1 Cm Ánh Dương

Quyển 1 - Chương 11: Người trong giấc mộng



Kết quả xử lý cuốicùng của trường Phụ Trung do hiệu trưởng đích thân nói cho Kỷ Ức biết:“Vốn dĩ phải xử phạt em, bảo lưu kết quả tại trường để kiểm tra, nhưngvì trước nay em luôn có học lực và hạnh kiểm xuất sắc, nên sau khi cácthầy cô họp bàn đã quyết định, vẫn phải xử phạt em và thông báo trướctoàn trường. Nhưng em cứ yên tâm, sẽ không bị ghi lại trong học bạ củaem đâu.”

Kết quả rõ ràng có phần thiên vị, không bị ghi vào họcbạ có nghĩa là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới tương lai của cô saunày.

Sau cơn mưa, trời nhất định sẽ sáng. Ca phẫu thuật của Quý Thành Dương cũng cực kỳ thuận lợi.

Ba ngày sau, đã có kết quả báo cáo bệnh lý, khối u não lành tính.

Lúc ấy, Kỷ Ức đang ở trong phòng tập để tiến hành những công việc bàn giaocuối cùng với thầy giáo. Ngay khi vừa nhìn thấy hai chữ “lành tính”, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay cô phải chống vào chiếc đàn cổtranh đã bầu bạn suốt hai năm qua, vừa thấy xót xa lại vừa mừng rỡ, côkhông biết mình nên khóc vì mừng hay nên cười vì vui.

Hai ngày sau khi phẫu thuật, Quý Thành Dương được chuyển về phòng bệnh dành cho cán bộ.

Thứ Bảy, trước khi đến bệnh viện thăm anh, cô đã gọi điện trước, nhưngkhông dám hỏi về chuyện đôi mắt. Chiều hôm ấy, khi cô mở cửa phòng bệnhcủa Quý Thành Dương và nhìn thấy đôi mắt anh vẫn bị băng kín, thì tráitim không khỏi chùng xuống mấy tấc: “Em đến rồi đây.”

Cô y tá trẻ cũng đi vào theo để kiểm tra tình hình của Quý Thành Dương, anh nói với cô y tá rằng: “Nếu lát nữa có người đến thăm thì làm phiền cô nói vớihọ rằng tôi đã ngủ rồi.” Y tá đồng ý, trước khi đóng cửa ra ngoài, cô ấy vẫn đang mỉm cười.

Kỷ Ức chỉ quan tâm đến việc muốn được nhìn thấy đôi mắt anh.

Cô yên lặng, không dám hỏi.

Cô sợ sẽ nghe thấy kết quả không tốt, nên không dám mở lời hỏi một chữ nào.

“Bên ngoài ánh nắng có đẹp không?” Quý Thành Dương hỏi.

“Cũng đẹp ạ, hôm nay trời quang đãng lắm.” Kỷ Ức ngồi dựa bên mép giường, vìcâu hỏi của anh nên phải quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ở đây chỉcó thể trông thấy những cành cây dương thụ, nhưng cô vẫn cảm thấy mùaxuân đã đến rất gần.

Bây giờ đã là cuối tháng Hai, trên đường tới đây cô đã nhìn thấy cả hoa nghinh xuân.

Quý Thành Dương nhờ cô mở máy tính và ấn vào một đường link trong email đểtải tệp tin hình ảnh về. Tựa đề của tệp tin là “22 tháng 2 năm 2002,đoạn phim bài diễn thuyết của Tổng thống Mỹ Geogre W.Bush tại Đại họcThanh Hoa”. Tức là ngày hôm qua ư? Hôm qua Kỷ Ức có nghe thấy thầy giáochính trị nhắc đến việc Tổng thống Mỹ Geogre W.Bush đến Đại học ThanhHoa.

Ý của Quý Thành Dương là, nhờ cô mở đoạn phim đó lên nghe.

Kỷ Ức kéo chiếc bàn nhỏ trên giường ra và đặt máy tính xách tay lên đó, cô ngồi sánh vai với Quý Thành Dương và dựa vào giường để xem, ánh mắt côrất nhanh chóng bị bài diễn thuyết của ông Bush thu hút, “Nếu như khôngphải vì phải phẫu thuật thì anh rất muốn được dẫn em đến hiện trườngbuổi diễn thuyết hôm qua.” Quý Thành Dương nói: “Chiến tranh trong tương lai đều có liên quan đến ông ấy?”

“Tương lai bao nhiêu năm ạ?”

“Tiếp nối vụ 11 tháng 9, nước Mỹ nhất định sẽ có hành động báo thù quân sự đối với một số quốc gia khác.”

Cô cảm thấy chiến tranh cách nơi này rất xa, xa đến mức cứ như là truyền thuyết.

Trên mảnh đất quê hương này, chiến tranh dường như chỉ có các bậc tiền bốiđược trải qua, có lẽ tương lai, hoặc tương lai sau nữa cũng sẽ không cónhững từ như “chiến tranh” xảy ra ở Trung Quốc. Nhưng Quý Thành Dươngthì khác, anh lúc nào cũng khiến cô cảm nhận được những điều rất khácvới giáo dục truyền thống.

Ví dụ như, tâm lý phản chiến của anh.

Ví dụ như, chỉ cần thường xuyên nghe anh nói chuyện, sẽ cảm thấy trên thếgiới có một nơi đang phải chịu đựng nỗi đau khổ do chiến tranh. Khi đemra so sánh với nơi đó, mới thấy được sự quý báu của hòa bình, và nhữngkhó khăn trắc trở của cuộc sống trong nền hòa bình này bỗng chốc trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.

“… Quốc gia nào ạ?” Cô hỏi.

“Irag?” Quý Thành Dương đoán, giọng anh hơi trầm, cứ như một dòng nước chảydưới nền băng giá lạnh, anh chậm rãi nói: “Hai mươi ngày trước, ông Bush đã đặt tên cho Irag là đất nước ‘tà ác’ và chỉ trích việc họ có vũ khímang tính sát thương quy mô lớn…”

Trong đoạn phim, ông Bush vừa nhiệt tình vừa quân tử, ông đang diễn thuyết ngoại giao trong một không gian hòa bình.

Còn Quý Thành Dương thì đang giải thích cho Kỷ Ức về cuộc chiến tranh sắp sửa nổ ra.

Nhưng anh mới chỉ nói được vài câu đã lại im lặng.

Kỷ Ức ngỡ rằng anh đang chăm chú lắng nghe xem ông Bush nói gì, nào ngờ anh bỗng nói: “Hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời.”

“Phải đấy, trời đã âm u bao nhiêu ngày rồi…”

Kỷ Ức quay đầu lại và rồi sững sờ.

Một cảm giác mừng vui khó diễn tả thành lời trào dâng lên từ tận đáy lòng, nhấn chìm cô.

Không biết Quý Thành Dương đã gỡ bỏ băng trên mặt từ khi nào, đôi mắt của anh vẫn nguyên vẹn không một chút tổn hại. Lúc này đây, trong đôi mắt ấychỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng cô. Cuối cùng sau một tháng, cô mớilại được nhìn thấy một Quý Thành Dương hoàn chỉnh. Kỷ Ức quay người lại, tâm trạng của cô giống hệt với hồi mười một tuổi, khi lần đầu tiêntrông thấy anh, cô đã quan sát anh qua lỗ mắt mèo. Tỉ mỉ, thấp thỏm vàcòn rất nhiều nỗi cảm động phức tạp rối ren.

Quý Thành Dương nhìn cô, và ngược lại, yên lặng để cho cô nhìn mình.

Đôi mắt anh lúc này vừa sắc sảo, vừa thâm trầm, đôi mắt đen, lạnh lùng,nhưng lại càng mê hoặc nhân tâm. Lớp sóng ngầm trong đáy mắt không ngừng trào dâng, khiến ngũ quan của anh cực kỳ sinh động và thanh tú…

Hai người cứ như cố nhân lâu lắm mới gặp lại, mới được trùng phùng.

Sau giây phút vui mừng, cô bỗng trào dâng rất nhiều cảm xúc, rối ren phức tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhìn nhau quá lâu, sống mũi Kỷ Ức cay cay, nhưng gương mặt thì bắt đầu đỏ bừng nên phải quay đi trước.

Cô cúi đầu, mỉm cười.

Quý Thành Dương hỏi: “Em nghĩ ra chuyện gì thế?”

“Ừm…” Kỷ Ức ngẩng mặt lên: “Ngày anh phẫu thuật, em đã đến Ung Hòa Cung thắp hương cầu cho anh đấy.”

“Sau đó thì sao?”

Giọng nói của cô rất mềm dịu, cô vẫn cười đầy ngại ngùng: “Em đang nghĩ saukhi anh gỡ bỏ lớp băng quấn thì liệu có giống với những hòa thượng ở Ung Hòa Cung hay không.”

Quý Thành Dương cũng cười: “Đến lúc ra viện thì tóc anh cũng sẽ mọc dài ra một chút rồi, có lẽ sẽ càng giống nhữnghòa thượng mới hoàn tục.”

Có vậy thì anh vẫn là… hòa thượng hoàn tục đẹp trai nhất.

Dường như tâm trạng của Quý Thành Dương hôm nay rất tốt, anh nói muốn ăn mì,anh muốn ăn mì xào nước tương chính thống Bắc Kinh ở cổng Đông Trực. KỷỨc nghẹn họng kinh ngạc, anh định đi cả quãng đường dài già nửa thànhphố Bắc Kinh chỉ để ăn một bát mì tương ư? Chưa nói đến khoảng cách màchỉ nhìn vào tình trạng bây giờ, anh cũng không thể rời khỏi phòng bệnhnày được. Tranh luận về mì tương xen lẫn với những câu hỏi của học sinhtrường Thanh Hoa vang lên trong đoạn phim.

Khi đoạn phim đi đến hồi kết thì ý kiến của hai người cũng đã thống nhất. Sau khi anh ra viện, họ sẽ đi ăn bù sau.

Giờ tự học tối hôm ấy, Kỷ Ức cầm bút trong tay nằm gục xuống bàn, cô viết một hồi liền mỉm cười.

Ngòi bút nhè nhẹ lướt trên mặt giấy nháp.

Bạn cùng bàn bị dọa không hề nhẹ, vừa cúi xuống đọc đề toán của mình vừakhẽ nói: “Cậu không sao đấy chứ? Làm tớ hết hồn!” Kỷ Ức cắn đuôi bút,khẽ đáp: “Tớ thèm ăn mì xào nước tương quá, của nhà hàng chỗ cổng ĐôngTrực.” Bạn cùng bàn im lặng.

Triệu Tiểu Dĩnh ngồi chếch phía sau lưng Kỷ Ức, len lén chuyển cho cô một mẩu giấy.

Kể từ khi bắt đầu học bù đến nay, Triệu Tiểu Dĩnh vẫn chưa dám nói chuyệnvới Kỷ Ức, đến hôm nay mới thu hết can đảm định phá vỡ cục diện khó xửnày. Kỷ Ức sững lại một thoáng rồi cầm tờ giấy mở ra đọc: Kỷ Ức, tớ xinlỗi!

Lời xin lỗi của Triệu Tiểu Dĩnh, cả hai người đều hiểu là về việc Tiểu Dĩnh đã để cô phải cô độc hứng chịu một mình. Kỷ Ức đã từngnói với bản thân, chỉ cần Tiểu Dĩnh nói xin lỗi trước thì sẽ tha thứ cho bạn. Cô muốn giống như Quý Thành Dương, có thể bình thản đối mặt vớibất kỳ con người hay sự việc nào trong vận mệnh của mình, Quý ThànhDương đã thuận lợi trải qua cửa ải khó khăn, thì những việc như thế nàycũng không đáng phải giữ mãi trong lòng.

Ngày Quý Thành Dương ra viện là thứ Bảy, cũng là ngày nghỉ duy nhất của cô trong tuần.

Cô tính thời gian, buổi sáng mới chín giờ hơn đã ra khỏi kí túc xá, nhưngvừa ra đến cổng đã bị Noãn Noãn giữ lại. Noãn Noãn đứng trước cổng kítúc xá, khoanh tay nói: “Đi đâu đấy hả? Thứ Bảy nào cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng có ai chơi với tớ cả!”

Kỷ Ức ậm ừ đáp qua loa: “Tớ… đi học bù mà, cô giáo Lịch sử dặn tớ cứ đến thứ Bảy là đến nhà cô để học bù.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, Quý Thành Dương trở thành bí mật của Kỷ Ức.

Ca phẫu thuật của anh, việc phục hồi của anh và cả chuyện hôm nay anh xuất viện, Noãn Noãn hoàn toàn không hề biết. Trong trái tim Noãn Noãn, chúút nhất định đang làm một chuyện khiến người khác phải ngưỡng mộ tại một nơi nào đó trên thế giới.

“Thần kỳ vậy sao? Học sinh giỏi đúnglà được đãi ngộ cao.” Noãn Noãn chẳng hề nghi ngờ, “Tớ quên mất khôngnói với cậu, Phó Tiểu Ninh nhờ tớ chuyển lời, anh ấy rất cảm ơn cậu.”

Kỷ Ức nghe thấy cái tên này cảm thấy không thể không nhẫn tâm, cô chỉnhlại quai cặp trên vai, đáp: “Thế thì cậu nói với Phó Tiểu Ninh giúp tớ,tớ phải cảm ơn anh ấy mới đúng, còn nữa… sau này đừng làm bạn với nhaunữa, chúc anh ấy hạnh phúc.”

Kỷ Ức không muốn xảy ra thêm chuyệngì nữa, không muốn để Quý Thành Dương có bất kỳ sự thất vọng nào, côkhông được người thân chỉ bảo nên càng cần phải thận trọng vững bướctrên con đường của mình. Cũng may Noãn Noãn chẳng nói thêm gì nữa, NoãnNoãn không nói cho Kỷ Ức biết chuyện Phó Tiểu Ninh cứ ngỡ rằng sự lỗmãng của mình đã hại Kỷ Ức nên cũng cực kỳ áy náy, vì thế hắn đã chuẩnbị sẵn tinh thần cho việc họ không còn là bạn nữa.

Kỷ Ức đi xeđiện ngầm đến Đầm Tích Thủy, tuy chỉ là một đoạn đường rất ngắn, nhưngnhững hạt mưa lất phất đã trở thành một cơn mưa to như trút nước. Cô cầm ô, thả bộ men theo con đường ven sông, giày và gấu quần cũng dần dầnướt đẫm.

Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút đến được nửa đường, cơn mưa như trút bỗng tan đi, trời lại trong xanh quang đãng.

Cô đến trước cửa nhà anh, lôi giấy ăn ra khỏi cặp sách, cúi người lau sạch bùn và cát trên đôi giày vải rồi mới gõ cửa.

Anh mới khỏi bệnh, lại là ngày đầu tiên xuất viện, chắc trong nhà anh sẽ có nhiều khách lắm.

Cửa lặng lẽ mở ra, trước mắt Quý Thành Dương liền xuất hiện một Kỷ Ức như thế này.

Vì mang theo ô, nên nửa thân trên không dính một hạt mưa, cô đeo chiếc balô màu xanh nhạt, chiếc quần đồng phục màu xanh bị mưa ướt hết từ đầugối xuống đến gót chân nên đã trở thành màu xanh đậm, đôi giày vải màutrắng cũng ướt sũng. Chiếc ô dài màu xanh lam đã được thu lại, đỉnh ôchúc xuống đất.

Bên dưới có một vũng nước nhỏ.

Kỷ Ức vốn đang cúi đầu xoay chiếc ô trong tay, khi nghe thấy tiếng động liền ngước lên.

Cô mỉm cười với anh, đôi mắt tít lại, niềm vui tỏa ra khắp trên đuôi mắtnét mày, để lộ một chiếc răng khểnh ở phía bên trái. Hồi nhỏ, chiếc răng khểnh của cô vẫn chưa hiện rõ như thế này, năm tháng qua đi, chiếc răng khểnh ngày càng nổi bật, chỉ cần cô mỉm cười là có thể trông thấy được, thế nhưng cô lại không hề ý thức được điều đó.

“Trong nhà anh không có khách à?” Kỷ Ức thò đầu nhìn vào trong, thấy phòng khách vắng tanh chẳng có một ai.

Quý Thành Dương chìa tay đón lấy chiếc ô trong tay cô.

Kỷ Ức lắc đầu: “Cứ để ở ngoài cửa đi ạ, mang vào thì sàn nhà của anh sẽ bị ướt mất.”

Khu anh ở có thang máy, mỗi tầng lại chỉ có một căn hộ, nhà anh ở trên tầng mười bốn nên chắc chắn sẽ không có ai lấy mất ô của cô. Kỷ Ức dựa chiếc ô màu xanh bên cạnh cửa, ở góc giao giữa cửa và tường.

Chiếc ô dựng ở đó vẫn không ngừng rỉ nước.

Mười sáu tuổi có nghĩa là gì?

Là có chứng minh thư nhân dân, nhưng vẫn chỉ là vị thành niên.

Có vài lời, anh vẫn chưa thể nói với cô.

Quý Thành Dương nhìn Kỷ Ức thay sang đôi dép màu trắng, rồi đi vào phòngkhách vắng vẻ. Xung quanh cô là ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào. Anhnhìn thấy trong ánh nắng có những hạt bụi li ti tung bay, một cảm giácnông nổi nôn nóng đầy ấm áp.

Tháng Ba năm 2002, cô được xem tập một phim ‘Chúa tể những chiếc nhẫn’.

Đây là bộ phim nguyên bản tiếng Anh đầu tiên mà Quý Thành Dương xem cùng cô.

Một tháng sau, bộ phim này được công chiếu tại Trung Quốc, những người đãđược xem bản gốc chưa bị cắt bớt đều nói rằng, cả tập một chỉ là bướcđệm, những thứ đặc sắc đều nằm hết ở phần hai, phần ba.

Tình tiết chậm, nhân vật nhiều, quả thực chỉ để làm nền. Cô xem được một lúc chán quá liền ngủ thiếp đi.

Cô ngủ trong phòng trữ sách của Quý Thành Dương.

Cô đã đến nhà anh mấy lần nhưng chưa bao giờ vào căn phòng trữ sách này,cửa được đặt ở bức tường phía Đông trong phòng làm việc của anh, nhìnqua cứ tưởng là giá sách để các tập san, nào ngờ chỉ cần đẩy ra là sẽthấy cả một thế giới khác.

Nếu như phòng làm việc được thiết kếmang hơi hướng hiện đại và có rất nhiều những bộ sách, tạp chí tập san,đĩa phim trong những năm gần đây; thì chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, sẽ có cảm giác như được bước vào một thư viện cổ đại. Bốn phía đều là giásách màu đỏ sậm, không có cửa sổ, chỉ có đèn, trên tường bên cạnh mỗigiá sách đều có riêng hai chiếc đèn. Cả căn phòng được lắp sàn gỗ, ởchính giữa được trải thảm, còn có một chiếc ghế sô pha dành cho haingười.

Cô mở đèn phía trên cao lên, nhưng cũng chỉ chiếu sángđược mười tầng giá sách phía trên cao, mười tầng phía dưới vẫn ẩn mìnhtrong bóng tối.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy rất chấn động, chấn động trước vẻ đẹp của phòng trữ sách này.

Con người Quý Thành Dương, bỗng trở nên gần gũi thân thuộc hơn trong thế giới của cô.

Trong ký ức của cô, chính từ ngày hôm ấy, cô thật sự đã bắt đầu chầm chậm tiến tới gần anh…

Bởi vì cô rất thích nơi này nên Quý Thành Dương liền từ bỏ phòng chiếu phim gia đình loại nhỏ và chuyển máy tính vào đây, cùng ngồi trên chiếc ghếsô pha để xem phim cùng cô. Nào ngờ, mới xem được mười mấy phút thì KỷỨc đã cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha êm ái dễ chịu mà ngủ thiếp đi. Quý Thành Dương vốn đang đặt máy tính trên đùi, nhưng thấy cô đã ngủ liềnkhe khẽ để máy tính sang bên trái rồi nhấc đầu cô lên gối vào lòng mình.

Anh gượng gạo nghiêng người sang bên cạnh và bắt đầu kiểm tra những email được gửi đến trong suốt một tháng qua.

Tốc độ đọc email của anh cực kỳ nhanh, anh chỉ cần đọc lướt qua là sẽ nhảyngay sang email tiếp theo, những email nào cần phải trả lời thì anh đánh dấu lại, tránh để tiếng gõ bàn phím ồn ào đánh thức cô bé đang ngủ say…

Khi Kỷ Ức tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang gối lên chân anh nên không dámtùy tiện cử động. Nhưng con người ta chỉ cần vừa tỉnh giấc là sẽ rất khó để tiếp tục duy trì tư thế tự nhiên lúc ngủ, nên chẳng mấy chốc cô đãthấy toàn thân khó chịu, chỉ muốn được cử động.

Cố kiên trì thêm kiên trì thêm…

Nhưng điểm bất lợi là khi quá tập trung sự chú ý, chân phải bị đè phía dưới của cô bị chuột rút.

Cô muốn khóc mà không thể ra nổi nước mắt, nắm chặt lấy quần anh: “Em bị chuột rút!”

Quý Thành Dương vội vã đặt máy tính xuống thảm rồi đứng dậy giúp cô nắnchân phải. Anh có một đôi tay rất đẹp, đôi tay ấy lúc này đang bao bọclấy bàn chân phải của cô: “Em đã đỡ chưa?”

Bàn tay anh ấm nóng,và cả động tác xoa bóp nhè nhẹ khiến chân cô nhanh chóng trở lại bìnhthường, nhưng cảm giác nhồn nhột càng khiến cô thấy khó chịu hơn.

Cuối cùng Kỷ Ức cũng không chịu nổi phải rút phắt chân về.

Quý Thành Dương nhìn cô.

“Chân em sợ nhột, động vào một chút cũng không ổn.”

Anh cười: “Chỉ có chân sợ nhột thôi à?”

“… Chỗ nào cũng sợ!”

“Anh biết rồi.” Anh nói, nhưng vẫn mỉm cười.

Anh lúc này đang mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng rất đơn giản, bởi vì nhiệt độ trong phòng luôn giữ vững ở mức hai mươi tư độ nên anh xắntay áo lên đến cùi chỏ. Nếu như một người như anh vứt bỏ những lý tưởng, thì sẽ không còn những góc cạnh quá sắc sảo, đôi môi thoáng mỉm cười,mang theo sự nghịch ngợm trêu đùa.

Kỷ Ức chưa kịp phản ứng.

Đôi tay anh đã vươn tới dưới nách và phần eo của cô, cảm giác nhồn nhột têdại ngay lập tức xâm chiếm lên não bộ. Kỷ Ức hét lên theo phản xạ, địnhbỏ chạy nhưng hoàn toàn không thể nào thoát ra được khỏi phạm vi khốngchế của một người đàn ông là anh: “Đừng mà… em xin anh đấy, đừng có cùem nữa…” Cô cười ra nước mắt, cuối cùng cả người cô lăn khỏi ghế sô pharơi xuống đất nằm bẹp dưới thảm.

Đôi bàn tay phía sau lưng cònchưa kịp bế cô lên thì cô đã chạy chân đất ra khỏi phòng trữ sách màchẳng kịp xỏ vào dép đi trong nhà.

Cô chạy đến phòng làm việc, cố ý nấp sau ghế sô pha, nhìn Quý Thành Dương bê máy tính chậm rãi ra khỏi phòng đầy cảnh giác. Mặt cô đỏ bừng, vẫn còn thở dốc, khi trông thấyQuý Thành Dương đang nhìn về phía mình liền lập tức van lơn: “Em sairồi, em không nên ngủ quên lúc đang xem phim, anh phạt em thế nào cũngđược, nhưng đừng cù em nữa!”

Đôi mắt đen của Quý Thành Dương sáng lấp lánh, anh cười: “Đồng phục của em chắc khô rồi đấy, em đi thay đồđi, anh đưa em đi ăn.”

Kỷ Ức như được giải cứu, cô ngoan ngoãn đi thay đồ.

Vì đồng phục của cô bị ướt mưa nên cô phải mặc áo phông và quần thể thaocủa anh. Quần áo của cô treo ngoài ban công phơi bốn tiếng đồng hồ dướiánh mặt trời sau cơn mưa, nên cũng tạm coi là đã khô. Thời tiết đầu xuân vẫn còn khá lạnh, Quý Thành Dương tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác màuđen và một cái mũ lưỡi trai để đội.

Tóc anh mới chỉ mọc ra được một chút.

Kỷ Ức nhìn bộ dạng bây giờ của anh và hồi tưởng lại anh của ngày xưa.

Hình như đều đẹp cả mà.

Lâu lắm anh mới lái xe, hai người phải đến trạm xăng trước. Sau khi lái xevào trạm xăng, Quý Thành Dương xuống khỏi xe, Kỷ Ức ngồi trên ghế láiphụ nhìn anh đi qua đi lại, nói chuyện, trả tiền qua lớp cửa kính phủbụi. Đang nhìn, thì anh bỗng ghé tới, gõ cửa xe.

Kỷ Ức hạ cửa xe xuống.

“Em có khát nước không? Anh mua cho em đồ uống nhé.”

Cô gật đầu, nhưng nghĩ một lát liền thêm ngay một câu: “Em chỉ uống nước khoáng thôi.”

Anh mỉm cười: “Anh nhớ em cũng uống những thứ khác mà.”

“Sau này em sẽ không uống nữa.” Kỷ Ức nói, “Uống nước khoáng cho khỏe.”

Anh cười: “Thế có uống cà phê nữa không?”

Kỷ Ức lắc đầu, rất kiên quyết.

Anh đi khỏi, đến siêu thị của trạm xăng để mua hai chai nước khoáng.

Kỷ Ức mở nắp chai, nhấp một ngụm.

Hôm anh phẫu thuật, cô đến Ung Hòa Cung thắp hương, cô còn cầu nguyện vớiPhật Tổ, nếu Quý Thành Dương thật sự có thể khỏe lại thì cả cuộc đời này cô sẽ không uống bất cứ đồ giải khát nào nữa. Không được lừa dối thầnphật, tiền bạc cũng chỉ là cát bụi, nếu cầu xin thì phải từ bỏ một thứmà mình thật lòng yêu thích mới thể hiện được lòng thành. Cô nói đượclàm được, đành hẹn kiếp sau gặp lại nhé, coca, sprite, fanta, sô cô lanóng, cà phê…

Bởi vì xe quá bẩn thỉu nên anh phải đi rửa xe.Nhưng đợi đến khi mọi việc xong xuôi, hai người vốn định đi ăn món mìxào tương đen như đã hẹn thì đài truyền hình lại gọi điện tới. Lịchtrình của họ đành phải thay đổi, chuyển sang đi đến đài truyền hìnhtrước.

Cô đi theo anh vào sảnh lớn ở tầng một của đài truyền hình.

Bên cạnh có vài ba người đi ngang qua, cũng có người nhận ra Quý ThànhDương liền chào hỏi rất nhiệt tình: “Ấy, hoa khôi của đài chúng ta đãđến rồi sao?”

Quý Thành Dương chẳng buồn so đo, chỉ vẫy tay coinhư chào hỏi. Kỷ Ức cảm thấy rất thú vị, lúc vào trong thang máy cô cứliên tục muốn hỏi vì sao anh lại bị gọi là “hoa khôi”… Thế nhưng có vẻcô vẫn thiếu một phần dũng khí để hỏi trực tiếp anh.

Quý ThànhDương dẫn cô đi vào một phòng trang điểm, nhờ một cô gái trẻ ở đó trônggiúp Kỷ Ức rồi anh bỏ đi. Kỷ Ức nhìn căn phòng đầy hiếu kỳ, cô phátthanh viên không rõ của chuyên mục nào nhìn cô đầy hứng thú: “Em là họcsinh trường Phụ Trung à?” Đồng phục của Kỷ Ức có thêu huy hiệu củatrường Phụ Trung nên rất dễ nhận diện, cô gật đầu, có chút ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên cô vào đài truyền hình, có chút khác biệt với tưởng tượng.

Còn chỗ nào khác biệt thì… cô không nói rõ được, tức là một nơi cô cứ nghĩsẽ phải cực kỳ sang trọng nhưng trong thực tế lại chẳng có gì khác sovới văn phòng của thầy cô giáo ở trường, không có trang trí gì đặc biệt, chỗ nào cũng chất đầy đồ, rất bừa bãi nhưng dường như cũng theo quytắc. Đây chỉ là một phòng trang điểm rất đỗi bình thường, những ngườidẫn chương trình ấy cũng đi từ đây ra, sau đó xuất hiện trước màn hìnhvới vẻ ngoài thu hút và nghiêm túc ư?

“Em ngồi đi, bây giờ cònvắng, lát nữa là đông lắm.” Cô gái trẻ mỉm cười, bảo Kỷ Ức ngồi xuống,“Đến lúc ấy mà hoa khôi đài vẫn chưa quay lại thì chị đành phải chuyểngiao em cho người khác chăm sóc thôi!”

Kỷ Ức thoáng ngại ngùng:“Nếu như đông quá thì em sẽ xuống sảnh dưới tầng một chờ anh ấy, em sẽkhông làm ảnh hưởng đến công việc của chị đâu.”

Cô gái kia cười,lục tìm hộp trang điểm của mình trong một đống đồ đặt trên bàn, sau đómở ra và bắt đầu thuần thục tự trang điểm cho bản thân. Cô gái vừa nhìnKỷ Ức qua gương vừa trò chuyện với cô. Kỷ Ức nhìn những chồng hộp đồtrang điểm ấy và phát hiện ra trên mỗi hộp đều được dán một bảng tên.

Cô nhận ra rất nhiều cái tên trên đó.

Đồng nghiệp của Quý Thành Dương đều rất nhiệt tình, cô gái gặp ở viện lầntrước cũng thế, mà cô gái hôm nay cũng vậy, khiến Kỷ Ức rất nhanh chóngcảm thấy thoải mái. Cô dẫn chương trình này rất thích nói chuyện, mớiđược một lúc liền kể cho cô nghe điển tích của “hoa khôi”: “Lúc ấy buồncười lắm, mọi người chỉ đùa nội bộ với nhau cho vui, họ đưa ảnh của mấychục cô phát thanh viên ra để lựa chọn hoa khôi, nhưng kết quả thì cóquá nhiều người tương đương nhau nên khó phân cao thấp. Ai ai cũng ngạingùng không dám nhận đứng thứ nhất… Cuối cùng Lưu Vãn Hạ đưa ảnh của Quý Thành Dương lên, thế là anh ấy liền trúng giải.”

Kỷ Ức cúi đầu mỉm cười, thật khó mà tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh lúc được trúng giải.

“Quý Thành Dương có rất nhiều fan trung thành lắm, em đừng tưởng anh ấy ítxuất hiện trên ti vi mà lầm.” Cô gái kia nghĩ một lát rồi cười nói,“Trong đài có rất nhiều chuyên mục muốn mời anh ấy làm khách mời, anh ấy không ở trong nước nên khó, nhưng lúc quay về thì lại ốm. Bây giờ tốtrồi, vừa mới khỏi bệnh, quay lại là lập tức có người tìm, chắc cũng sẽcó người nhờ vả Lưu Vãn Hạ nói giúp thôi.”

“Nhờ vả Lưu Vãn Hạ?” Kỷ Ức lẩm nhẩm.

“Hai người họ là bạn học cấp ba với nhau và đều tốt nghiệp trường Phụ Trungcả, cuối cùng lại làm cùng trong một đài truyền hình nên quan hệ rấttốt.”

Kỷ Ức ôm chai nước khoáng trong tay, nhớ đến hôm được gặp Lưu Vãn Hạ ngoài đời lần đầu tiên.

Xem ra… quan hệ của họ quả thật rất tốt.

Cô gái kia đang nói thì cảm thấy khát nên đứng dậy đi lấy nước.

Sau đó cô gái ấy kiểm tra lại quần áo của mình, cân nhắc một lát liền lôigiá là quần áo ra, và bắt đầu dùng bàn là để ủi phẳng những nếp gấp trên quần áo của mình. Kỷ Ức đứng bên cạnh, chợt cảm thấy không phải là côấy đang chơi với cô mà là cô đang chơi cùng với cô ấy.

Chị gái này, quả thật quá thích nói chuyện rồi…

Giữa chừng có hai người đàn ông lần lượt mở cửa đi vào rồi lại vội vã rờiđi, nhưng họ đều hiếu kỳ hỏi cô bé còn mặc đồng phục này là ai.

Chị gái có trách nhiệm trông coi Kỷ Ức liền đùa cợt mà nói với họ rằng: “Đây là người của hoa khôi đài đấy!”

Câu chuyện của họ chẳng bao giờ có thể rời khỏi Quý Thành Dương được.

“A, quên mất không kể cho em nghe một chuyện cực kỳ cực kỳ thú vị!” Cô gáilại cười, “Năm 98 có một trận lũ lụt rất lớn, Quý Thành Dương đang là ký giả thực tập, phải đến hiện trường cùng với rất nhiều ký giả khác đểluân phiên đưa tin. Hồi ấy đến truyền hình trực tiếp cũng chỉ toàn quaymưa bão. Thế mà anh ấy lại dám đưa tin trong cơn bão, anh ấy cứ khôngngừng nói ‘Nước lũ đã dâng đến ống chân tôi rồi’, ‘Nước lũ đã lên đếnhông tôi, tình hình lũ lụt cực kỳ nghiêm trọng’, cuối cùng anh ấy lạidựa vào thân cây, nói ‘Nước lũ đã dâng đến ngực tôi rồi’… Lúc ấy, ngườidẫn chương trình tại đài sợ chết khiếp, chỉ lo anh ấy và anh cầm máyquay bị lũ cuốn trôi. Sau trận lũ lụt ấy, đài truyền hình đã xuất hiệnmấy ký giả liều lĩnh không sợ chết, hoa khôi đài chính là một trong sốđó.”

Câu chuyện thú vị người ta kể đầy sôi nổi. Nhưng Kỷ Ức nghe mà thấy rợn cả tóc gáy.

Cánh cửa bật mở.

Quý Thành Dương nhìn vào bên trong, nói: “Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo.” Cô gái đã ủi xong áo vest mà mình chuẩn bị mặc, “Xin được gửi trả nguyên vẹn!”

Đôi mắt của Quý Thành Dương ẩn dưới chiếc mũ, anh cảm ơn thêm lần nữa rồivẫy tay với Kỷ Ức. Kỷ Ức đứng dậy vừa đi về phía anh vừa chỉnh lại ba lô trên lưng. Khi hai người họ ra khỏi cửa, cô bỗng nắm lấy tay anh.

Quý Thành Dương bất ngờ, nhưng lập tức mỉm cười.

Anh rút tay về.

Sau đó giơ ngón trỏ và ngón giữa về phía Kỷ Ức, ra hiệu cho cô nắm lấy:“Tay anh to quá, em chỉ cần nắm ngón tay là được, sẽ tiện hơn nhiều.”

Tim Kỷ Ức đập thình thịch, sau đó cô chầm chậm nắm lấy hai ngón tay anh.

Hai người họ men theo hành lang để đi ra ngoài.

“Bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Kỷ Ức hỏi.

“Đi ăn mì xào tương đen.” Quý Thành Dương cúi mắt xuống nhìn cô, cười cười: “Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi đó sao?”

Tối hôm ấy, sau khi kí túc xá tắt đèn, mười một cô gái ở chung phòng liền lần lượt nói về ý nguyện thi đại học của mình.

Tuy bây giờ vẫn chưa biết là sẽ thực hiện chính sách đăng ký nguyện vọngtrước rồi mới thi hay là chờ đến khi có điểm mới đăng ký, nhưng điều đóvẫn không hề ảnh hưởng tới khao khát tương lai của mỗi người. Học sinhlớp Mười hai ai cũng nhiệt huyết sục sôi khi thấy bản thân sắp đạt tớimột điểm mốc lớn trong cuộc đời.

“Sau này tớ muốn làm phóngviên.” Kỷ Ức bỗng nhiên thổ lộ suy nghĩ của mình khi mọi người đang tròchuyện. Tuy cô chỉ thông qua Quý Thành Dương mới có hiểu biết về côngviệc này, nhưng chỉ cần một mình anh cũng đã đủ để cô ý thức được tháiđộ sống đầy lý tưởng ấy.

Chỉ có lý tưởng, mới có thể mang lại dũng khí cho bạn khi đứng trước mọi thiên tai.

Chỉ có lý tưởng mới có thể khiến bạn đứng trong bão lũ, dù nước đã dâng đến tận ngực, mà vẫn có thể nhìn vào ống kính máy quay để tường thuật tìnhhình.

Chỉ có lý tưởng mới khiến bạn có thể bình thản tiến lên khi đứng trước tử thần, cho dù chỉ ngay giây sau là chỗ bạn đang đứng sẽ là điểm rơi của bom đạn, là điểm kết thúc của sinh mạng, thì bạn cũng sẽtiến lên không hề run sợ, chỉ vì có thể mang những khung cảnh chiếntranh thế giới từ tiền tuyến đến với tất cả mọi người…

Kí túc xá toàn là các bạn cùng lớp Thực nghiệm với cô hồi trước, nên đều không có hứng thú gì với nghề phóng viên cả.

Chỉ có đúng cô bạn Ân Tình Tình ở giường trên là rất hứng thú, khi mọingười đều đã yên lặng, cô bạn liền rón rén trèo xuống chui vào trongchăn của Kỷ Ức, khẽ nói: “Tớ nói cho cậu biết nhé, tớ cực kỳ muốn trởthành phát thanh viên.”

Kỷ Ức dịch sát người về phía tường đểnhường chỗ cho bạn, rồi thì thầm đáp: “Hôm nay tớ vừa được gặp mấy phátthanh viên, họ đều rất bình dị dễ gần.”

“Thật à?” Ân Tình Tình đầy hưng phấn.

Kỷ Ức kể đại khái cho bạn nghe, chỉ nói qua rằng được bạn dẫn đến đàitruyền hình tham quan, nhưng trong đôi mắt Kỷ Ức ánh lên một sự ngưỡngmộ và tự hào, điều đó khiến Ân Tình Tình rất lấy làm thú vị, đồng thờiphỏng đoán: “Kỷ Ức, cậu yêu à?”

Kỷ Ức giật mình, ngay lập tức cảm thấy tim mình đập như sấm rền, cô lắp bắp không đáp nổi thành lời.

“Chắc chắn là vậy rồi!” Ân Tình Tình thấy cô không đáp lại càng thêm chắcchắn, cô bạn ghé sát tai cô kích động nói: “Lúc tớ đi siêu thị mua đồ,trông thấy cậu xuống xe ở phía đối diện cầu vượt. Ngồi trên xe là mộtanh chàng rất bảnh đội mũ lưỡi trai, có đúng không? Anh ấy rất cao phảikhông? Anh ấy ngồi trong xe nên tớ không thấy rõ, nhưng nhất định phảicao ngang với mấy người trong đội bóng rổ trường mình. Hai người… nhấtđịnh là có gian tình, nếu không thì tại sao cậu không xuống xe ở trướccổng trường mà lại phải đi bộ qua những hai ngã tư?”

Bên tai cô là hơi thở của Ân Tình Tình phả ra khi nói, ấm ấm nhồn nhột.

Đối với học sinh cấp ba mà nói, có một người bạn trai ngoài trường đã làmột tin náo động rồi, chưa nói đến việc “người bạn trai đồn đại” này cóvẻ là người đã đi làm. Quả thực, chuyện này càng khiến Ân Tình Tìnhnhiệt huyết bừng bừng.

Bạn trai ư? Đơn phương thì đúng hơn, chẳng biết lúc nào anh sẽ kết hôn, đến lúc đó mối tình đơn phương này cũng sẽ lặng lẽ kết thúc.

Kỷ Ức huých Ân Tình Tình, ngại ngùng không dám nói tiếp: “Thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa, cậu mau mau đi ngủ đi, sáng mai còn có giờ tự học đấy!”

Ân Tình Tình bật cười rồi lại leo lên giường trên.

Kỷ Ức ôm chăn, nghiêng mặt nằm nghĩ ngợi vài điều, căn phòng dần dần trởlại yên tĩnh, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay. Từ vịtrí của cô có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, kim đồng hồ có bột dạ quang lặng lẽ chỉ mười haigiờ trong bóng đêm thăm thẳm.

Cô bỗng nhắm chặt mắt lại.

Ngủ nhanh thôi, ngủ đi nào, Kỷ Ức. Đừng có suy nghĩ nhiều nữa…

Đến tháng Tư, kết quả thi thử của cô rất tốt.

Để khen thưởng cho Kỷ Ức, Quý Thành Dương đưa cô đi xem một vở kịch nóicủa Mạnh Kinh Huy*. Vở kịch “Tê giác đang yêu” được hưởng ứng rất nhiệtliệt, anh nói, vở kịch tiên phong này chắc chắn sẽ trở thành kinh điển:“Chúng ta đoán thử xem trong vòng mười năm tới sẽ có bao nhiêu phiên bản dựng lại từ vở kịch này nhé, nếu em đoán đúng, anh sẽ đưa em đi ĐôngÂu.”

*Mạnh Kinh Huy là một đạo diễn nổi tiếng, ông là một ngườicó sức ảnh hưởng rất lớn trong nền kịch nói Châu Á. Hiện giờ ông đang là đạo diễn Viện kịch nói Quốc gia Trung Quốc. Một số vở kịch tiêu biểucủa ông là: “Tư phàm”, “Cái chết bất ngờ của một người theo chủ nghĩa vô chính phủ”, “Trăm năm cô đơn”, “Tê giác đang yêu”…

Bốn bản, nămbản hay là sáu bản nhỉ? Rốt cuộc phải có bao nhiêu bản thì mới tính làbình thường? Quý Thành Dương nhìn cô tự băn khoăn.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn trước mặt cô, quay lưng lại cửa sổ bằng kính màu vàng sẫm, ung dung mỉm cười.

Cuối cùng Kỷ Ức phải đầu hàng, cô thật sự không hiểu rõ chuyện này.

Quý Thành Dương cuối cùng cũng buông tha cho cô: “Anh chỉ đùa với em thôi,nếu em thật sự muốn đi Đông Âu thì không cần phải đợi đến mười năm, baogiờ em tốt nghiệp đại học, anh sẽ đưa em sang đó chơi hai tháng.”

Cô gật đầu, nhưng chợt yên lặng.

Mỗi lời Quý Thành Dương nói đều đầy cám dỗ. Cứ như là một người đang thổinhững bong bóng xà phòng đủ màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng, cô muốn đưatay ra nắm lấy nhưng lại không dám chạm vào. Anh đã hai mươi tư tuổirồi, đã đến độ tuổi có thể kết hôn… Chắc anh sẽ có bạn gái sớm thôi phải không?

Cô chợt nhớ đến tòa nhà ở đài truyền hình, nhớ đến nhữngngười đi qua đi lại, nhớ đến phòng trang điểm của các phát thanh viên,nhớ đến những gương mặt thường xuất hiện trên mục tin tức… Nhớ đến lầncô nhìn vào màn hình và chỉ chạm đến được mặt thủy tinh, chứ không phảilà gương mặt của anh đang ở Pakistan cách xa hàng nghìn cây số.

Khoảng cách ấy nếu được đo đạc bằng thời gian, ít nhất cũng phải năm năm nữa.

Thứ Bảy cuối tháng Tư.

Quý Thành Dương lái xe đưa cô từ thành phố đến một nơi tên là Dương Phường ở vùng ngoại ô. Anh nói, khắp Bắc Kinh chỉ có nơi này là có món lẩu dênhúng ngon nhất, Vương Hạo Nhiên sau khi đến đây hai lần liền cực kỳsùng bái. Ngày xưa khi xe tư nhân vẫn còn ít, quả thực đã có rất nhiềungười vì nghe danh mà từ những nơi rất xa lái xe đến đây, chỉ để ăn mộtnồi lẩu thịt dê lò đồng của Dương Phường.

“Có thể sau này sẽkhông còn nữa.” Quý Thành Dương vừa lái xe vừa nhìn những biển chỉ dẫnmàu xanh bên vệ đường để phán đoán đến đâu thì phải rẽ, “Có một sốthương hiệu đồ ăn nổi tiếng được rất lâu, nhưng tiền đề là phải mở ởnhững nơi có giao thông thuận tiện, ở đây quả thực quá khó đi. Bây giờngành ẩm thực phát triển rất nhanh, đây cũng không còn là Bắc Kinh củangày xưa nữa, chỉ vì một nồi lẩu dê nhúng gia truyền mà phải lái xe đitận hơn một tiếng đồng hồ.”

Nhất là khi đường sá lại khó đi thế này.

Kỷ Ức im lặng bổ sung, cô nhìn những hàng bạch dương sum sê bên ngoài cửa sổ xe.

Hai bên đường liên tục xuất hiện những mảnh ruộng, những ngôi làng, nhữngcăn nhà mái bằng xa xa gần gần, cứ như thể đã đi vào một thành phố khác. Đây là lần đầu tiên cô đến vùng ngoại ô Bắc Kinh, giữa đường Quý ThànhDương phải xuống xe hỏi đường một lần, điều tức cười nhất là, sau khihỏi xong anh còn mua đủ loại rau từ người nông dân đó để tỏ lòng cảm ơn.

“Nhiều thế ạ.” Kỷ Ức trợn tròn mắt, lẩm bẩm, “Thế này thì làm sao ăn hết được.”

Quý Thành Dương cười bất đắc dĩ rồi lái xe đi tiếp, họ nhanh chóng nhìnthấy các khu vực quân đội quan trọng, từ pháo tới binh, rồi viện nghiêncứu Phòng Hóa, nghe nói phía trước còn có cả viện nghiên cứu công trìnhvà binh đoàn xe tăng… Đường quốc lộ rộng thênh thang, chẳng có nhiều xequa lại, trên đường còn có cát bụi đất đỏ tung bay. Cuối cùng cô cũngtrông thấy quán “Lẩu dê nhúng Dương Phường”.

Có lẽ vì buôn bán tốt nên hai bên đường đều có một nhà hàng lớn.

Hai người họ còn ngồi trên xe thảo luận rất nghiêm túc một hồi lâu xem bênnào mới là hàng lẩu dê nhúng đầu tiên và chính thống. Cuối cùng QuýThành Dương chọn nhà hàng nhỏ hơn theo ký ức của mình, mãi cho tới khihai người họ ngồi vào chỗ và hỏi thăm nhân viên phục vụ, người đó liềncười đáp, cả hai bên đều là một. Sắp tới họ chuẩn bị xây hẳn một nhàhàng năm tầng bởi vì quả thật rất đắt hàng.

Quý Thành Dương cởi áo khoác và bỏ mũ xuống.

Tóc anh đã dài ra thêm một chút, mái tóc đen bị mũ đè xuống nên trông càng mềm hơn.

Nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống trước mặt anh rồi lại đưa cho anh mộtcái bút: “Dê và bò ở đây đều do chúng tôi tự nuôi, anh nên thử, còn nước chấm cũng nên chọn loại đồ chấm gia truyền… Củ kiệu chua ngọt cũng nêngọi, cả bánh nướng nữa…”

Người ta hết lời dặn dò như thể sợ anh sẽ bỏ sót mất một món ăn đặc sắc nào đó.

“Cảm ơn anh.” Anh nói.

Từng dĩa đồ ăn được dọn lên, than trong lò đồng cũng được đốt đỏ rực, QuýThành Dương gắp thịt dê thả vào bên trong, anh gắp thịt nhúng xung quanh lò đồng một vòng để cho chín đều: “Lúc nãy ở trên xe em bảo muốn thivào khoa Tiểu ngữ* của Đại học Bắc Kinh phải không?”

*Tiểu ngữ là tên gọi chung của các ngoại ngữ không có phạm vi ứng dụng rộng rãi nhưtiếng Anh, mà chỉ được sử dụng ở một số ít quốc gia. Có hai cách hiểuTiểu ngữ, cách hiểu thứ nhất là của Liên Hợp Quốc, Tiểu ngữ là nhữngngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Trung Quốc, tiếng TâyBan Nha, tiếng Ả Rập. Còn theo cách hiểu khác là của đại chúng, ngoàitiếng Anh ra, tất cả các ngôn ngữ khác đều là Tiểu ngữ.

Kỷ Ức đáp “Vâng”.

“Sao em lại muốn vào chuyên ngành không được coi trọng này thế? Em sợ khôngthi nổi vào trường đại học trọng điểm à?” Quý Thành Dương có chút hiểubiết về cách tuyển sinh khoa ngoại ngữ ứng dụng của các trường như Đạihọc Bắc Kinh, Đại học Ngoại Ngữ… Nhìn chung đều là thi viết sau đó phỏng vấn, cuối cùng là tham gia thi đại học. Điểm chuẩn cuối sẽ được tínhriêng so với điểm chuẩn của trường, tức là, nếu chọn những ngành như thế này thì có thể vào được các trường trọng điểm với số điểm thấp.

“Không phải ạ.” Kỷ Ức cắn đũa, giải thích: “Em muốn… học một ngôn ngữ kỳ lạnào đó, cộng thêm tiếng Anh nữa sẽ hữu dụng hơn rất nhiều.” Ví dụ nhưtrên danh sách tuyển sinh lần này có tiếng Ả Rập, Myanmar, Indonesia,Philippines, Nga. Nếu như sau này cô có thể ra chiến trường giống nhưanh… thì chắc sẽ rất hữu dụng.

Quý Thành Dương hỏi: “Bao giờ em phải đăng ký?”

“Ngày Mười một tháng Năm.” Kỷ Ức nhớ rất kỹ, thấy thịt dê đã chín liền lập tức gắp vào bát cho anh: “Chín rồi này.”

Quý Thành Dương cũng gắp cho cô: “Em ăn nhiều vào, không phải lo cho anh.”

Hai người ăn xong lại lái xe quay về, phát hiện người họ chỉ toàn mùi thịtdê nhúng, Quý Thành Dương bèn hạ cửa sổ xe xuống. Anh cởi áo khoác, némra ghế phía sau, chỉ mặc mỗi chiếc áo cộc tay.

Cuối tháng Tư, lại là một ngày nắng chói, cô ngồi trên ghế trước nên cũng bị nắng chiếu đến toát mồ hôi.

Quý Thành Dương cũng cảm thấy nóng: “Em ngồi ra ghế sau đi, ngồi sau lưng anh ấy.”

Kỷ Ức ngoan ngoãn vâng lời trèo ra ghế sau ngồi, cô bám vào ghế lái xe,ghé sát đến nói chuyện với anh: “Con đường này không giống với lúc chúng ta đến phải không?”

“Con đường này sẽ đi ngang qua bảo tàng tăng thiết giáp.” Anh cười, “Nếu đi về cùng một đường, cảnh sắc nhìn thấycũng giống hệt nhau sẽ chán lắm, phải không?”

Cô áp mặt vào lưng ghế, đáp: “Vâng.”

Xe chưa đi được bao xa thì đã bị buộc phải dừng lại.

Trước mặt họ là một cây cầu đá, lúc ấy bên cạnh những ngôi nhà ngói đỏ bênđường có đèn tín hiệu nhấp nháy, rào chắn kẻ sọc đỏ trắng chầm chậm hạxuống, ngăn cách hai bên đường. Sắp có tàu hỏa đi ngang qua rồi, nênphải chặn các xe lại.

Con đường này vốn đã rất vắng vẻ.

Chỉ có duy nhất một chiếc xe, ngoài họ ra, không có một ai.

Nhưng người thì lại có những ba, trong căn nhà ngói đỏ bên tay phải có một ông cụ đang ngồi, và hai người họ bên trong xe.

Kỷ Ức bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nhìn về hai phía đường sắt, tàu hỏa vẫn chưa đến.

Khi nãy hai người họ đang nói đến đâu rồi?

À phải, nói đến chiến trường.

“Anh có sợ không? Lúc ở trên chiến trường ấy?”

“Có chứ.” Quý Thành Dương rất bình thản, anh cười, nụ cười trong ánh nắngchiếu vào từ kính cửa phía trước bỗng trở nên cực kỳ xa xăm, “Đôi khi em nhắm mắt lại sẽ nghĩ rằng, liệu có phải chỉ cần ngủ thiếp đi là sẽkhông bao giờ tỉnh lại nữa? Bởi vì bất kỳ lúc nào bom mìn cũng có thểrơi xuống ở đâu đó. Tại những đất nước đang xảy ra chiến tranh, khôngnơi nào có thể khiến người ta an giấc ngủ say.”

Thật xa xăm.

Khi anh nói những lời này, anh thật sự rất xa xăm.

Cô cảm thấy mình rất hợp với câu “ếch ngồi đáy giếng”. Cô chỉ có thể cảmkhái trước những lời anh nói, chứ không thể thật sự đồng cảm được.

Quý Thành Dương bỗng nhiên tháo dây an toàn và ra hiệu cho cô xuống xe. KỷỨc không biết anh định làm gì, nhưng vẫn xuống xe đi theo anh. Hai người đi tới gần đường ray. Quý Thành Dương nhìn sang căn phòng ngói đỏ bêntay trái không người rồi dẫn cô đi sang phía đằng sau căn nhà. Ở góc độnày, ông cụ trông coi kia sẽ không thể trông thấy họ đang làm gì.

Tàu hỏa bắt đầu từ góc ngoặt tới.

Quý Thành Dương và cô đứng trên cây cầu đá, biện pháp bảo vệ được làm rấtđơn giản, chỉ có một thanh lan can sắt đã lốm đốm những gỉ sét.

Cô nhìn Quý Thành Dương đầy khó hiểu, đang định hỏi thì anh đã ôm lấy côtừ phía sau, cả người cô theo quán tính áp sát vào người anh, những lờicuối cùng mà cô nghe thấy là: “Em đừng sợ, cứ nhìn tàu đi ngang qua.”

Giây phút tàu hỏa lao vụt qua, tóc và váy cô đều tung bay, đập vào mặt và chân cô khá đau.

Gió thổi cực mạnh, là cơn gió có thể cuốn bạn xuống dưới đường ray bất cứ lúc nào.

Tim cô đập ngày càng nhanh.

Nếu như không có anh, nói không chừng cô đã thật sự bị cuốn đi.

Quý Thành Dương dựa vào lan can, còn cô dựa vào anh.

Trước mặt là tàu hỏa, sau lưng là dòng sông cách mặt cầu mấy mét.

Giây phút này, máu trong người cô điên cuồng chảy, từng khoang tàu vùn vụtlao qua, tiếng ồn cực lớn gào rú bên tai, trước mặt chỉ có lớp vỏ màuđen không ngừng thay đổi, dấy lên nỗi sợ hãi và kích thích đầy khoáicảm. Khi khoang tàu cuối cùng đã đi qua, cảm xúc ấy vẫn quay cuồng không ngừng trong trái tim cô.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, khomlưng xuống, đôi tay đặt lên eo cô và quay người cô lại đối diện vớimình: “Chính là cảm giác như thế này!”

Trái tim Kỷ Ức đập điên cuồng, càng ngày càng nhanh hơn, đến lúc này cô mới thấy sợ.

Quý Thành Dương cúi đầu cười cười, nhìn cô chăm chú: “Sợ rồi hả?”

Cô “Ừm” một tiếng, chân hơi mềm nhũn.

Lại là cảm giác nôn nóng ấy, Quý Thành Dương càng ngày càng không có khả năng kháng cự đối với cô bé của mình.

Thậm chí là cả lúc này, cô nhìn anh, nỗ lực chế ngự cảm giác sợ hãi trongđáy mắt, miệng khép khép mở mở để nói một câu vô cùng đơn giản và cũngchẳng hề có chút hấp dẫn nào rằng: “Lúc nãy em hơi sợ, bây giờ đỡ hơnrồi!”, mà cũng thôi thúc anh muốn được làm một chuyện gì đó.

Chỉ một sự xao động nơi đáy mắt, đã đủ để nhấn chìm ai đó xuống cả nghìn dặm, ôi tình yêu…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv