Khi Quý Thành Dươngbế Kỷ Ức lúc này đang sốt mê man vào nhà mình cũng là lúc chị dâu thứ đi ra khỏi bếp, nhìn thấy liền bật cười. Với tính cách của anh, đến cháuruột của mình còn chẳng bao giờ chịu bế, cảnh này thực sự khiến ngườikhác cảm thấy hiếm có.
“Cô bé đang sốt, em định đưa đến bệnh viện nhưng cô bé nhất định không chịu. Thấy nhà không có ai nên em cứ bế vềnhà mình trước đã.” Quý Thành Dương bế Kỷ Ức vào phòng mình và nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường.
Rồi anh dùng hai ngón tay để đo nhiệt độ của Kỷ Ức.
“Nhà Tây Tây không có ai là chuyện bình thường.” Chị dâu thứ chẳng mấy bậntâm, “Họ nuôi trẻ con hoàn toàn bằng chính sách áp lực tinh thần nhưngsinh hoạt ‘thả rông’.” Chị dâu thứ vừa nói vừa lấy thuốc.
Chị dâu thứ là hiệu trưởng trường Tiểu học trong viện, hai nhà lại là hàng xóm tầng trên tầng dưới nên cực kỳ thân thiết.
Kỷ Ức sợ bóng tối, thỉnh thoảng nhà không có người sẽ lên lầu ngủ cùng với Quý Noãn Noãn cũng là chuyện bình thường.
“Áp lực tinh thần? Nuôi thả rông?”
“Dăm ba câu không nói rõ hết được, để chị lấy ví dụ nhé. Áp lực ở đây là cực kỳ xem trọng việc dạy dỗ cô bé, Tây Tây bốn tuổi rưỡi đã vào lớp mộtnên dù học cùng lớp nhưng lại nhỏ hơn Noãn Noãn hai tuổi. Ban đầu thànhtích của Kỷ Ức không tốt, toán chỉ được hơn năm mươi điểm, về sau lạidần dần theo kịp và nhanh chóng xếp nhất lớp, duy trì đến tận bây giờ.Riêng điểm này Noãn Noãn không thể sánh được với cô bé.”
Bốn tuổi rưỡi? Quả là hơi sớm.
“Nhưng về cuộc sống của trẻ con thì họ lại không quan tâm mấy.” Chị dâu thứ mang nước ấm và thuốc vào đưa cho Quý Thành Dương.
Anh thử cho Kỷ Ức uống thuốc, tuy cô bé đang mê man nhưng rất dễ chăm sóc.
Cho gì uống nấy…
“Ví dụ như đi du xuân theo trường, trẻ con nhà khác ít nhất cũng được chuẩn bị nước và hoa quả đúng không? Còn nhà họ thì trực tiếp để lại cho côbé năm mươi tệ trên bàn, chẳng hiểu họ nghĩ gì nữa. Cậu bảo ngồi ô tômất hai tiêng đồng hồ, con bé chẳng được ăn uống thì mang tiền cũng cótác dụng gì? May mà hôm ấy tôi cũng có mặt trên xe nên mới chia bớt đồăn của Noãn Noãn cho Kỷ Ức.”
Anh nghe đến đó chợt nhớ đến bộ dạng uống thuốc của cô bé lúc ban chiều.
Anh nghĩ đến cháu gái của mình, có vẻ hai đứa là bạn tốt của nhau. Lần nàoQuý Noãn Noãn nhắc đến Kỷ Ức với anh qua điện thoại cũng đều nói bằnggiọng rất sùng bái.
“Kỷ Ức bạn cháu bốn tuổi rưỡi đã học lớp một, nhỏ hơn cháu hai tuổi cơ nhưng lúc nào cũng đứng nhất lớp.”
“Chú út biết không, dù là khiêu vũ, thư pháp hay quốc học, bạn ấy cũng rất giỏi. Sao cháu lại ngốc thế?”
“Chú út chú út, chú chơi đàn giỏi lắm phải không? Kỷ Ức đã hứa với cháu sẽkhông học đàn, cháu chỉ có thể thắng bạn ấy chuyện này thôi!”
Đây là điển hình của việc giáo dục thành công ư?
Hay là thất bại? Có điều hình như đều chẳng quan hệ gì với anh.
Anh nhường phòng mình cho cô bé và trải chăn ngủ trong phòng đọc sách. Đếntối, rõ ràng anh đã quên mất sự tồn tại của Kỷ Ức, khi ra ngoài rót nước uống mới trông thấy cô bé đã tỉnh và đang ngơ ngác mở cửa nhìn ngó xung quanh.
Kỷ Ức không nhớ rõ mình đã lên đây như thế nào, mãi cho tới khi trông thấy anh.
Dưới ánh đèn bếp, Quý Thành Dương đeo một chiếc kính gọng vàng, trông rấtnhã nhặn và lịch sự. Anh đang khuấy cốc cà phê đặc vừa pha, khi trôngthấy Kỷ Ức cũng thoáng sững sờ.
Kỷ Ức chậm chạp bước tới, nhỏ giọng nói: “Cháu về nhà đây, tạm biệt chú út Quý nhé.”
Anh cúi xuống, cũng dùng giọng nói thật nhỏ để trả lời: “Ngủ một mình có sợ tối không?”
Kỷ Ức ngơ ngác, sao chú út Quý lại biết mình sợ tối?
Kỳ diệu thật.
Kỷ Ức lắc đầu: “Bật hết đèn lên, dù sợ cũng sẽ ngủ được thôi.”
“Ngủ lại đây có được không?” Anh cố gắng tỏ ra như đang dỗ trẻ nhỏ.
Kỷ Ức tiếp tục lắc đầu: “Sáng mai mẹ cháu về, sớm lắm, chỉ về một lát là lại đi ngay. Cháu phải về nhà đợi mẹ.”
Có vẻ rất kiên quyết thì phải?
Anh không nói gì mà chỉ vuốt nhẹ cánh tay Kỷ Ức, cũng hạ sốt rồi.
Kỷ Ức bỗng hiếu kỳ, chỉ thứ anh đang cầm trong tay: “Đây là cái gì ạ?”
“Cà phê.” Anh đáp.
Trong nước rất ít người uống thứ này, đặc biệt là những gia đình Cách mạngchỉ uống trà và nước trắng là đủ, nên cô bé quả thực không biết đến càphê. Kỷ Ức khẽ “vâng” rồi liếc nhìn thứ chất lỏng trong cốc. Anh mỉmcười, đưa cốc cho Kỷ Ức, ra hiệu bảo cô bé thử một ngụm.
Thế nên đây là lần đầu tiên Kỷ Ức được nếm thử mùi vị của cà phê. Không có đường nhưng lại có mùi sữa thơm nồng.
Nói chung, vị rất lạ.
Kỷ Ức uống xong, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Quý Thành Dương bỗng nghĩ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, cô bé uống cà phê lần đầu liệu có mất ngủ không?
Anh đúng là không hợp dỗ trẻ con.
Quả nhiên Kỷ Ức thức trắng đêm đến tận khi trời sáng, cô bé ngồi dậy sửasoạn chuẩn bị đón bố mẹ về nhà, nào ngờ đợi đến tận trưa cũng chẳng thấy ai, chỉ nhận được một cuộc điện thoại rất ngắn gọn, họ nói rằng, khoảng bốn ngày nữa mới về thăm Kỷ Ức được. Kỷ Ức rất thất vọng, quanh đi quẩn lại trong nhà mãi cũng chẳng có việc gì làm nên lại lôi hết sách ởphòng làm việc của ông nội ra, chuẩn bị đọc lại.
Tất cả đều là sách cổ. Đặc biệt quyển Tam quốc diễn nghĩa và Truyện cổ Grim Kỷ Ức yêu thích đều là chữ phồn thể được in đọc.
Vừa hay, có thể đọc cho qua thời gian.
Buổi trưa của bốn ngày sau, đúng vào lúc ánh nắng đang gay gắt nhất thì QuýNoãn Noãn đi du lịch trở về trước dự định. Cô bé chạy từ tầng bốn xuốngtầng một, gõ cửa nhà Kỷ Ức cật lực, dùng phương thức làm nũng quen thuộc để lôi Kỷ Ức đến bể bơi ngoài trời. Đợi đến khi Triệu Tiểu Dĩnh xuấthiện thì Kỷ Ức đã bị cháy nắng rồi.
Quý Noãn Noãn không biết bơinên chỉ ôm phao nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nói chuyện với Kỷ Ức. Saukhi bị cháy nắng chỉ biết thè lưỡi bảo: “Hôm nay mặt trời gắt quá.” KỷỨc ậm ừ đáp rồi hít vào một hơi thật dài, sau đó lặn xuống nước khoảnghơn một phút. Kỷ Ức nổi lên ở một góc khác của bể bơi, thở ra thật mạnh, cuối cùng đã dễ chịu hơn nhiều rồi.
Khi Kỷ Ức bơi trở lại chỗcủa Quý Noãn Noãn, cô bạn đột nhiên nhắc đến chú út của mình: “Kỷ Ức,cậu nhìn thấy chú út của tớ rồi phải không?”
“Ừ.” Kỷ Ức giữ chiếc phao của Noãn Noãn, kéo cô bé bơi nhanh hơn một chút.
“Có phải trông chú út của tớ rất giống với Irie Naoki trong Nụ hôn địnhmệnh1 bọn mình xem mấy hôm trước không? Takashi gì đó ấy2!”
1Một bộ truyện tranh đã được chuyển thể thành phim hoạt hình và phim điện ảnh rất nổi tiếng của Nhật, tên gốc là Itazura na kiss.
2 Takashi Kashiwabara, là diễn viên đóng vai Irie Naoki khi truyện Itazura na kiss được chuyển thể thành phim.
“… Có giống đâu?” Tuy Kỷ Ức biết, chú út Quý và Irie Naoki đều là thầntượng của Noãn Noãn, đều rất đẹp trai nhưng cảm giác họ mang lại thực sự khác xa nhau.
Kỷ Ức tiếp tục sửa tư thế của Noãn Noãn, tận tâm dạy cô bé tập bơi.
Bởi vì giờ này nắng quá gắt nên trong bể bơi hầu như chỉ có trẻ con đangchơi đùa, người lớn đều đứng trên bờ. Mãi đến gần hai giờ, khi bể bơichuẩn bị đóng cửa làm vệ sinh thì Triệu Tiểu Dĩnh mới xuất hiện với đôimắt đỏ hoe. Kỷ Ức và Noãn Noãn lấy làm lạ, gặng hỏi mãi cũng chẳng biếtđược nguyên do. Nhưng khi nhìn thấy xa xa có một đám con trai thì họliền hiểu ra.
Thằng nhóc ngông nghênh nhất trong đó là Vương Hành Vũ, em trai cùng cha khác mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh.
Triệu Tiểu Dĩnh vừa sinh ra thì bố mẹ đã ly hôn rồi, bởi vì bố cô bé khôngmuốn có con gái, nhưng quân nhân bắt buộc phải tuân thủ chính sách mỗigia đình chỉ có một con, nếu muốn sinh thêm thì chỉ còn cách ly hôn rồicưới người khác… Sau khi ly hôn, Triệu Tiểu Dĩnh theo họ mẹ, còn mẹ côtừ gia đình quân nhân bỗng chốc trở thành tạp vụ, cũng may bà đang dạytiểu học nên mới được phép ở lại trong viện.
“Em trai cậu lại bắt nạt cậu à?”
“Nó không phải là em trai của tớ.” Triệu Tiểu Dĩnh lại bắt đầu khóc.
“Để tớ giúp cậu hả giận!” Quý Noãn Noãn ôm chiếc phao bơi, nỗ lực đạp nướcmuốn lên bờ, nhưng tốc độ chậm nên quả là đã tức đến đỏ cả mặt.
Ngốc thật.
Kỷ Ức bỗng giữ lấy phao của Noãn Noãn, lặng lẽ nói bên tai cô bé: “Để tớ.”
Dứt lời, cô liền bơi đến ven bể bơi và nhảy lên bờ.
Cô bé dựa theo trí nhớ tìm thấy một sợi dây thừng trong phòng quản lý, tiện tay thắt nút lại.
Một lát sau Kỷ Ức nhảy ùm xuống nước, lặn vốn là sở trường của cô bé, đặcbiệt hôm nay bể bơi mới thay nước nên không cần đến kính cũng có thểnhìn được dưới nước trong khoảng cách ngắn. Kỷ Ức lặn đến chân VươngHành Vũ, vòng sợi dây thừng quấn quanh đôi chân cậu ta rồi buộc chặt,sau đó bơi đi không quay đầu lại.
Đến khi Kỷ Ức trồi lên mặt nước đã nhìn thấy phía xa xa kia, Vương Hành Vũ vốn quen ngang ngược đanggào thét ầm ĩ, nói rằng có thủy quái.
Nhưng cậu ta đang ôm chặt lấy phao, không bơi được mà cũng chẳng thể nào thoát khỏi sợi dây thừng, chật vật đến suýt bật khóc…
Cuối cùng Triệu Tiểu Dĩnh cũng phì cười.
Kỷ Ức hít một hơi thật sâu để bổ sung không khí, thấy Triệu Tiểu Dĩnhnhoẻn miệng cười trong nước mắt, Kỷ Ức cũng tít mắt cười theo.
Thay Triệu Tiểu Dĩnh bào thù xong, các cô bé liền đi tắm rửa sạch sẽ và mặcquần áo mới. Họ men theo con đường bỏng nắng, xách xăng đan trong tay,vui cười hớn hở, nhảy nhót đi về phía khu nhà. Nhưng vừa đi ngang quathao trường luyện tập tám trăm mét, họ liền bị đám Vương Hành Vũ cưỡi xe đạp lao đến chặn đường.
Kỷ Ức nhìn sang hai cô bé bên cạnh.
Thôi xong, lần này đen đủi rồi.
Họ chỉ là ba cô bé, thật sự chẳng có cách nào đối đầu được với năm sáu đứa con trai… Noãn Noãn dùng ánh mắt ra hiệu bỏ chạy, nhưng cả ba đều đangđi chân trần thì làm sao chạy nhanh hơn xe đạp được đây?
Kỷ Ức lắc đầu, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
“Kỷ Ức, là mày phải không? Hả?” Em trai của Triệu Tiểu Dĩnh nhìn thẳng vào Kỷ Ức, “Trong bọn mày chỉ có mày là biết bơi thôi!”
Kỷ Ức không đáp, tiếp tục nghĩ cách…
Nhưng chỉ nháy mắt chiếc túi đựng đồ bơi, quần áo, khăn tắm trên tay TriệuTiểu Dĩnh đã bị một thằng nhóc khác giằng mất. Vương Hành Vũ cười rấtđắc ý: “Triệu Tiểu Dĩnh, mẹ mày thì keo kiệt nhất rồi, nếu giờ tao némhết đồ bơi, khăn tắm với dép của mày đi thì thế nào mày cũng sẽ bị bà ấy mắng chết. Thậm chí cả đời này mày cũng không được đi bơi nữa ấy chứ!”
Mắt Triệu Tiểu Dĩnh lập tức đỏ hoe, mãi cô bé mới mắng được một câu: “Đồ khốn!”
Những điều Vương Hành Vũ nói đều là sự thật, nếu quả thật bị phát hiện thìTriệu Tiểu Dĩnh nhất định sẽ bị mẹ đánh, sau này cũng chẳng dám nghĩ đến việc đi bơi nữa…
Cuối cùng Kỷ Ức mở miệng nói: “Là tôi trêu cậu đấy, cậu muốn làm gì cũng được, nhưng phải trả đồ lại cho chúng tôi!”
Kỷ Ức chỉ muốn tránh cho Triệu Tiểu Dĩnh khỏi bị ăn đòn, nhưng sau khi dứt lời, cô vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này. Mãi cho tới khi Vương Hành Vũ lôi họ vào trong sân huấn luyện vượt chướng ngại vật támtrăm mét, Kỷ Ức mới thấy sợ. Chẳng biết cái thằng nhóc trông như du cônnhí này sẽ làm gì đây. Dù sao cũng là khu vực huấn luyện cho học viênquân đội, trên đường chạy tám trăm mét còn có lưới sắt, có tường cao, có bậc thang… nói chung là đầy đủ các loại chướng ngại vật mà những đứatrẻ như chúng không thể nào vượt qua nổi…
Cuối cùng Vương Hành Vũ dừng lại trước một hố cát hình vuông, chỉ tay nói: “Tao có thể trả đồlại cho chúng mày, nhưng Kỷ Ức, mày phải nhảy xuống đây.”
Nhảy xuống ư?
Vào một cái hố cát sâu ba mét?
Kỷ Ức đứng bên miệng hố, nhìn Triệu Tiểu Dĩnh đang khóc nức nở và Quý Noãn Noãn loay hoay chẳng có kế sách gì, rồi lại nhìn xuống cái hố cát sâuba mét. Ngoài quân nhân đã được rèn luyện thì dù là một người lớn bìnhthường có nhảy xuống cũng khó lòng leo lên nổi…
“Cậu đảm bảo sẽ trả đồ lại cho chúng tôi chứ?” Kỷ Ức nhìn Vương Hành Vũ nói.
“Nhiều lời, tao đã đồng ý với mày trước bao nhiêu anh em ở đây rồi!”
Kỷ Ức liều mình quyết tâm, và quả thực cứ thế… nhảy xuống…
Đầu cô bé bị chấn động đến mức xoay mòng mòng.
Cũng may còn có rất nhiều cát làm đệm đỡ, nhưng đầu gỗi vẫn bị xước.
Cát không mịn phủ đầy đôi xăng đan cọ vào chân đau nhói.
Kỷ Ức thật sự cảm thấy có chút chóng mặt nên chầm chậm dựa vào thành phốphủ đầy cát để ngồi xuống, nghỉ một lúc lâu mới nghe thấy có người đanggọi mình. Noãn Noãn và Triệu Tiểu Dĩnh đang khóc bò bên miệng hố, nhôđầu ra nhìn, hỏi Kỷ Ức có sao không. Kỷ Ức xua tay, chẳng còn sức để nói nữa, bấy giờ mới thấy chân mềm nhũn, mới biết sợ.
Cái hố này sâu quá, một cô bé con chẳng đời nào có thể trèo lên nổi.
“Kỷ Ức, đợi tớ đi gọi người đến kéo cậu lên.” Noãn Noãn lau nước mắt, “Cảđời này tớ quyết không đội trời chung với Vương Hành Vũ.” Cô bé mới nóiđược mấy câu nước mắt đã lại rơi lã chã… “Kỷ Ức, tớ xin lỗi, lần nào tớcũng chẳng giúp được gì cho cậu, hai đứa mình là bạn chí cốt, còn nhớhôm liên hoan chẳng có ai chịu diễn Truyền thuyết Bạch Xà với tớ cả, chỉ có cậu chịu trở thành Tiểu Thanh của tớ mà thôi…”
Kỷ Ức bị Noãn Noãn chọc cười.
Trời ạ, những chuyện như thế đừng có nhắc lại chứ…
Dứt lời, cả hai cô bé liền chạy đi tìm người cứu Kỷ Ức lên.
Kỷ Ức nghỉ ngơi một lúc lâu mới chợt nhớ ra, hôm nay là ngày ba mẹ sẽ về!Cô bé ngơ ngác đứng bật dậy, bắt đầu nghĩ đủ cách để trèo lên. Ba mẹ lần nào cũng trở về rất vội vàng rồi lại nhanh chóng ra đi, họ căn bản sẽchẳng đợi Kỷ Ức đâu.
Tất cả mọi dung khí ban nãy đã tan biến hết, Kỷ Ức nghĩ mãi nghĩ mãi rồi òa khóc, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đã hai tháng không được gặp ba mẹ rồi…
Nhưng vách bê tông xung quanh chẳng có lấy một kẽ nứt, hoàn toàn không có cách nào leo lên được.
Kỷ Ức cố gắng rất lâu, cuối cùng òa khóc ngồi phịch xuống. Nếu ba mẹ nổi giận không quay lại thăm mình nữa thì phải làm sao…?
Thời gian trôi đi, Kỷ Ức càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cô bé vùi đầu vào giữa hai đầu gối lánh vào trong góc khuất ánh mặt trời, chỉ biết khóc.Đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Ức khóc vì nhớ ba mẹ, nhưng lại là lần đầu tiên khóc ở một nơi không phải là nhà. Cảm giác này thật bất lựcquá, cô bé chỉ thấy lúc này thật sự rất tủi thân, cảm giác ức chế đã lâu khiến Kỷ Ức tủi thân vô cùng.
Đến khi có người nhảy vào hố cát, cô bé cũng chẳng hề phát hiện ra.
Tận tới khi, có một ngón tay nhẹ nhàng phủi đi những hạt cát bẩn xung quanh đầu gối Kỷ Ức, do vết thương bị chạm đến, Kỷ Ức mới ngẩng đầu lên vớiđôi mắt nhòa đi vì nước mắt để nhìn người đối diện.
Nhiều năm vềsau, Kỷ Ức không nhớ nổi lần đầu tiên gặp mặt, không nhớ nổi ly kem khigặp lần thứ hai nhưng vẫn nhớ mãi khung cảnh lúc này. Chú út Quý với đôi mắt tối sầm rất đáng sợ đang ở trước mặt Kỷ Ức, quay lưng lại mặt trời. Một lát sau mới chầm chậm, thật chậm rãi xua tan cơn giận dữ. Đôi môiđang mím chặt cũng dần dần trở thành nụ cười.
Nụ cười đẹp cực kỳ.
Quý Thành Dương vốn định mắng Kỷ Ức, hố cát sâu thế này mà cũng dám nhảy xuống, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt sưng húp vì khóc của Kỷ Ức thì bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng.
“Tây Tây, đau quá nên khóc à?” Anh học chị dâu thứ gọi biệt danh của cô bé và dịu giọng hỏi.
Kỷ Ức lắc đầu, vẫn không ngừng thút thít, nói chẳng nên lời.
Tối hôm hội diễn, chạy khỏi sân khấu trước mấy nghìn người cô bé cũng chẳng hề khóc, chỉ cần ăn một cốc kem là lại bình thường. Thế nhưng bây giờsao tự nhiên lại khóc dữ thế? Quý Thành Dương không hiểu rõ lắm tâm lýcủa các bé gái, anh bảo Noãn Noãn ở phía trên nắm chặt lấy cánh tay KỷỨc, rồi đặt cô bé đứng lên vai mình để nâng lên khỏi hố.
Đến khi anh nhảy lên được miệng hố mới phát hiện ra Kỷ Ức vừa khóc vừa gắng sức chạy về khu nhà ở.
“Chú út chú út, chú tuyệt đối đừng nói cho ai biết nhé, phải giữ bí mật đấy, nếu không mẹ đánh cháu chết…” Noãn Noãn đi bên cạnh dặn dò cẩn thận.
“Ừm.” Anh đồng ý rồi đứng thẳng dậy phủi sạch cát trên tay.
“Chú út chú út, chú cũng không được nói với ông nội cua Kỷ Ức nhé, ông bạnấy quản nghiêm lắm, lần nào cháu gặp ông cũng chẳng dám hé răng nói mộtlời.”
“Ừm.”
“Chú út chú út, cháu với Kỷ Ức là bạn chí cốtđấy. Hồi lớp cháu tổ chức liên hoan, ai cũng chê cháu ngốc nghếch, chẳng ai chịu cùng cháu giương ô diễn Truyền thuyết Bạch Xà, chỉ có mỗi Kỷ Ức cuối cùng chịu làm Tiểu Thanh của cháu thôi.” Noãn Noãn nói một mạch,rồi nhìn sang Triệu Tiểu Dĩnh với gương mặt trắng trẻo, nãy giờ chẳngnói lời nào bên cạnh, “À đúng rồi, cả Tiểu Dĩnh nữa, bạn ấy là Hứa Tiêncủa cháu.”
Đoạn này…
Quý Thành Dương thật sự nghe không hiểu.
Lúc trở về nhà vẫn hoàn toàn yên ắng, Kỷ Ức thở phào an tâm, chắc ba mẹ vẫn chưa về đâu nhỉ? Nhưng khi nhìn thấy một hộp sô cô la và vài đồ ăn vặttrên bàn thì cô bé bỗng cảm thấy bầu trời như đổ sụp xuống, ba mẹ đã đirồi ư… Hai tháng không gặp vậy mà ba mẹ đã đi rồi ư? Kỷ Ức bước tới nhìn những gói đồ ăn vặt họ để lại, nhưng chẳng hề thấy có bất kỳ mẩu giấynào.
Bầu trời thật sự đã đổ sụp xuống.
Kỷ Ức đi vài phòng, định tìm hộp thuốc để bôi thuốc đỏ hoặc thuốc tím lên vết thương, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy nên lại ôm hộp thuốc khóc một trận thật đã.Cuối cùng, mãi cho tới khi Noãn Noãn đưa chú út Quý đến nhân tiện chômluôn thuốc đỏ từ nhà, Kỷ Ức mới chịu nín.
Trước mặt bạn bè, Kỷ Ức không bao giờ khóc.
Cô bé khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, Quý Thành Dương cực kỳ nhẫn nạicúi đầu xuống, dùng bông và cồn rửa sạch sẽ vết thương, Kỷ Ức khẽ congười lại vì đau. Nhưng lập tức thấy đầu gối mát rượi, Noãn Noãn đangthổi vết thương của Kỷ Ức, rồi nghiêm túc bảo Quý Thành Dương: “Chú út,chú cứ thổi thế này là bạn ấy sẽ không đau nữa đâu.”
Nói xongNoãn Noãn liền thuần thục vớ lấy chiếc điều khiển và chuyển sang kênhtruyền hình vệ tinh, cứ như đã bàn giao xong trách nhiệm cho anh vây.
Ông nội Kỷ vì muốn xem thời sự Hồng Kông nên đã cho người đến lắp ăng tentư nhân trong nhà, nhờ vậy mà tivi có thể bắt được các kênh của Đài Loan và Hồng Kông, Noãn Noãn chẳng hứng thú gì với tin tức thời sự Hồng Kông cả, nhưng cô bé cực kỳ yêu thích các chương trình giải trí, nhất làtiết mục chuyên giúp phụ nữ bắt quả tang chồng bồ bịch.
Còn QuýThành Dương, sau khi được bàn giao nhiệm vụ thì hơi ngần ngừ, nhưng cuối cùng anh vẫn hơi cúi xuống nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên đầu gốiKỷ Ức.
Anh không thổi một cách tùy tiện như Noãn Noãn, nếu đã làm thì phải làm cho thật tốt, thật tử tế. Thế nên anh thổi cực kỳ dịudàng…
“Chú út Quý.” Kỷ Ức khẽ gọi.
Quý Thành Dương nhướn mắt.
“Cồn chú vừa xoa cho cháu đang bốc hơi nên đã mát lắm rồi…” Thực ra không cần phải thổi thêm nữa…
Dứt lời, Kỷ Ức liền kéo kéo chỉnh lại gấu váy, tránh để lộ quần lót bên trong.
Ở độ tuổi này, cô bé đã mơ hồ có ý thức kiêng dè rồi.
Quý Thành Dương không nhịn được liền bật cười, không rõ là ngại ngùng haytự giễu. Nói chung, anh nhận ra mình lúc nào cũng phạm phải những sailầm cực kỳ cơ bản trên phương diện dỗ dành trẻ con, lại còn hoàn toànlệch chuẩn nữa.
Anh bôi thuốc đỏ rồi cắt một miếng bông, dùngbang dính dán cố định lên vết thương: “Nếu trong nhà có ai hỏi thì cứbảo là… cháu bất cẩn bị ngã khi đang chạy nhé.”
Kỷ Ức cười: “Mọi người chẳng chú ý đâu, không sao mà.”
Vì mới khóc xong nên giờ đôi mắt to của cô bé sưng húp, trông cực kỳ đáng thương.
Quý Thành Dương vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cô bé này mấy hôm trước trông có vẻ cực kỳ kiên cường mà sao hôm nay lại khóc dữ thế nhỉ.
Noãn Noãn tiện tay vớ lấy hộp sô cô la trên bàn, bóc ra và ăn một miếng.
Kỷ Ức vốn định ngăn lại nhưng không kịp, nên chỉ mỉm cười. Cô bé nhảyxuống đất, vào bếp rửa sạch tay, sau đó rót cho Quý Thành Dương và NoãnNoãn mỗi người một cốc nước mát.
Có ánh nắng xuyên qua chiếc cốc, rơi xuống lớp thủy tinh.
Quý Thành Dương thấy vẻ mặt cô đơn của Kỷ Ức bèn đột nhiên thay đổi góc độ của chiếc cốc và tạo thành một chiếc cầu vồng nhỏ.
Cực kỳ nhỏ, chỉ mình Kỷ Ức trông thấy.
Cô bé cuối cùng cũng mỉm cười.
Nhưng cùng lúc ấy, Noãn Noãn phá ra cười lớn hơn, cô bé cầm điều khiển chỉvào người đàn ông ngoại tình đang bị đánh trong tivi và cười lăn lộn,liên tục khen hay…
Tối hôm ấy, lần đầu tiên Quý Thành Dương đềnghị đi đến rạp chiếu phim của viện, bố của Noãn Noãn cực kỳ bất ngờcòn cô bé lập tức nhảy lên hoan hô vạn tuế. Rạp chiếu phim trong việnthứ Sáu nào cũng chiếu hai suất phim, chỉ có trời mới biết cô bé muốn đi xem đến mức nào. Nhưng nếu không có thẻ giáo viên, thẻ học viên hoặcchứng nhận gia quyến thì bọn nhóc con như Noãn Noãn còn lâu mới đượcphép vào…
Thế nên đại đa số thời gian, Noãn Noãn và Kỷ Ức toànphải giở chiêu năn nỉ van lơn hoặc trốn sau lưng các học viên khác đểđược chui vào trong.
Tuy mấy vệ binh phụ trách bán vé đều quen biết họ nhưng vẫn xấu hổ lắm.
Cho xin đi, chú út muốn đến đó ư?
Thế chẳng phải là muốn xem phim gì họ sẽ chiếu phim đó sao?
Thế là, Kỷ Ức và Triệu Tiểu Dĩnh cũng được hưởng phúc.
Cô bé ăn cơm xong vừa rửa sạch sẽ bát đũa của mình liền được Quý Noãn Noãn gọi ra ngoài. Ba cô bé theo Quý Thành Dương đến rạp chiếu phim vừa kịplúc suất chiếu thứ nhất kết thúc, có rất nhiều học viên quân đội xếphàng đi ra ngoài. Quý Thành Dương đứng nhét hai tay vào túi quần, trôngcó vẻ không được tự nhiên vì đứng trước cổng với ba bé con. Đợi họ vềhết anh mới dẫn các cô bé vào trong.
Sau khi vào mới phát hiện ra bên trong chẳng có người.
Kỷ Ức kinh ngạc nhìn đại sảnh rộng rãi vắng vẻ, thấp giọng hỏi Noãn Noãn: “Chẳng lẽ hôm nay chỉ chiếu một suất thôi à?”
“Không phải.” Noãn Noãn khẽ nói, “Ông nội tớ đã nói trước với người của rạpchiếu phim rồi, suất này chỉ chiếu riêng cho chúng ta xem thôi.”
“Thật không?” Kỷ Ức mở tròn mắt.
“Ừ, ông nội tớ đối tốt với chú út nhất đấy, nên đương nhiên nói thế nào sẽ đúng là thế ấy.”
Hả hê quá.
Cuối cùng cũng không cần phải mặt dày bám đuôi người khác để được vào xem phim rồi.
Ba cô bé đứng đợi Quý Thành Dương chọn phim, tiếc là ngoài những bộ phimquen thuộc cứ cách một tháng chiếu lại một lần ra thì chẳng có gì haycả.
“Hay là phim này.” Người phụ trách đưa cho cậu con trai útnhà họ Quý một chiếc đĩa, “Chẳng mấy khi có được một bộ không phải chủđề cách mạng.”
Quý Thành Dương cúi xuống nhìn tên phim.
Tân Tây Du Ký.
Trông có vẻ là Tây Du Ký? Anh không hiểu rõ lắm về những bộ phim trong nước, chỉ đoán rằng chắc trẻ con sẽ thích.
Thế là anh đồng ý rồi đưa đám Kỷ Ức vào trong. Rạp tối thui, hơn một nghìnghế trống không, chẳng có lấy một người. Cảm giác này thật tình quá phấn khích, đến Triệu Tiểu Dĩnh cũng không kìm được ôm gương mặt hưng phấnđỏ hồng. Noãn Noãn càng nghênh ngang, cô bé cứ kêu ầm lên “Đã quá, nô lệ cuối cùng cũng vươn lên làm chủ rồi” xong lại chạy từ cửa này sang cửakia, tung tang hưng phấn tột độ.
Quý Thành Dương chọn một vị trí có góc nhìn đẹp rồi ngồi xuống, Kỷ Ức cũng ngồi bên cạnh anh.
Một luồng ánh sáng màu trắng chiếu qua đầu họ từ phía sau, thẳng vào màn hình lớn.
Kỷ Ức cũng hưng phấn đến mức tim đập rộn ràng. Một rạp chiếu phim vắng vẻvới Noãn Noãn đang nhảy nhót tán loạn và Triệu Tiểu Dĩnh cuối cùng cũngbỏ qua bẽn lẽn để thoải mái vui đùa, tất cả những điều này đã thành công lôi Kỷ Ức ra khỏi tâm trạng u ám ủ dột, khiến cô bé tạm thời quên đichuyện ba mẹ bỏ đi không một lời từ biệt. Kỷ Ức nghiêng đầu, lén lútnhìn chú út Quý bên cạnh. Chú khác với các học sinh của ông nội, họ toàn mặc áo sơ mi màu xanh lục, còn chú lại mặc một chiếc áo sơ mi màu xanhda trời nhạt, rất khác.
Đột nhiên Kỷ Ức cảm thấy chú út rất cao lớn, và còn đẹp trai hơn Irie Naoki trong Nụ hôn định mệnh. Chính thế.
Mùa hè năm 1997, cuối cùng Kỷ Ức đã được xem phần một của Tân Tây Du Ký.
Đây là bộ phim không liên quan đến cách mạng duy nhất mà Kỷ Ức được xem tại rạp chiếu phim của viện nên ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Kịch bản kỳ quái, lời thoại khó hiểu, ấn tượng ban đầu của Kỷ Ức đối với Tân Tây Du Ký là như vậy.
Kỷ Ức hồi ấy thực sự không hiểu được những bộ phim tình cảm thế này, cuốicùng chỉ cảm thấy Mạc Văn Úy rất đẹp, còn Noãn Noãn lại thích một nữdiễn viên khác là Chu Nhân. Triệu Tiểu Dĩnh vẫn như mọi khi, không phátbiểu ý kiến, nhưng cô bé cũng bày tỏ rằng mình xem không hiểu.
Vài năm sau, khi nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc trên tivi, Kỷ Ức mới nhận ra bộ phim này đã rất nổi tiếng ở Đại Lục rồi.
Hơn nữa vào thời điểm đó, cô bé cuối cùng cũng đã xem phần hai của phimnày. Hóa ra tất cả mọi tinh hoa của bộ phim đều nằm hết ở phần hai.Trong phần một chỉ có các loại yêu tinh xuất hiện tranh cãi nhau, nhữngcâu thoại đầy xúc động như “Yêu anh một ngàn năm” cũng chỉ có ở đoạnkết.
Hóa ra Mạc Văn Úy mà Kỷ Ức thích, chỉ là một nhân vật phụ.
Nhưng trong câu chuyện này, Mạc Văn Úy mới là người bị hại chủ yếu, dù cô yêu hay bỏ đi, Châu Tinh Trì cũng chưa từng để ý, người mà Tề Thiên ĐạiThánh quan tâm chỉ có Tử Hà tiên tử. Lại qua rất nhiều năm về sau, khixem những tin tức giải trí, Kỷ Ức mới biết rằng Mạc Văn Úy ở ngoài đờichính là người chiến thắng thực sự, cô đã đánh bại Chu Nhân và giànhđược Châu Tinh Trì.
Cuộc sống quả là giống một củ hành tây, cứbóc hết lớp này lại thấy lớp khác, dù nước mắt đã đầm đìa thì vẫn còn có lớp tiếp theo chờ đợi ta.
Sau khi hết phim, họ đi bộ về phía khu căn hộ.
Rạp chiếu phim nằm ở gần cổng chính của viện, sau khi tắt đèn lúc mười giờ, chỉ có mỗi con đường chính này là còn đèn đường. Tất cả các bóng đènkhác đều đã tắt, trong bóng tối chỉ còn lại ánh trăng.
Bìnhthường nếu đám Kỷ Ức đi chơi về muộn hơn mười giờ, thì sẽ vừa chạy vềnhà vừa hát “Hùng dung oai vệ khí thế bừng bừng vượt qua Áp Lục”.
Bóng tối, có lẽ là thứ đáng sợ nhất đối với tất cả các cô bé.
Nhưng, tối nay có chú út Quý.
Chẳng hiểu sao Noãn Noãn và Tiểu Dĩnh cứ đuổi nhau mãi không chịu dừng. Kỷ Ức đi bên cạnh Quý Thành Dương, bỗng nhiên cảm thấy tản bộ trong buổi đêmcó cảm thật kỳ diệu. Quý Thành Dương có vẻ cũng không vội vàng, anh rútthuốc lá trong túi áo ra, bật lửa cái “tách” rồi chậm rãi châm thuốcbằng ngọn lửa nhỏ xíu đang nhảy nhót ấy, khẽ rít một hơi.
Sau đó anh nhả ra một làn khói mỏng.
Kỷ Ức nhìn anh làm từ đầu chí cuối, anh mỉm cười: “Cái này không cho cháu thử được.”
Kỷ Ức nhìn hai cô bạn thân ở phía xa, nghĩ một lát rồi khẽ khàng nói:“Cháu biết nó có vị như thế nào. Ông nội cháu cũng hút thuốc nên cháu đã từng thử vì hiếu kỳ.”
Quý Thành Dương hơi nhướn mắt.
“Thật đấy.” Kỷ Ức nhỏ giọng khẳng định, trông đầy vẻ ta đây không thèm thử.
Quý Thành Dương dùng hai ngón tay kẹp mũi cô bé rồi đưa tay trái về phía Kỷ Ức.
Kỷ Ức nhìn anh đầy kinh ngạc, phải mất một lúc sau mới đặt tay mình vàolòng bàn tay anh. Hai cô bé đi đằng trước vẫn đang đùa giỡn, mải mê vớivở diễn đại chiến giữa Bạch cốt tinh và Nhện tinh, còn Kỷ Ức được QuýThành Dương dắt tay, chầm chậm đi qua bóng tối, trở về nhà. Thực ra chúút Quý không quen với việc dắt trẻ con nên nắm khá chặt, tuy có hơi khóchịu nhưng từ đầu đến cuối Kỷ Ức không dám cử động. Bởi vì Kỷ Ức sơ, nếu mình cử động, anh sẽ cho rằng Kỷ Ức phiền phức và không muốn dắt nữa.
Kỷ Ức nghe thấy tiếng tít tít tít vang lên trên người anh, cô bé nhận ra âm thanh này, đó là máy BB (máy nhắn tin).
Quả nhiên Quý Thành Dương đưa thuốc lên miệng cắn, dùng tay phải lôi mộtchiếc máy nhắn tin từ trong túi quần ra. Anh xem qua bằng ánh sáng màuxanh tỏa ra từ màn hình rồi lại ném vào trong túi, tiếp tục vừa hútthuốc vừa dắt Kỷ Ức, chẳng mảy may để tâm đến nội dung tin nhắn vừa được gửi tới.
Có lẽ vì bộ phim này nên khi Kỷ Ức và Noãn Noãn tròchuyện, hai cô bé đều cầu mong chú út Quý đừng rời đi vội, có vậy hai cô bé mới được đến những nơi bình thường chẳng được phép tới. Ngoài khucăn hộ ra, tất cả những nơi khác trong viện như doanh trại, bãi tập bắn, sân luyện tập… thậm chí đến cả bãi chăn nuôi bò sữa để cung cấp sữa cho viện, hai cô bé cũng muốn được tới chơi.
Vào năm học mới, Kỷ Ức sẽ lên lớp Bảy.
Đã là người lớn rồi, Kỷ Ức có thể tiếp tục chinh phục những nơi xa lạ kia. Thế giới của Kỷ Ức được bao bọc trong những bức tường rất an toàn, hằng ngày đi ra đi vào đều gặp người quen, nơi cô bé thường xuyên đến cũnglà những địa điểm quen thuộc. Trong thế giới này, tất cả trẻ con đềuchẳng hề có tiền bạc gia sản, nếu đói nếu khát thì cứ quay về nhà ăn một miếng uống một ngụm, rồi lại tiếp tục chạy đi chơi.
Đeo cặpsách, đi bộ năm phút là đã tới trường Tiểu học và Mẫu giáo mà Kỷ Ức đãchinh phục xong. Bên phải là trường cấp hai mà cô bé đang trong quátrình chinh phục…Cuộc sống cứ thế trôi đi nhanh bình yên, giản dị.
Một tuần sau khi vào năm học mới.
Thầy giáo chuẩn bị đưa cả lớp đi du xuân nên bố trí bài tập gấp diều cho học sinh.
Các bạn nam trong lớp đi tìm thanh trúc, còn các bạn nữ phụ trách kiếm giấy lớn để làm diều. Từ nhỏ Kỷ Ức đã học thư pháp, trong nhà có hàng tậphàng tập giấy, nhiều không đếm nổi. Cô bé lén lút ôm một chồng tới chiacho các bạn, còn đặc biệt dành riêng cho Triệu Tiểu Dĩnh hai mươi mấytrang, để sau này nếu thích có thể tự bỏ ra chơi.
Buổi trưa về nhà, cô bé chợt phát hiện ra ông bà nội không ra ngoài mà đều đang ngủ trưa.
Kỷ Ức rất hưng phấn, len lén bê một chiếc ghế nhỏ vào đặt bên cạnh giườngngủ của ông bà nội, rồi yên tĩnh trải giấy báo ra và dùng con dao gọtbút chì để vót thanh trúc. Khi ông nội ngủ thường phát ra tiếng ngáy khe khẽ, khiến Kỷ Ức cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc. Cô bé mím môi, mớimột thoáng không tập trung mà đường dao đã lệch rồi…
Vốn dĩ Kỷ Ức phải dùng lực rất mạnh mới vót được thanh trúc, lưỡi dao trượt đi khiến một miếng thịt và móng tay trên ngón cái cũng bị cắt đứt. Ngay lúc ấyKỷ Ức chẳng cảm thấy đau nhưng máu chảy rất nhiều. Cô bé bịt chặt ngóntay lại và chạy ra ngoài, đi tìm bông để đè lên vết thương. Nhưng khôngnhững không cầm được máu mà cảm giác đau thấu tim đã bắt đầu ập tới…
Kỷ Ức đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì sợ làm ông bà thức giấc nên cô bé cứ thế giữ chặt vết thương, nhanh nhẹn dọn dẹp chiến trườngrồi chạy ra khỏi nhà. Cô bé chạy tới nhà để xe bên cạnh, giữa trưa nên ở đây chẳng có một ai, cuối cùng cũng đau đến mức không chịu nổi nữa, cứphải liên tục hất mạnh tay: “Đau chết mất, đau chết mất…”
Phát tiết xong cô bé liền quay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy có một điếu thuốc rơi xuống trước mặt.
Kỷ Ức ngước lên, thấy Quý Thành Dương đang tựa vào lan can tầng bốn, rahiệu “Suỵt” với mình. Tuy họ cách nhau khá xa nhưng vẫn nhìn thấy rấtrõ, cô bé ngơ ngác đứng nhìn chú út Quý biến mất rồi lát sau đi ra từcửa chính của khu nhà.
Hôm nay chú út Quý mặc áo sơ mi trắng… Ừm.
Kỷ Ức vô thức ghi nhớ những bộ trang phục khác nhau mà anh mặc.
“Sao thế?” Quý Thành Dương dường như đã quen với việc hỏi thăm xem cô bé con này lại gặp phải chuyện gì.
Kỷ Ức do dự đưa ngón tay quấn kín bông của mình lên, máu đã cầm được rồi,nhưng miếng bông đỏ thẫm trông cực kỳ đáng sợ. Bản thân Kỷ Ức chẳng buồn để tâm, nhưng Quý Thành Dương thì vô cùng hoảng hốt. Anh dùng hai tayđể giữ lấy lòng bàn tay cô bé, không dám tùy tiện gỡ bỏ lớp bông băng:“Sao lại bị thế này? Dùng cái gì mà cứa đứt tay? Nhà lại không có ai à?”
“Lúc cháu làm khung diều bị dao cứa đứt mất một miếng thịt…” Kỷ Ức vẫn thấyrất đau, “Ông bà nội đang ngủ, cháu sợ làm ông bà tỉnh giấc nên mới chạy ra ngoài.”
Quý Thành Dương vốn đã cao nên giờ khi đứng nhìnxuống gương mặt đang ngước lên của Kỷ Ức, anh càng thấy Kỷ Ức nhỏ bé yếu ớt hơn.
Vốn dĩ anh ném một điếu thuốc là muốn biết cô bé này có chuyện gì.
Kết quả lại là anh cúi xuống nói: “Chú đưa cháu đến bệnh viện có được không?”
Kỷ Ức lắc đầu: “Cháu không đi bệnh viện đâu.”
Cô bé thật sự có chứng sợ bệnh viện ư?
Đôi mắt Quý Thành Dương hơi ngước lên, nhìn Kỷ Ức: “Thế thì đến phòng y tế của viện có được không?”
Có vẻ như việc hạ xuống một cấp đã khiến cho tâm lý kháng cự của Kỷ Ứcgiảm đi rất nhiều. Anh bế Kỷ Ức đi thẳng tới đó, cũng may những gì cầncó đều đầy đủ cả, y tá lại là mẹ một bạn nào đó của cô bé, nên đối xửvới Kỷ Ức cực kỳ dịu dàng.
Kỷ Ức được tiêm và băng bó vết thươngcẩn thận, xong xuôi Quý Thành Dương liền đưa cô bé về nhà. Về đến nơi,trong nhà lại chẳng có ai… Quý Thành Dương không nhẫn tâm bỏ Kỷ Ức lạimột mình nên quyết định ở lại rồi lôi hết đống nguyên liệu làm diều ra.
Hai người ngồi ngoài ban công, bắt đầu làm diều.
Anh ngồi trên một chiếc ghế to hơn một chút, cách cầm dao vô cùng đẹp, anhvót trúc rất nhanh và điêu luyện, những mảnh vụn nhỏ xíu rơi hết xuốngbáo. Kỷ Ức ngồi trên chiếc ghế nhỏ đối diện với anh, chống tay lên cằmnghiêm túc nhìn anh vót trúc. Gương mặt anh rất trắng, mái tóc có vẻ hơi mềm mại, nên mỗi lần anh cúi đầu, tóc sẽ xòa xuống che mất đôi mắt anh.
Khi đôi mắt anh nhìn chăm chú vào thanh trúc trong tay thì chẳng còn vẻ xacách khó gần chút nào thường ngày, thậm chí lúc này trông còn đặc biệtôn hòa.
Đây là người mà Noãn Noãn sùng bái nhất.
Chú útbiết rất nhiều thứ, từ nhỏ thành tích đã ưu tú. Ngày xưa cũng tự mìnhquyết định chuyện du học nước ngoài, sau đó nói là đi luôn. Hơn nữa… chú út chơi đàn giỏi tới mức các cô gái đều điên cuồng, chỉ có điều chúchẳng mấy thích trẻ con, lạnh lùng lắm.
Tất cả đều là những thứ bình thường Noãn Noãn hay nhắc tới.
Anh cắt dán giấy rất nhanh và hoàn thành con diều.
Kỷ Ức nắm con diều trong tay vui mừng cực độ, vội vàng mang bút mực dùngđể vẽ tranh chữ ra, định tô màu cho diều. Thấy vậy, Quý Thành Dương liền mỉm cười: “Diều màu đen trắng không đẹp đâu.”
Kỷ Ức do dự, cầm con diều đắn đo mãi.
“Để chú mang lên nhà rồi mai đưa xuống cho cháu, có được không?” Anh cúi xuống dịu dàng hỏi.
Cô bé đáp “Vâng” rồi đưa con diều cho anh.
Ngày hôm sau khi lấy được diều về, Kỷ Ức thấy nó đã trở thành một con bướm đầy màu sắc rất đẹp.
Kỷ Ức không biết anh dùng cái gì để vẽ, Quý Thành Dương bảo đó là màunước. Kỷ Ức ghi nhớ rồi lại lặng lẽ thêm vào một điều trong sự sùng bái, rằng chú út Quý vẽ tranh cũng rất giỏi.
Vì con diều vẽ đẹp quánên cô bé không nỡ mang đến trường, cuối cùng Kỷ Ức và Triệu Tiểu Dĩnhhợp tác làm một con mới. Còn con diều của Quý Thành Dương làm được Kỷ Ức cẩn thận gỡ bỏ hết khung trúc, khi chỉ còn lại một tờ, Kỷ Ức liền khéoléo gấp lại và cất đi thật kỹ.
Hôm đi du xuân, Triệu Tiểu Dĩnh mang diều đi thả.
Còn Noãn Noãn kéo Kỷ Ức lại thì thầm: “Tớ kể cậu nghe, Triệu Tiểu Dĩnhthích Trần Sam, anh ta đang học lớp Tám.” Kỷ Ức hơi bất ngờ, nhưng phảnứng bình tĩnh hơn Noãn Noãn nhiều, chỉ nghĩ mãi vẫn không hiểu tại saoTriệu Tiểu Dĩnh lại thích cái cậu Trần Sam kia…
Kỷ Ức nỗ lực nhớ về cậu ta, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả.
“À, vẫn còn một chuyện nữa.” Noãn Noãn vô cùng hưng phấn kể cho Kỷ Ức nghe, “Chú út của tớ hôm trước tự nhiên mở mang đầu óc, tặng cho tớ một bộ đồ vẽ màu nước, đây là lần đầu tiên chú ấy chủ động tặng quà cho tớ đấy!Nhưng tớ thấy rất kỳ lạ, hình như bộ màu nước này đã được sử dụng rồi,khi tớ hỏi, chú lại trả lời rằng lúc mua ở cửa hàng, chú đã mở ra dùngthử… Này Kỷ Ức, lúc cậu đi mua những thứ này cũng được dùng thử trướcà?”
…
“Ừm.” Kỷ Ức ngẩng đầu lên nhìn diều, “Thông thường đều sẽ dùng thử.”
Mặt không đỏ nhưng tim thì đập nhanh.
Chú út Quý đã nói dối, và cô bé, cũng nói dối rồi.
Đây có được tính là một bí mật không?