Tháng đầu tiên saukhi vào đại học quả nhiên giống với những gì Quý Thành Dương đã nói, vìchưa kịp thích ứng sự mới mẻ này cộng thêm rất nhiều cảm giác khó nóithành lời, thế giới bỗng nhiên như được mở ra, khiến người ta có chúthoảng loạn. Có điều Kỷ Ức đã học nội trú từ cấp ba nên cô rất nhanhchóng hòa nhập với môi trường đại học. Vì phải làm quen với cách lên lớp mới mẻ, với những tiết học chung bỗng nhiên xuất hiện cùng rất nhiềunhững buổi tọa đàm cho tân sinh viên, nên thời gian cứ thế gấp gáp trôiqua.
Cuốn lịch đặt trên bàn học của cô đã lật qua trang mới rất nhanh chóng.
Tuần nghỉ lễ Quốc khánh tháng Mười, Quý Thành Dương sẽ về.
Anh chọn về vào thời điểm này vì không muốn cô phân tâm chuyện học hành,nhưng họ sẽ lại phải thích ứng với kì nghỉ người đông như nêm. Khi côđến sân bay cũng vừa hay vào giờ cao điểm của buổi chiều, Kỷ Ức gần nhưkhông thể tìm được chỗ đứng ở cửa đón, cuối cùng quyết định không chenchúc với đám đông nữa mà đi sang chỗ trống ở gần đó. Cô ngước lên nhìnbảng chỉ dẫn, chờ đợi máy bay hạ cánh.
Thời gian trở nên thật chậm, cực kỳ chậm.
Trên mặt chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay cô, đến kim chỉ giây cũng di chuyển chậm đến mức khiến người ta phải sốt ruột.
Máy bay đã hạ cánh.
Cô gọi vào di động của anh, nhưng luôn trong trạng thái không có người nghe máy.
Chắc anh đi cùng với đồng nghiệp? Hay là đang lấy hành lý nên không để ý đến điện thoại trong túi áo? Kỷ Ức đứng bên cạnh chiếc cột trụ lớn, chầmchậm từng bước dùng chân để đo độ dài bề mặt sân bay.
Mỗi bước, cô đều đặt mũi chân sau áp sát vào gót chân trước, liên tục như vậy cho qua thời gian.
Một đám đông đi ra, tổng cộng có bốn chiếc máy bay cùng hạ cánh nên cáchành khách gần như ra ngoài cùng lúc với nhau. Cô ngó nghiêng một hồi,nhưng căn bản chẳng thế nào nhìn rõ gương mặt của bất kỳ ai trong đámđông nên cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại.
“Quý Thành Dương, cậu làm gì thế? Không bắt xe à?” Bỗng nhiên từ đằng xa có một người kêu lớn.
Cô quay phắt đầu lại, lập tức nhìn thấy một người sát ngay cạnh bên.
Anh xuất hiện hoàn toàn bất ngờ, khiến nỗi sốt ruột khi chờ đợi của cô bỗng chốc trở thành căng thẳng.
Tim đập thình thịch.
Quý Thành Dương vẫn mặc chiếc áo ngoài và quần dài màu đen, nhẹ nhàng khoan thai đứng trước mặt cô, vẻ mặt thoáng qua một chút bất đắc dĩ, hiểnnhiên là anh vốn định dành cho Kỷ Ức một sự bất ngờ, thế mà lại bị đồngnghiệp làm bại lộ. Anh quay lại, vẫy tay với đồng nghiệp: “Cậu bắt xe về trước đi, không cần đợi tớ đâu.”
Bạn đồng nghiệp nhìn về phíanày đầy hiếu kỳ, nhìn cô gái bị Quý Thành Dương che khuất, rồi bỗng bậtcười: “Được lắm, tiểu biệt thắng tân hôn, cậu cứ tiếp tục đi, tớ vềtrước nhé!”
Người đó kéo hành lý đi khỏi.
Kỷ Ức bị câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” ấy làm cho càng thêm ngượng ngùng.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, đứng yên tại chỗ nhìn anh quay đầu lại, thấy anh nguyên vẹn trước mặt mình. Kỷ Ức nhìn Quý Thành Dương, chợtcảm thấy Quý Thành Dương cứ như mặt trời chói chang giữa mùa hè khiến cô không dám nhìn thẳng, khiến những người, những tạp âm đằng sau lưngbỗng chốc trở nên thật mờ nhạt, chỉ làm nền cho anh.
Quý ThànhDương đặt hành lý của mình sang bên cạnh, mỉm cười, thẳng thắn mà trựctiếp dang rộng cánh tay về phía cô, Kỷ Ức cũng không còn do dự mà rảobước tới lao vào lòng anh. Cô vùi mặt vào chiếc áo khoác màu đen đầy bụi bặm do đi đường dài, vùi thật sâu vào ngực anh và ôm lấy hông anh.
Cô rất nhanh chóng bị anh ôm trọn vào vòng tay vững chãi của mình: “Anhvừa ra khỏi cửa là đã nhìn thấy em rồi. Tây Tây, hôm nay em rất xinhđẹp.”
Đây là… lần đầu tiên, anh khen cô.
Khi anh kéo hànhlý đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy dài màu xanhđen đang cúi đầu sốt ruột gọi điện thoại. Cả một mảng màu xanh đậm nhẹnhàng tung bay trong gió theo bước chân cô, khiến anh không thể nào rờimắt đi được. Dáng người mà Quý Thành Dương vẫn hằng mong nhớ đó chính là lý do thật sự khiến anh có thể bình an thiếp ngủ trong biết bao đêm bom đạn tung trời.
Kỷ Ức vừa ngồi vào taxi liền kể cho anh về trường đại học của mình, Quý Thành Dương chăm chú lắng nghe, một lát sau, anhchợt bảo lái xe đi thẳng đến trường của cô. Kỷ Ức giật mình: “Không vềnhà ạ?”
“Anh muốn thấy nơi em sẽ học trong bốn năm tới.” Quý Thành Dương nói.
“Ừm.” Kỷ Ức mím môi mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quý Thành Dương đã về rồi, anh thật sự đang ngồi bên cạnh cô, cảm giác này quả thật tuyệt vời quá.
Anh kéo hành lý đi theo cô vào trong ngôi trường đại học của cô, ngắm nhìncảnh trí xung quanh. Kỷ Ức vừa giới thiệu cho anh, vừa nghĩ ra mộtchuyện: “Trường em nổi tiếng có nhiều mỹ nhân đấy, nằm trong nhóm haitrường có nhiều mỹ nhân nhất tại đây là Đại học Nhân dân và Đại họcNgoại ngữ Bắc Kinh.”
“Ồ, vậy sao?” Quý Thành Dương đáp, “Bởi vì tỉ lệ sinh viên nữ nhiều hơn hả?”
“Có lẽ… là vậy.” Cô quay người lại, tiếp tục đi từng bước dẫn đường choanh, nhưng không thể kiềm chế được khóe môi khẽ nhếch lên vì niềm vui.Cô sợ nếu bị anh nhìn thấy sẽ ngại ngùng nên liên tục dẫn anh đi ngắmnghía những cảnh vật trong trường mà cô đã tương đối quen thuộc. Bởi vìkì nghỉ Quốc khánh rất dài nên giờ không có nhiều người, chỉ có vài họcsinh ở lại trường không về nhà. Hai người giải quyết bữa tối trong nhàăn của trường, Kỷ Ức mua cho Quý Thành Dương suất cơm với thịt xào hànhtây và gà sốt cà ri. Còn cô thì ăn thịt xào măng và trứng chưng cà chua.
Cô bảo anh ngồi chờ, còn mình thì đích thân đi lấy cơm đặt xuống trước mặt anh.
Sau đó cô lại đi bê phần cơm thứ hai.
Lúc ăn cơm, Kỷ Ức nhặt hết trứng và thịt của mình sang cho anh, lại nhìnanh bỏ mũ lưỡi trai xuống đặt trên va li hành lý, cúi đầu cầm đũa ăncơm. Anh rất cao, khi ngồi xuống lập tức khiến cho không gian xung quanh trở nên nhỏ bé chật hẹp. Kỷ Ức chống cằm, nhìn anh: “Trước khi vào đạihọc, em không hề biết rằng cơm đem lèn lại rồi đặt đồ ăn lên trên thìgọi là cơm đắp.” Kỷ Ức khẽ nói, “Thú vị thật đấy!” Cái gì cũng rất mớimẻ.
Chính là những thứ nhỏ nhặt như thế này.
Cô nói vớiQuý Thành Dương, trong mấy cô bạn ở kí túc xá có người thuộc dân tộcthiểu số, ngày nhập học họ còn mặc cả trang phục dân tộc đến. Cô kể vớianh rằng mình đã cố tình đến khoa tiếng Ả Rập, muốn thấy người trước kia thường dẫn chương trình thiếu nhi nhưng lại không thành. Quý ThànhDương vừa nghe cô nói vừa nếm thử những món mà bình thường cô vẫn ăn:“Làm xong giấy thông hành đi Ma Cao chưa?”
“Xong rồi ạ.” Cô đáp rồi cúi đầu xuống ăn trứng chưng cà chua, chua chua ngòn ngọt.
“Thế ngày mai chúng ta xuất phát nhé.”
Quý Thành Dương thấy cô ăn rất nghiêm túc tỉ mỉ liền dừng lại nhìn cô thêmmột lát nữa, tuy chỉ có thể thấy tóc mái rủ xuống cùng đầu mũi và độngtác cầm đũa đang tăng tốc để ăn nhanh hơn nhưng anh vẫn cảm thấy rấtthỏa mãn. Anh nhớ lúc đang ngồi trên máy bay về đây, có hai bạn đồngnghiệp ngồi nói chuyện với nhau. Hai người đàn ông cùng thảo luận về một nữ phóng viên duy nhất còn nam tính hơn cả nam giới trong chuyến đi lần này, nói một hồi câu chuyện bắt đầu chuyển sang vấn đề về phụ nữ. Rồinói chuyện tại sao phụ nữ lúc nào cũng cảm thấy không an toàn và lo nghĩ linh tinh, ví dụ như lúc đàn ông đang nỗ lực phấn đấu thì họ cứ lằngnhằng mãi vấn đề có yêu hay không. Lúc đó, họ cũng hỏi Quý Thành Dương,Quý Thành Dương từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng giữ thái độ bàng quan, trântrọng nhưng không quá gần gũi, anh rất thẳng thắn nói rằng mình không hề hiểu phụ nữ. Thực ra ngoài khả năng ý thức được ai có ý định gần gũivới mình ra, thì anh hoàn toàn không hiểu những chuyện khác.
Nhưng, anh nghĩ, khi cảm thấy tâm trạng của Kỷ Ức đang thấp thỏm không yên,anh nhất định sẽ không thể không để tâm. Cô có lẽ cũng sẽ không giốngvới những gì họ nói, khi anh mệt mỏi trở về nhà mà bỗng lôi những chuyện mâu thuẫn từ nhiều ngày trước ra để tranh luận lại từ đầu.
Cuộc sống… vẫn còn rất dài.
Cứ từ từ sẽ đến.
Chuyến đi Hồng Kông lần này, không hẳn là lần đầu hai người họ đi du lịch cùng nhau.
Tuyệt đối khác với Wellington và Yading Hạt Thành, chuyến đi lần này còn ẩngiấu một tình cảm rất kín đáo bí mật, nên mọi thứ đều phải rất cẩn thận. Nhưng Quý Thành Dương ngoài việc dặn cô đừng nói cho người khác biết ra thì có vẻ rất thản nhiên. Kỷ Ức thật sự đã làm tốt công tác bí mật, lúc ngồi trên máy bay còn nhìn xung quanh xem liệu có gặp phải người quenkhông.
Đợi đến khi đặt chân đến Tsim Sha Tsui, cô mới thật sự an tâm.
“Lần đầu tiên em đến đây là đi biểu diễn cùng với đoàn nhạc.” Kỷ Ức nhìn rabãi biển bên ngoài cửa sổ phòng mình và Hồng Kông ở đối diện, “Bọn em ởHồng Kông, nhưng bây giờ em quên mất tên khách sạn là gì rồi, chỉ nhớđối diện có bãi tha ma nên buổi tối chẳng dám mở cửa sổ. Nếu nhìn nhữngbia mộ ấy vào ban ngày sẽ thấy hình dáng của chúng rất khác nhau, cáicao cái thấp, trông rất lạ.” Quý Thành Dương cảm thấy rất thú vị nênlắng nghe, cô bé nhìn thấy bia mộ mà cũng liên tưởng đến được cảm giácthần bí, đúng là một lứa tuổi tuyệt đẹp, đối với bất kỳ chuyện gì cũngtràn đầy nhiệt huyết và háo hức.
Phòng của cô và Quý Thành Dương ở cạnh nhau, trước đó hai người họ đã đi ăn tối và vào phòng anh chơi một lát, cô dùng laptop của anh để lên mạng, còn Quý Thành Dương ngồi trênghế sô pha xem ti vi.
Chẳng hiểu tại sao cô lại nghĩ đến việc vào QQ, lập tức Quý Noãn Noãn liền gửi tin nhắn đến: ‘Ngày mai tớ đếntrường cậu rồi đi ăn nhé?’
Noãn Noãn cứ ngỡ Kỷ Ức ở lại trường không về nhà.
Kỷ Ức giật nảy mình: ‘Tớ không có ở trường, đi du lịch với bạn rồi.’
Quý Noãn Noãn im lặng một lát mới đáp: ‘Thế đợi cậu về rồi gặp sau vậy, đi chơi vui nhé!’
Giọng điệu của Noãn Noãn có gì đó không ổn.
Kỷ Ức gặng hỏi thêm mấy câu, nhưng Noãn Noãn chỉ bảo đợi cô về rồi nói chuyện sau.
Cô tắt QQ, suy nghĩ một lát, đoán Noãn Noãn chắc tìm mình vì chuyện sắpphải ra nước ngoài. Dù sao lần thi đại học này, kết quả của Noãn Noãncũng không tốt, chỉ có thể vào được một trường đại học bình thường, mọingười trong nhà chờ Noãn Noãn học xong năm thứ nhất sẽ đưa cô ra nướcngoài du học. Noãn Noãn đã từ chối, nhưng chẳng có lý do nào đủ mạnh đểkhông đi.
“Ngủ sớm đi em, mai chúng ta phải dậy sớm đấy.” Quý Thành Dương tắt ti vi.
Căn phòng bỗng nhiên yên lặng, Kỷ Ức đáp “Vâng”, rồi tắt máy tính đi, sauđó mang đến đặt lên bàn. Cô quay đầu lại, nhìn thấy anh đi vào phòngtắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt và hất nước lạnh lên mặt, sau đó dùng tay phải lau đi phần lớn nước trên mặt mình. Kỷ Ức đứng ở cửa phòng tắmnhìn anh.
Anh nhìn vào gương, phát hiện ra cô đang đứng sau lưng.
Đây là căn phòng trong khách sạn đầy xa lạ, không phải là nhà của Quý Thành Dương.
Môi trường xa lạ, đặc biệt lại là khách sạn thường khiến sự hấp dẫn giớitính trở nên rất mạnh mẽ, nhất là khi… Kỷ Ức đứng dựa vào tường, dướiánh đèn vàng của phòng tắm, đôi mắt cô trở nên sáng lấp lánh. Cô vẫnkhông thể tin được rằng hai người họ thật sự đã đi du lịch với nhau nhưthế này, nên lúc nói chuyện, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vìnhững chộn rộn sục sôi trong lòng: “Em phải đặt chuông báo thức mấy giờạ?”
“Chín giờ, khoảng tầm đấy.”
Cô cười: “Thế thì chẳng cần đặt chuông nữa, bảy giờ là em tỉnh rồi.”
“Giờ giấc ăn ngủ lành mạnh thế cơ à?” Anh nghiêng người lấy khăn mặt trêngiá phía bên phải xuống, đó là một chiếc khăn bông màu xanh đậm.
Cô phát hiện ra, thói quen này của anh rất giống mình.
Chẳng cần biết là sẽ đi đâu, nhưng khi ra khỏi nhà nhất định phải mang khănmặt của mình theo mới cảm thấy dễ chịu, cả ga giường và vỏ chăn nữa…Nhưng điểm này thì Quý Thành Dương không mấy kén chọn. Quý Thành Dươnglau sạch nước trên mặt và tay rồi treo khăn lên. Vừa quay đầu lại liềnnhìn thấy đôi mắt cô, anh cuối cùng cũng cảm thấy hơi bất lực, nên dùnggiọng nói thoáng mệt mỏi trêu cô: “Vẫn chưa đi ngủ à? Hay là muốn sờ râu anh?”
Thế mà anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Vành tai Kỷ Ứclập tức đỏ ửng, cô quay đầu nhìn về phía chiếc khăn mặt, tự viện lý docho mình: “Em mới phát hiện ra anh với em có thói quen giống nhau, điđâu cũng sẽ mang theo khăn mặt của mình.” Quý Thành Dương hơi sững lại:“Làm vậy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, có một thứ gì đó quen thuộc vớimình khi ở trong hoàn cảnh xa lạ, ít ra cũng khiến con người ta có cảmgiác an toàn.” Anh vừa nói vừa bước lên phía trước một bước, hơi cúixuống, ra hiệu cho cô có thể sờ thử xem sao.
Kỷ Ức trong một thoáng ngỡ ngàng đã thật sự đưa tay lên sờ thử.
Tuy nhìn không thấy có gì khác biệt, nhưng râu đã bắt đầu mọc lên. Cô đưatay lên chạm vào, có cảm giác gai gai ở đầu ngón tay, nhưng không khóchịu mà cứ như một dòng điện rất nhỏ, hơi tê tê, hơi… Cô giật mình rúttay về: “Sáng nay… anh không cạo râu à?”
Kỷ Ức giấu bàn tay ấy ra sau lưng, liên tục cọ cọ các đầu ngón tay đầy căng thẳng, như thể làmvậy sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại được, thế nhưng thứ cảm giác tê rầntừ đầu ngón tay truyền qua mạch máu vào thẳng trong tim ấy quá khó rũbỏ. Cô cảm thấy tai mình càng nóng hơn, nhưng đâu chỉ đơn thuần là nóng, mọi thứ trước mắt cô bỗng trở thành những hình ảnh màu trắng mờ ảo.
Mờ ám quá.
“Cạo rồi, bây giờ nhìn không rõ, nhưng chạm vào sẽ cảm thấy.” Giọng nói củaQuý Thành Dương cũng thoáng khàn khàn, “Sáng mai ngủ dậy nếu không cạothì em sẽ nhìn thấy đấy.”
Trời ơi.
Tại sao giữa đêm khuya cô lại ở đây thảo luận với anh về chuyện cạo râu cơ chứ.
Kỷ Ức có chút hoảng loạn, cô nói phải về đi ngủ rồi vội vã chạy ra khỏi phòng của anh.
Nào ngờ vừa sập cửa lại cô liền phát hiện ra mình đã để quên chìa khóaphòng ở trên bàn trong phòng anh, nên bắt buộc phải quay lại gõ cửa. Quý Thành Dương mở cửa ra, nhìn cô. “Chìa khóa phòng.” Kỷ Ức đưa mắt quakhe giữa anh và cánh cửa, nhìn vào chiếc bàn thủy tinh đặt trước ghế sôpha, “Chìa khóa phòng em ở trên bàn của anh.” Quý Thành Dương không nóigì, anh vào lấy cho cô rồi nhìn cô bỏ trốn lần thứ hai.
Anh giữ cửa, nghe thấy tiếng cô quẹt khóa mở và sập cửa rồi mới an tâm trở vào phòng.
Quý Thành Dương ngồi xuống ghế sô pha, kéo chiếc áo khoác của mình lại gần. Anh lôi bao thuốc và bật lửa ra khỏi túi áo, nhanh chóng châm một điếuvà rít một hơi thật sâu, ép hết những sục sôi vì sự đụng chạm ngắn ngủikhi nãy ra khỏi cơ thể.
Thi thoảng anh cũng tính đến chuyện bỏthuốc, nhưng chẳng có lý do nào đủ lớn để anh hoàn thành được chuyệnnày. Có lẽ về sau khi thật sự ở bên Tây Tây, phải quan tâm đến cảm giáccủa cô khi họ hôn nhau hoặc nghĩ cho sức khỏe của cô, anh chắc sẽ dễdàng từ bỏ thói quen hình thành từ nhiều năm này. Quý Thành Dương dùngngón áp út trên bàn tay đang cầm thuốc gõ nhẹ lên thái dương, bật cườivì ý nghĩ lạ lùng này.
Để tiện dẫn cô ra ngoài chơi, Quý Thành Dương quyết định ở lại thành phố hải cảng Tsim Sha Tsui này.
Ngày hôm sau, anh dự định sẽ bắt taxi đến công viên Hải Dương, nhưng bị KỷỨc phản đối: “Em muốn đi tàu điện ngầm và xe buýt.” Đối với yêu cầu nàycủa cô, Quý Thành Dương chẳng có ý kiến gì, dù sao chỗ họ ở giao thôngrất thuận tiện, đi bằng tàu điện ngầm hay xe buýt cũng chẳng có gì khókhăn. Mỗi lần anh đến đây công tác cũng đều lựa chọn tàu điện ngầm làmphương tiện đi lại.
“Chúng ta đi đến trạm Kim Chung,” Kỷ Ức vàotrong xe, việc đầu tiên là ngẩng lên nhìn lộ trình, “sau đó ra cửa B.”Tối qua cô đã tra cứu rất kĩ các tuyến đường.
Lần trước đến đâyvì không chuẩn bị trước nên ba, bốn giờ chiều mới tới nơi, phần lớn thời gian đều dùng để mò đường, chính vì thế cô mới bỏ lỡ màn biểu diễn cáheo. Nhưng lần này chắc chắn sẽ không bị lỡ nữa.
Cô giữ lấy lan can bằng cả hai tay, đầu hơi ngửa lên trên, nhỏ giọng nói chuyện với Quý Thành Dương.
Từ sau khi vào đại học, không còn lệnh cấm xõa tóc nữa, tóc cô cũng dài ra khá nhiều. Lúc này, mái tóc mềm xõa xuống vai, tôn lên gương mặt thanhtú của cô.
Cô vốn rất gầy nhưng mặt lại rất bụ bẫm như trẻ con. Người có gương mặt như thế này trông rất trẻ.
Nhưng cô bé có gương mặt vẫn còn non nớt này lại mặc một chiếc váy liền màuxanh da trời đầy chín chắn, trên eo còn có một chiếc thắt lưng vải xanhđậm. Bộ đồ này trên người Kỷ Ức chỉ khiến người ta liên tưởng đến một cô gái chưa thực sự trưởng thành đang mặc trộm đồ của mẹ để có thể hẹn hòvới người mình yêu.
Tuy bộ trang phục không phù hợp với độ tuổi của cô, nhưng Quý Thành Dương vẫn cảm thấy rất đẹp.
Anh nắm tay vịn bằng một tay, khi cúi xuống trò chuyện sẽ liên tục quan sát mọi cử chỉ của cô thật kĩ càng.
Anh không biết lần này về có thể ở bên cô bao lâu, thậm chí anh còn lorằng, lần sau trở về, cô bé của anh đã đột nhiên lớn bổng, trở thànhngười lớn. Anh sẽ bỏ lỡ mất quá trình trưởng thành đầy tươi đẹp của cô.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì à?” Kỷ Ức khẽ hỏi.
Quý Thành Dương lắc đầu, khẽ đáp: “Không, anh nghĩ đến cá heo.” Đôi mắt sáng đen nhánh của anh nhìn cô.
Cô bật cười: “Chúng ta nhất định sẽ đến đó kịp buổi biểu diễn trưa.”
Quý Thành Dương không đáp, bây giờ mới có chín giờ sáng, công viên còn chưa mở cửa.
Họ xuống khỏi tàu ngầm và chuyển sang xe buýt. Cô kéo Quý Thành Dương,không để anh lên chiếc xe sắp chuyển bánh mà ở lại đứng đầu hàng, cômuốn được ngồi hàng ghế đầu tiên ở tầng trên cùng của xe buýt cùng vớianh, để có tầm mắt giống với lái xe.
“Vị trí đó cực kỳ không an toàn.” Quý Thành Dương nhắc nhở.
“Không sao đâu, có anh mà.” Kỷ Ức cười.
Câu trả lời này… Nếu xảy ra chuyện thì có ai cũng vô dụng, nhưng đối với cô mà nói, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần có Quý Thành Dương thì chẳng có gì đáng sợ nữa cả.
Hôm ấy, Kỷ Ức được ngồi ở hàng đầu trên xe buýt haitầng theo đúng ước nguyện, điều khiến cô càng thêm hạnh phúc là bên cạnh còn có Quý Thành Dương. Cô nắm lấy tay vịn ở phía trước cửa kính, lenlén liếc nhìn anh, trong tầm mắt cô có cả những tòa cao ốc và Quý ThànhDương. Anh ngồi bên cạnh cô, với chiều cao của mình, anh rất khó duỗithẳng được chân trong không gian nhỏ hẹp này, một chân đành phải duỗi ra ngoài lối đi. Tư thế ấy khiến Quý Thành Dương trông cực kỳ nam tính.Tính kĩ ra, anh cũng mới hai mươi lăm tuổi.
Thực ra… tuổi của côvà anh cách nhau không quá xa, hai mươi lăm tuổi, mới chỉ là độ tuổiđang làm nghiên cứu sinh ở trường đại học mà thôi.
Cô tiếp tụcquan sát anh, phát hiện từ sau cuộc phẫu thuật não lần trước, anh rấtthích đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen khi ra khỏi cửa.
Anhcũng không còn thích mặc áo sơ mi như trong trí nhớ của cô nữa, hầu hếtchỉ mặc áo phông đen rồi khoác thêm một chiếc áo ngoài cũng màu đen,hoặc đôi khi là màu nâu đậm, nói chung là kiểu màu mà đi trong đám đôngthì sẽ không thể nào nhận ra nổi.
Kỷ Ức bỗng thấy hiếu kỳ: “Vì sao anh càng ngày càng thích mặc đồ đen thế?”
Quý Thành Dương quay đầu nhìn cô, cười khẽ mấy tiếng: “Phải trả lời em như thế nào bây giờ nhỉ?”
“Khó nói đến thế sao?” Cô cũng cười.
“Thói quen dần dần tạo thành.” Quý Thành Dương gác tay trái lên ghế cô ngồi,có ánh nắng chiếu vào từ khung cửa kính phía trước, anh thấy cô bị nắngchiếu chói đến mức phải nheo mắt lại liền cởi mũ lưỡi trai ra đội lênđầu cô: “Đây chính là nhược điểm của việc ngồi hàng đầu.”
Mũ hơi to nên Kỷ Ức bỗng cảm thấy tầm nhìn đột nhiên tối sầm, cô đành phải đưa tay lên chỉnh lại mũ.
Trong giây phút ấy, cô ngửi thấy mùi hương độc đáo chỉ của riêng Quý Thành Dương từ mũ tỏa ra.
Tại sao lại độc đáo thì cô cũng chẳng nói rõ được, nói chung, chỉ có mùithuốc lá thoang thoảng này mới là mùi của anh. Còn mùi của người khácthì chỉ là của người khác, chẳng có gì đặc biệt.
Kỷ Ức nhấc cao mũ lên, thúc giục anh: “Khi nãy anh vẫn chưa nói hết.”
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mọi người đều biết, trên chiến trường càng không nổi bật càng tốt, nhưng lại không được giống với màu quân phụccủa các nước, thế nên lúc ở đó, anh thường mặc đồ màu đen và màu xám.”Quý Thành Dương nói những chuyện này rất điềm nhiên, cứ như một bác sĩđang mô tả làm thế nào để cứu được một bệnh nhân trên bàn mổ. Hầu hếtcác bác sĩ thường chỉ nói một cách rất đơn giản qua loa rằng ‘Hôm naylại cứu được một người’, nhưng đối với những người bình thường thì những giây phút ấy lại ẩn chứa biết bao nhiêu nguy hiểm và căng thẳng lolắng.
Đằng sau lưng họ có một bà mẹ trẻ hỏi anh xem có thể chocon mình đứng lên phía trước để tầm nhìn của bé được mở rộng không, QuýThành Dương vui vẻ đồng ý và bế bé trai ngồi lên chân mình. Kỷ Ức nhìncảnh ấy mà chợt nhớ đến cảnh anh bế cô lúc nhỏ, lúc ấy cô đã khoảng mười một, mười hai tuổi, vì nhỏ người nên chiều cao cân nặng có lẽ lại khágiống với cậu bé con mới khoảng tám, chín tuổi này…
Lúc ấy, Quý Thành Dương bao nhiêu tuổi nhỉ? Cô thầm nhẩm tính, cũng mới hai mươi thôi.
Cũng chẳng lớn hơn độ tuổi của Quý Noãn Noãn bây giờ là mấy.
Cô vừa nghĩ, ánh mắt liền bắt đầu liếc lung tung.
Quý Thành Dương cúi đầu nhìn cậu bé con ngồi trong lòng mình với đôi mắtsáng lấp lánh, mà cũng nghĩ đến chuyện tương tự như cô vừa nghĩ. Mớichớp mắt mà đã năm, sáu năm trôi qua. Anh tuyệt đối không thể nào ngờrằng năm, sáu năm trước vào cái ngày hôm ấy, mình đưa một cô bé lên sânkhấu biểu diễn mà lại nảy sinh ra một điệu tình cảm triền miên đến tậnbây giờ.
Lúc ấy, Kỷ Ức bao nhiêu tuổi nhỉ? Chắc tầm mười một, mười hai.
Tay nhỏ, người cũng nhỏ, cô bé mặc một bộ trang phục dân tộc Tạng được mayđo vừa khít người, đeo đồ trang sức trên đầu, khi đứng sau tấm màn đỏcủa sàn diễn, hai bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm. Lúc ấy, anhkhông biết phải làm thế nào để cô bớt căng thẳng, thậm chí còn nghĩrằng, sao tự nhiên mình lại dính phải một chuyện kỳ lạ linh tinh như thế này, vừa mới nghỉ hè về nước đã phải chăm sóc cho con nhà người khác.
Quý Thành Dương thấy cô bé bị nắng chiếu vào nên liên tục cúi đầu tránh né, nhưng đôi mắt bên dưới chiếc mũ lưỡi trai vẫn liên tục liếc nhìn cácbiển quảng cáo hai bên đường. Cô bé đã lớn rồi, bên dưới đầu mũi thanhtú là đôi môi hơi cong lên, mái tóc đen bóng buông xuống vai. Tóc cô rất mềm, anh còn nhớ lúc ngồi nói chuyện phiếm với những người ở đài truyền hình đã từng phân tích tính cách con người qua mái tóc. Họ nói rằng côgái nào sợi tóc càng nhỏ càng mềm thì hầu hết đều là những người có tâmtư rất tinh tế, tính cách cũng tương đối dịu dàng.
Tính cách của Kỷ Ức quả thật cũng rất dịu dàng, đôi khi còn dễ xấu hổ và hơi luống cuống.
“Bên kia, bên kia, nghĩa trang.” Kỷ Ức nâng chiếc mũ lưỡi trai lên, cắtngang dòng suy nghĩ của anh, cô nắm lấy cổ tay anh, nói, “Lần đầu đếnHồng Kông em ở bên này này.” Cô chỉ về nghĩa trang phía bên phải, rồilại quay đầu nhìn về những toà nhà cũ phía bên trái.
Quý Thành Dương cười: “Em ghi nhớ lần đầu tiên kĩ thật đấy!”
“Lần đầy tiên nào em cũng ghi nhớ rất rõ ràng.” Kỷ Ức nói với anh, “Anh không vậy sao?”
Quý Thành Dương sững lại rồi môi anh cong lên theo một góc không hề nhỏ, Kỷ Ức lập tức hiểu ra. Cô mở tròn mắt nhìn anh, mặt hơi hơi nóng. Anh nhìn cô đầy hứng thú, chuyển cậu bé trai ngồi sang chân trái, rồi đưa bàntay phải được rảnh rỗi lên búng nhẹ vào trán cô.
Anh đang thầm thừa nhận rằng suy nghĩ của mình và cô là hoàn toàn y hệt nhau.
Kỷ Ức đè mũ xuống thật thấp, lần này mặt cô thật sự đã đỏ bừng, đến vùng da đằng sau tai cũng bị lan ra màu hồng nhạt.
Khi đến trạm, lúc cậu bé chào hai người, nói rằng tạm biệt chú, tạm biệt chị.
Một người đàn ông như Quý Thành Dương thì chẳng mấy quan tâm đến những tiểu tiết như thế này, anh còn chào lại và vẫy tay với cậu bé nữa, nhưng KỷỨc lại có một chút bận tâm. Cô nhìn theo dáng lưng anh đang đứng rút víra ở cổng soát vé mà đã thấy gấp gáp không thể chờ đợi được, chỉ muốnnghe người khác gọi mình là “dì”, như thế cô mới được ngang bằng vớianh.
Hôm ấy, cô và Quý Thành Dương thực sự đã đến kịp buổi biểu diễn cá heo.
Chỉ muộn có mười mấy phút mà tất cả những chỗ ngồi râm mát đều đã chật kín, hai phần ba khán đài chịu nắng gay gắt thì không một bóng người. Kỷ Ứcthoáng do dự, nhưng Quý Thành Dương đã kéo tay cô men theo các bậc cầuthang từ khán đài xuống bên dưới. Nếu những hàng ghế đằng sau đều đã hết chỗ thì ngồi ở hàng đầu tiên chịu nắng cũng được.
Quý ThànhDương chính là một con người có thể đưa ra quyết định trong một giây dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, những chuyện thế này căn bản không cần phải suynghĩ. Nhưng khi ngồi xuống cô cứ cảm thấy là lạ, khu vực khán đài phảichịu nắng chiếu chỉ có mỗi hai người họ…
Đằng sau có biết bao đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía họ trước khi các diễn viên chính của buổi diễn bắt đầu xuất hiện…
Âm nhạc nổi lên.
Cô ngồi xuống chiếc ghế nhựa bỏng rát, ăn một miếng kem bắt đầu tan chảydưới ánh nắng gắt. Kỷ Ức chớp mắt, hàng lông mi khe khẽ lay động, bỗngnhiên cô khẽ hỏi Quý Thành Dương: “Trước kia anh đã đến đây chưa?”
“Đến rồi.” Anh cười, “Đúng một lần, nhưng là chuyện từ hồi nhỏ, trước khi đến Bắc Kinh anh đã đi Hồng Kông một lần.”
Khoảng năm 1982, 1983 ư?
Thật là xa xôi…
Cô ăn hết cái kem trong tay bằng tốc độ nhanh nhất.
“Lúc ấy đã có cá heo chưa?”
Anh ậm ừ một tiếng như có như không rồi suy nghĩ một hồi: “Anh còn nhớ,hình như đã từng nhìn thấy một người phụ nữ tóc xù hôn một con vật dướinước.” Ký ức mơ hồ lắm…
Kỷ Ức vẫn muốn hỏi tiếp nhưng đã nhìnthấy rất rõ dưới làn nước có vài cái bóng đang bơi đến, sau đó hai chúcá heo bỗng nhiên nhảy bật lên, lấp lánh ánh nước khiến tất cả nhữngngười chứng kiến đều không khỏi kêu lên đầy mừng rỡ.
Những khángiả sau lưng đều rất kích động và lần lượt chạy lên phía trước. Cá heođáng yêu như thế này đương nhiên đến xem càng gần càng tốt.
“Đáng yêu quá, đáng yêu quá…” Giọng nói của Kỷ Ức rất ít khi kích động vàhưng phấn như thế này, hai bàn tay cô nắm chặt lấy cổ tay phải của anh.Đôi mắt đen của Quý Thành Dương liền quay sang hướng này, vì ánh nắngquá chói chang nên lông mày anh nhíu lại, anh hơi nheo mắt nhìn cô. Khicô cười, khóe miệng cong lên rất dịu dàng, gương mặt mang cả nét ngâythơ và trưởng thành khiến cô trông rất xinh đẹp.
Kỷ Ức xem những chú cá heo biểu diễn, liên tục lắc tay anh.
Chỗ dành cho khán giả ở đây rất nhỏ, anh bất đắc dĩ phải đặt hai cánh taychống lên chân mình, trông cứ như đang đứng tấn, không mấy dễ chịu,nhưng lại liên tục bị cô lắc lắc, sau đó lại chăm chú lắng nghe cô nói.Anh xem cá heo biểu diễn một lát rồi chợt suy nghĩ một vấn đề, một côgái đáng yêu như cô, liệu có bạn học nam cùng tuổi nào bày tỏ muốn đượchẹn hò hoặc theo đuổi không? Sau đó sẽ giúp cô giữ chỗ ngồi khi lên lớp, tan học sẽ giả vờ tình cờ cùng cô đến nhà ăn, ăn cơm hoặc đến thư việncùng đọc sách?
“Tây Tây.”
Kỷ Ức đáp lời.
“Ở đại học…”
Hỏi thế nào nhỉ? Có bạn học nam nào thích em không ư?
Ánh mắt của Kỷ Ức chuyển từ phía cá heo sang để nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Nhưng Quý Thành Dương lại quay ra nhìn cá heo, đôi mắt ẩn sau chiếc kính, từgóc độ này chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày dày của anh: “Ở đại học…đã quen chưa?” Anh là phóng viên chuyên nghiệp, quá thuần thục kĩ năngthay đổi câu hỏi bất thình lình như thế này.
Cuộc sống ở đại học ư?
Kỷ Ức dường như chẳng hề phát hiện ra điều gì khác lạ, cô nghiêm túc suynghĩ một lát, bắt đầu báo cáo với anh diễn biến tâm lý kể từ khi nhậphọc đến nay giữa những tiếng cười và vỗ tay xung quanh: “Nhập học cứ như đi đánh trận, dường như chuyện gì cũng vội vã; vội vã đi lấy sách, vộivã làm quen với kí túc xá và lớp học, còn phải làm quen với mọi người,lúc nào cũng sợ rằng không theo kịp bước chân của người khác, bởi lẽ mỗi người đều rất xuất sắc. Em thấy điểm số của họ… đều rất cao…”
Núi cao còn có núi cao hơn, cô thật sự sợ rằng tất cả mọi người đều đã thích ứng hết, còn cô thì vẫn đang hoảng loạn.
Khóe môi Quý Thành Dương có một nụ cười.
Anh cảm thấy nếu mình hỏi tiếp thì cô sẽ chẳng có tâm trạng để xem biểu diễn nữa.
“Xem cá heo đi!” Anh kịp thời chỉnh sửa câu chuyện đi chệch hướng này.
Kỷ Ức hơi khó hiểu, nhưng chỉ đáp “Vâng.”
Cũng may là bắt đầu có người huấn luyện xuất hiện để trình diễn cùng nên rất nhanh chóng thu hút ánh mắt của cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy, Quý ThànhDương khi nãy có chút gì đó… kỳ lạ.