước sự van xin của Mạc Khâm. Có cho ông làm trâu làm ngựa bị đánh đến tàn phế cũng được, nhưng vợ ông không thể xảy ra chuyện gì! Vợ ông tuyệt đối không thể để bị bọn người này làm nhục!
" Đồng Giai Lị! Cầu xin cô tha cho vợ tôi! Tôi cầu xin cô! Cô cũng là phụ nữ, tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy! "
Nhưng đáp lại lời ông chỉ là tiếng xe được khởi động rồi xa dần. Ngay sau đó, tiếng vải bị xé rách như phá tan màn đêm u tối vang lên. Hướng Mạc Thanh vũng vẫy kháng cự kịch liệt cũng không sao thoát nổi những bàn tay gớm ghiếc của bọn đàn ông:
" Ả đàn bà này trông còn ngon phết nhỉ? "
" Tất nhiên rồi! Ở một mình bao nhiêu năm, còn ngon hơn con bồ nhí qua tay nhiều thằng của mày đấy! "
" Con mẹ nó mày câm miệng lại! "
Hai tên đàn ông cười khành khạch nhìn Hướng Mạc Thanh đang từng chút một bị lột trần. Mạc Khâm đã bị đánh đến phun ra máu, hình ảnh cuối cùng của ông trước khi bị ngất lịm đi là tiếng la thất thanh của vợ.
" Tránh xa mẹ tôi ra! "
Một giọng nữ bất chợt vang lên, đanh thép như một mệnh lệnh, lại cũng như một mũi dao đe dọa. Một tên chuẩn bị hành sự bị giọng nói kia làm cho khựng lại động tác. Đúng lúc hắn quay đầu sang, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một viên đạn ghim thẳng đầu.
" Bọn canh gác ngoài kia đâu rồi? Mẹ nó dám phá hư chuyện tốt của bố! "
Một tên hậm hức đứng dậy rút súng từ trong túi quần ra.
Vị bác sĩ chỉ ngón cái ra bên ngoài:
" Lũ phế vật ngoài kia đấy à? Được chăm sóc rồi! Đang ngủ rất ngon đấy, chúng ta ở đây chơi vui vẻ, đừng làm đánh thức họ nhé! "
Không để anh ta nói hết câu. Bọn chúng đã xông lên một nửa, nửa còn lại không ngừng chĩa về phía họ bóp cò. Ngay lập tức, nhóm người của Tử Thượng cũng tiến vào. Nhân lúc chúng không để ý, một nhóm phía trên mái tôn cũng nhảy xuống qua chiếc lỗ vừa được khoét xong và tấn công từ phía sau. Điều này bọn chúng không lường trước được, càng không kịp trở tay. Cứ vậy từng tên, từng tên một bị hạ gục nhanh chóng.
" Bọn xã hội đen của tên họ Hoắc thuê chỉ có như thế này thôi à? " Vị bác sĩ phủi phủi tay, biểu hiện của sự thích sạch sẽ lộ rõ trên khuôn mặt trẻ điển trai: " Tôi thậm chí còn chẳng cần dùng đến súng! "
" Mẹ! Cha! "
Lúc này, Hướng Mạc Tâm mới có thể chạy đến chỗ mẹ. Cô cởi chiếc áo da dài rộng của người bên Tử Thượng đưa cho đắp lên người mẹ, cắn cắn môi mếu máo:
" Mẹ, không sao rồi! "
Cùng lúc đó, Mạc Khâm cũng đã được giải cứu. Ông mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt bầm tím liền hướng về phía hai mẹ con:
" Thanh, con gái… "
Vị bác sĩ nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, rốt cuộc thở dài gọi mọi người đưa Mạc Khâm ra bên ngoài, đưa đến bệnh viện gần nhất. Anh ta ngoái đầu nói với Hướng Mạc Tâm:
" Nhanh đưa mẹ cô ra xe nhé! "
***
Hướng Mạc Tâm giúp mẹ sửa sang lại quần áo, vuốt mái tóc rối loạn của bà:
" Mẹ! Đừng sợ! Chúng ta an toàn rồi! "
Hướng Mạc Thanh yếu ớt gục vào lòng con gái, siết chặt lấy cô nấc nghẹn:
" Tâm Tâm! Con thật sự không sao! Con vẫn ở đây với mẹ! Vậy mà mẹ cứ tưởng… "
" Con thì làm sao có chuyện gì… " Đang nói, Hướng Mạc Tâm bỗng hộc ra một ngụm máu lớn. Cô nhìn mẹ, mẹ nhìn cô, ánh mắt đều kinh hoàng trợn trừng.
Hướng Mạc Tâm ngất lịm ngay sau đó, máu không ngừng từ khóe miệng tuôn ra như suối lũ, toàn thân co giật.
" Tâm… Tâm Tâm! "
" Tâm Tâm! "
____________________________________
Đó là tất cả những gì Tư Duệ được nghe kể lại.
Lúc đưa Hướng Mạc Tâm đến bệnh viện, mẹ Thanh cũng mới biết thì ra A Thiển sau khi bị bắn đã được người của Tử Thượng kịp thời sơ cứu. Hiện giờ hắn cũng đang dưỡng thương ở phòng bệnh đặc biệt.
Diệp Mai Chi chuyển chỗ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ nhét cho cô một chiếc khăn tay:
" Đừng khóc nữa! Cô bé kia sẽ không sao đâu! "
Tư Duệ cầm chiếc khăn trong tay, gương mặt vẫn thất thần đẫm nước mắt, ánh mắt vô định.
Thì ra không chỉ có cuộc sống của cô tăm tối, mà nó còn liên lụy đến những người cô trân quý, khiến họ vì cô mà gặp nguy hiểm.
Lúc này, vị bác sĩ trẻ của Tử Thượng vừa đi đón Cao Lãng cùng A Tài tới. Cao Lãng bước đến chỗ Tư Duệ, nửa ngồi nửa quỳ bên chân cô lau đi những giọt nước mắt.
Anh tranh thủ hỏi anh ta:
" Chẳng phải đã được cậu sơ cứu rồi ư? Tại sao lại trở nên nguy kịch như vậy? "
Điều này, tất cả mọi người đều thắc mắc.
Vị bác sĩ nghiêm trọng trả lời:
" Kỳ thực đúng là như vậy! Nhưng lúc gắp viên đạn ra tôi đã không để ý! Thật ra đạn đã được tẩm độc, chất độc không phát tán ngay mà phải mất khoảng từ nửa giờ đến một tiếng để có thể ăn vào máu lan ra khắp cơ thể! "
Mẹ Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên:
" A Thiển cũng bị trúng đạn như Tâm Tâm, nhưng thằng bé không có bị trúng độc! "
" Cô bé kia tổng cộng bị trúng hai viên đạn. Tôi đã nhờ A Hỏa kiểm tra, viên ở cánh tay thì không sao nhưng viên bị găm ở eo… Chính là như tôi nói trước đó! "
Nghe đến đây, Tư Duệ vội bịt miệng bật khóc.
" Tất cả là tại tôi! Nếu Tâm Tâm không vì tôi mà đứng ra đỡ đạn, nếu cứ để cho tôi một mình ôm trọn phát súng ấy thì Tâm Tâm.. Con bé bây giờ đã không sao rồi! Tất cả là tại tôi! Là tôi đã hại Tâm Tâm, là tôi! Là tôi! "
Càng nói, tâm trạng Tư Duệ càng kích động. Cô ôm đầu đứng bật dậy bỏ chạy.
Cao Lãng cũng đứng dậy đuổi theo:
" Duệ Duệ em bình tĩnh lại! Đừng chạy! "
Chỉ có A Tài, cậu đứng chết lặng trước cửa phòng mổ. Tầm mắt đặt lên bảng đèn màu đỏ, ánh đèn làm khóe mắt cậu cay xè như chảy huyết lệ. Cậu đứng đó, siết chặt chiếc khăn quàng cổ cầm trên tay.
" Tâm Tâm! Em nhất định không được buông bỏ! "
***
Hướng Mạc Thâm làm thủ tục bệnh án cho cha và em gái xong liền đi đến phòng cấp cứu. Lúc này Mạc Khâm cũng đã ở đó, ông ôm mẹ Thanh trấn an bà, khuôn mặt bầm dập khắc khổ, hoàn toàn không thể nhận ra đây từng là vị bác sĩ oanh liệt tại thành phố C.
Vì nghề nghiệp, Hướng Mạc Thâm thường xuyên phải đối diện với phòng cấp cứu. Nhưng là chưa bao giờ, anh lại cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Bởi vì em gái anh đã ở trong đó, sống chết chưa rõ.
Hướng Mạc Thâm hít sâu một hơi tự trấn tĩnh bản thân. Anh ngồi xuống bên cạnh mẹ, điều chỉnh giọng thoải mái:
" Tâm Tâm hình như bị mắc bệnh gia truyền, cũng giống bố và con, em ấy rất thích học ở Đại học Y, muốn trở thành một vị bác sĩ. "
" Con hỏi em thích chuyên ngành gì, em ấy bảo muốn vào khoa phụ sản. "
" Tâm Tâm học tốt như vậy, thông minh nhanh nhẹn như vậy! Không đỗ được trường Y thì cũng phải dư vài điểm! Còn luôn miệng bảo muốn làm phú bà. Ước mơ ấy mãnh liệt dữ dội lắm! Con bé sẽ không từ bỏ đâu! "
Từng câu, từng chữ rơi vào tai mỗi người. Ai cũng nghe rõ, nhưng không một lên tiếng đáp lại.
Tất cả mọi người đều hy vọng. Hy vọng rằng ước mơ mãnh liệt dữ dội ấy sẽ có thể vực dậy được ý chí sống còn của Hướng Mạc Tâm.
***
Trên hành lang bệnh viện, Cao Lãng nhanh chóng tóm lại được cô gái đang chạy loạn. Anh đem cô ghì chặt trong lòng trước bao nhiêu con mắt hiếu kỳ của mọi người. Có vài cô ý tá muốn đi đến nhắc nhở hai người nhưng thấy người đàn ông dáng vẻ khẩn trương, khí chất lại không dễ động vào, nhất là sự hoảng loạn cùng đôi đồng tử thiếu tiêu cự của cô gái kia liền thôi.
Tư Duệ khóc không thành tiếng, cả người run rẩy, bàn tay nhỏ bấu chặt vai áo anh đến nhăn nhúm. Cô muốn nói gì đó, nhưng thanh âm lại không thể phát ra khỏi cổ họng.
" Em bình tĩnh lại! Không phải lỗi tại em! Hướng Mạc Tâm sẽ không sao! Nhất định sẽ không sao! "
Tư Duệ khóc làm anh cũng cuống hết cả lên. Đột nhiên không biết phải làm thế nào để trấn an được cô.
Nghĩ lại Cao Lãng mới thấy sợ thót tim. Vừa rồi cô chạy đi, nếu không phải anh nhanh chóng đuổi kịp, cộng với hành lang phòng cấp cứu ít người, nên mới không có chuyện gì xảy ra. Ngược lại, nếu Tư Duệ chẳng may bị vấp ngã, anh thật sự sẽ chết mất!
Tư Duệ mệt mỏi tựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, cảm giác đã ổn định hơn một lúc.
Đoạn có một chiếc giường được các bác sĩ và y tá vội vã đẩy ngang qua hai người. Dường như tình trạng của bệnh nhân mới được đưa tới kia đang rất mực nguy kịch.
***
Sau đó, Tư Duệ được anh bế đến nhà vệ sinh, tự tay rửa mặt cho cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ ngày nào trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống như bây giờ, anh đau đến nội thương.
Nhất định từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt! Không để cho mẹ của con anh rơi vào tình trạng như thế này thêm một lần nào nữa.
****
Khi anh và cô quay trở lại, trùng hợp cũng là lúc bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Ông lắc đầu:
" Thực xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Bệnh nhân bị nội thương nghiêm trọng do bị va đập mạnh khiến cho một phần xương sườn gãy vụn, nội tạng gần như bị dập nát, cùng lúc trúng đạn không sơ cứu ngay để mất quá nhiều máu, cộng thêm trúng kịch độc. Bây giờ bệnh nhân sẽ được đưa đến phòng hồi sức tích cực, mọi người làm theo sự chỉ dẫn của y tá, nếu còn đủ thời gian, có thể từng người vào gặp bệnh nhân lần cuối. "
Người có thể gặp Hướng Mạc Tâm lần cuối đó là mẹ Thanh. Khi bà trở ra, cũng là lúc Hướng Mạc Tâm trút hơi thở cuối cùng.
Đến lượt A Tài, cậu đã không kịp nói một lời nào với cô. Nhìn Hướng Mạc Tâm an nhiên nhắm chặt mắt, lòng cậu trùng xuống, trái tim cũng đồng thời ngừng đập giống như bảng hiển thị nhịp tim của cô.
Trong tức khắc, hàng loạt những kỉ niệm giữa hai người như đèn kéo quân ùa về trong tâm trí cậu. Ánh mắt của cô, nụ cười của cô, giọng nói của cô,... Tất cả, tất cả chồng chất lên nhau tạo thành những mảnh ghép vỡ vụn - thanh âm của sự biệt ly.
Cậu ngã quỳ bên chân giường, từng bước nặng nề đến bên cạnh Hướng Mạc Tâm, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng đem cô bảo bọc trong lòng.
" Tâm Tâm! Thực xin lỗi! Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em! "
Khi ấy, nước mắt cậu đã rơi, vì một người con gái. Giọt lệ của sự mất mát, dày vò.
" Là tôi không tốt! Lúc em gặp nguy hiểm lại không có mặt ở đó! "
" Tâm Tâm, còn chưa có suy nghĩ lại, khiến tôi thích em vô cùng, lại đột ngột trốn đi như vậy, em tệ lắm có biết không? "
" Em bảo muốn làm phú bà. Được! Nếu bây giờ em tỉnh dậy, tôi lập tức biến em thành phú bà! "
" Hướng Mạc Tâm, đã nói đến như thế sao em còn chưa chịu tỉnh dậy? Tại sao? Tại sao? "
Cậu khóc, khóc rất thương tâm. Những người ở bên ngoài cũng không ngoại lệ. Tư Duệ thậm chí vì chịu không nổi sự ra đi này của cô bé mà ngất đi trong vòng tay Cao Lãng.
Các y tá muốn vào bên trong đưa Hướng Mạc Tâm đi đều bị Cao Lãng cản lại:
" Để cho cậu ấy một chút thời gian! "
Anh nói rồi bế Tư Duệ rời đi. Trong phút chốc, Cao Lãng chợt nhớ tới lời mà Hướng Mạc Tâm đã nói trước khi anh trở lại thành phố C. Đó là lời thề sẽ bảo vệ Tư Duệ cùng đứa con của anh và cô bằng cả mạng sống.
Hướng Mạc Tâm đã không hứa suông. Cô đã giữ trọn và hoàn thành lời thề ấy.
Cao Lãng nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh. Khi mở ra, đồng tử màu hổ phách đã hằn lên một tia hung ác.
Như vậy là đã quá đủ rồi! Sau hôm nay, sẽ không một ai phải ra đi như vậy nữa!
____________________________________
Lúc Tư Duệ tỉnh lại đã là mấy ngày sau đó.
Trước mắt cô vẫn là một màu đen thăm thẳm, nhưng dường như còn có thêm một miếng vải quấn ngang. Cô đưa tay muốn tháo nó ra nhưng chợt bị một người ngăn lại.
" Tiểu Duệ đừng động vào! "
Nhận ra giọng nói, cô thều thào:
" Mẹ… Mẹ Thanh! "
Mẹ Thanh ngồi lại xuống ghế, tiếp tục gọt trái cây:
" Ừ! Con thấy trong người thế nào? "
Mất mấy phút để trở nên tỉnh táo, Tư Duệ mới khe khẽ đáp:
" Con thấy mắt rất đau… buồn ngủ nữa ạ! "
Mẹ Thanh đỡ Tư Duệ ngồi dậy, kê chiếc gối ra sau lưng cô, sau đó đưa đến bên miệng cô một miếng táo:
" Ăn đi cho đỡ nhạt miệng! "
Tư Duệ cầm lấy táo cắn một miệng, lại nói tiếp:
" Tâm Tâm đâu mẹ ạ? À con quên mất! Giờ này chắc hẳn em ấy đang trên ở trường đi học rồi! "
Động tác của mẹ Thanh vì câu nói này của cô làm cho khựng lại. Nhắc đến đứa con gái quá cố, bà bỗng cảm thấy xót xa và đau đớn. Nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, mẹ Thanh lại thận trọng nhìn Tư Duệ:
" Tiểu Duệ, con có nhớ chuyện trước khi ngâ… ngủ thiếp đi không? "
Tư Duệ vừa nhai táo vừa nghiền ngẫm nhớ lại. Qua một lúc lâu, miếng táo trên tay cô bỗng rơi bụp xuống đất.
" Không… không thể nào! Tâm Tâm… Mẹ Thanh… " Tư Duệ quờ quạng bắt lấy cánh tay người phụ nữ bên cạnh: " Mẹ Thanh, Tâm Tâm vẫn ổn đúng chứ? Em ấy đang ở phòng nào? Mẹ dắt con tới đó được không? Con muốn gặp Tâm Tâm! Con cần phải xin lỗi em ấy! "
Trước sự khẩn trương hốt hoảng của Tư Duệ, mẹ Thanh càng thêm đau lòng. Bà ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc dài mượt của cô như một người mẹ vẫn hay làm với con gái:
" Tiểu Duệ, Tâm Tâm ở trong đôi mắt con! Về sau sẽ là ánh sáng của con! Hãy khắc ghi và trân trọng điều đó! "
" Trong mắt con… Ánh sáng… Không! Không thể nào! " Tư Duệ vội đẩy bà ra: " Mẹ Thanh, mẹ nói dối, Tâm Tâm sao có thể ở trong mắt con… "
" Tiểu Duệ, con bình tĩnh nghe ta nói! " Hướng Mạc Thanh đặt ngón tay trước miệng cô cắt ngang. Giọng nói ấm áp, bùi ngùi vang lên trong thương xót: " Tâm Tâm trước khi ra đi có để lại tâm nguyện là lấy giác mạc hiến cho con. Còn có hiến tặng tim cho một bệnh nhân khác nữa! Cái con bé cao kềnh ấy, nếu không phải nội tạng đều đã bị dập nát, có lẽ đều sẽ hiến tặng hết cho những người cần đến khác. "
Bà nói, tuy ngữ khí trách móc nhưng lại giống như rất tự hào cùng cảm kích. Con gái của bà, rốt cuộc còn có thể lương thiện đến mức nào chứ!
Tư Duệ sau khi nghe xong, toàn thân cứng đờ như hóa đá. Cảm giác đau đớn ở mắt cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Hóa ra là do được ghép giác mạc mới. Giác mạc của Hướng Mạc Tâm để lại cho cô.
Cô vô thức đưa tay áp lên bụng, như thường lệ cảm nhận đứa trẻ đang được hình thành bên trong, cũng là đứa trẻ mà Hướng Mạc Tâm đã đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ cô và nó được bình an vô sự.
Kiếp này, Hướng Mạc Tâm đã cho cô quá nhiều. Tư Duệ nợ cô bé không những hai sinh mạng, mà còn là cả một đôi mắt mới.
" Mẹ Thanh, Tâm Tâm đang ở đâu? "
Mẹ Thanh hơi bất ngờ trước câu hỏi này một lúc, hồi sau mới đáp lại:
" Con có muốn đến thăm em không? "
___________________________________
Lại nói A Thiển sau khi tỉnh lại, nghe tin Hướng Mạc Tâm đã chết, hắn đã phát điên.
Hắn trở nên ngây ngốc như một đứa trẻ, ngoại trừ việc có thể tự vệ sinh cá nhân, cả ngày chỉ biết nói chuyện một mình. Dường như luôn có một Tâm Tâm trong trí tưởng tượng của A Thiển lúc ấy, và rồi hắn đã mãi chìm đắm trong thế giới do chính mình tưởng tượng đó - một thế giới chỉ có hắn và cô.
***
Sau nhiều tuần điều tra, cảnh sát cũng đã truy lùng và bắt được băng nhóm bắt cóc Tiểu Hà.
Do đã từng gây nên nhiều tội ác: cướp của, giết người, hiếp dâm,... Công thêm đơn kiện bắt cóc của Hướng Mạc Thâm gửi lên tòa nên tất cả bọn chúng đều bị kết án chung thân. Nhiều người trực tiếp chứng kiến phiên tòa vẫn chưa hài lòng với kết án này. Bọn chúng thực ra xứng đáng được tử hình hơn.
Lại nói, tuy những kẻ phạm tội đều đã bị pháp luật trừng trị nhưng vết thương về mặt thể xác lẫn tinh thần thì vẫn còn luôn hiện hữu ở đó. Tiểu Hà bị những tên súc sinh bọn chúng cường bạo, hành hạ gần một tháng, kết quả bị rách bộ phận sinh dục, thân thể đầy rẫy những vết thương, gương mặt thì bầm tím đến biến dạng. Có những vết thương do bị nhiễm trùng để lâu mà gần như thối rữa, nhưng rất may vì vẫn còn có thể chữa trị.
____________________________________
-Còn tiếp-