1/2 Ngự Miêu

Chương 51



Thật mất mặt, thật sự rất mất mặt.

Tôi ngay cả thêu một chữ thập cũng chưa từng sờ qua, chứ đừng nói đến là tự mình thêu giá y có độ yêu cầu động tác cực khó như thế này. Bất quá, tôi sẽ không thêu, Triển Chiêu lại càng không. Vì thế hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định tất cả đồ giá y sẽ đi mời tú nương đến thêu hộ. @langngoccac.wordpress.com@

Tuy rằng vấn đề đã được giải quyết, nhưng là tôi vẫn cảm thấy thật mất mặt, dù sao tân nương ở thời đại nàykhông có một người nào lại không tự tay thêu đồ cho ngày xuất giá. Cho dù là nhà giàu sang phú quý đi chăng nữa, đã mời một tú nương tay nghề cao đến thêu giá y, thì chí ít vài vật nhỏ, tỷ như là túi thêu nho nhỏ chẳng hạn, cũng là phải do chính mình thêu.

Cho nên, trước lúc chuẩn bị hôn lễ, những lúc tôi ở trong chính thân thể của mình, tôi đều dùng thời gian để học thêu, mục tiêu là trước khi thành thân, thêu được một chiếc túi thêu nho nhỏ. Nhập gia tùy tục, tôi cũng không muốn Triển Chiêu bị người khác cười chê.

Ai biết được, trước kia những lúc đọc sách, còn coi thường cười nói tác giả này viết rất là khoa trương, nào có ai cầm một cây kim liền đâm chằng chịt những lỗ là lỗ lên ngón tay mình như thế đâu cơ chứ. Kết quả là khi rơi trúng đầu mình. Mới phát hiện thắt nơ cùng với thêu thùa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, liền trực tiếp đâm trúng ngón tay mình ngay.

Cũng may là ở loại chuyện thêu thùa này, đâm nhiều ắt sẽ thành quen, cho nên khi tôi mặt không chút thay đổi, lại một lần nữa rút kim từ ngón tay lên, tú nương đến dạy tôi nhịn không được khóe miệng co quắp vài cái.

Ngày hôm đó, gần đến giữa trưa, tôi theo thường lệ kết thúc cố gắng cả buổi sáng, đứng dậy tiễn tú nương về. Sau một lát, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. @langngoccac.wordpress.com@

Nếu Triển Chiêu không phải bận việc chưa về được, thì lúc này nhất định là sẽ đến đây để gặp tôi, hai người cùng nói về chuyện đã làm buổi sáng, hoặc là nói chuyện buổi chiều cần đối phương đi làm.

Cho nên, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi khẽ mỉm cười, cao giọng nói "Mời vào".

Quả nhiên, liền thấy tứ phẩm hộ vệ của Khai Phong phủ một thân hồng y đẩy cửa bước vào.

"Triển đại ca đến đây, mau ngồi xuống." Tôi cười bỏ túi thêu xuống, rót cho hắn một chén trà.

Triển Chiêu nhìn tôi cười cười, sau đó ngồi xuống đối diện tôi "Cả sáng nay lại học thêu sao?"

"Ừm " tôi cười "Đã có chút tiến bộ, hy vọng sẽ hoàn thành trước ngày thành thân." @langngoccac.wordpress.com@

Triển Chiêu gật đầu "Cũng không cần phải vất vả quá, có vật là được rồi."

Tôi hé miệng cười "Ừm, tuy là nói như vậy, nhưng trong phạm vi năng lực, muội muốn làm được tốt nhất, huống hồ, vật này để đưa cho Triển đại ca." dứt lời, tôi có chút xấu hổ, vội cúi thấp đầu.

"An Chi......"

Giọng nói của Triển Chiêu vốn trầm thấp dễ nghe, những lúc khẽ gọi tên tôi như vậy, làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Mặt tôi không khỏi càng đỏ ửng, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên cười cười "Đại ca, buổi chiều hôm nay có việc gì cần muội đi làm không?"

Triển Chiêu khẽ mỉm cười lắc đầu "Không có chuyện gì đặc biệt phải làm, đã nhiều ngày nay, Khai Phong phủ khá thanh nhàn, buổi sáng ta đã làm xong chuyện cần làm rồi."

"Ừm." @langngoccac.wordpress.com@

Tôi mới vừa gật đầu, chỉ thấy Triển Chiêu tiếp tục nói "Đúng rồi, An Chi, thiệp mời ta đã sai người đưa đi mời rồi, người khác không nói làm gì, chính là Ngũ đệ với muội cũng được coi là có quan hệ thân thiết, ước chừng đệ ấy sẽ đến đây sớm hơn những người khác đó."

"Bạch Ngọc Đường." Tôi ngẩn ra, tựa hồ cũng đã khá lâu chưa nghe thấy cái tên này rồi. Bất quá, Miêu đại nhân, mắt nào của ngài nhìn thấy tôi với hắn có quan hệ thân thiết vậy. Hai chúng tôi rõ ràng gặp mặt là liền cãi nhau ầm ĩ, nếu không phải là đánh không lại hắn, tôi đã sớm nhét hắn vào bao tải ném xuống sông rồi.

"An Chi gọi sai rồi" Triển Chiêu vẫn đang là khuôn mặt tươi cười trong suốt "Muội hẳn là phải đi theo ta gọi là Ngũ đệ mới đúng."

Tôi nghe vậy sửng sốt, lập tức nhịn không được bật cười hì hì, quả thật không khó tưởng tượng lắm, lúc tôi gọi Bạch Ngọc Đường là Ngũ đệ, sắc mặt của hắn chắc chắn sẽ rất khó nhìn cho mà coi.

Triển đại nhân đúng là Hắc miêu!

Bất quá, sau khi cười xong, tôi vẫn không khỏi nhíu nhíu mày, Bạch thử kia thật sự muốn tới a!

Tuy rằng tôi mới tới nơi này, nhưng cũng đã nhìn ra được quan hệ giữa Bạch thử cùng Triển Chiêu thoạt nhìn cũng không tồi, nhưng là, không hiểu sao tôi vẫn luôn có một loại cảm giác hắn vừa xuất hiện sẽ có chuyện gì đó xảy ra?

Lần đầu tiên đụng phải hắn, đã bị hắn phát hiện ra chuyện tôi và Triển Chiêu bị tráo đổi thân thể cho nhau, lần trước đụng tới hắn làm hại tôi thiếu chút nữa thì lấy được một người vợ mang trở về, còn có lần hắn vừa mới xuất hiện ở thành Khai Phong, liền xảy ra vụ án Ly Miêu hoán thái tử.

Cảm thấy...... khẽ đụng tới hắn giống như là sẽ không có chuyện tốt. @langngoccac.wordpress.com@

Ừm..... Ừm......

Hẳn là không sao đâu, chuyện lần này cũng không phải như những chuyện khác, chỉ là hôn sự của tôi cùng Triển Chiêu mà thôi, Bạch Thử kia chắc cũng không đến nỗi hỗn đản tới mức ở trong hôn lễ làm ra chuyện gì đó.

Tuy rằng tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn là cảm thấy...... Không an tâm.

"An Chi, An Chi, làm sao vậy?"

Triển Chiêu gọi hai tiếng, tôi mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn đang nhìn tôi đầy lo lắng, tôi vội cười lắc đầu "Không có, muội đang suy nghĩ về Bạch thử, muội cảm thấy mỗi lần gặp được hắn đều sẽ có chuyện không tốt xảy ra."

"Sao có thể như thế được, lần này gặp Ngũ đệ, không phải là bởi vì chuyện vui mừng hay sao?" Triển Chiêu hiếm thấy khi cười trêu chọc như vậy.

Tôi nhíu mày, lập tức cũng cười hì hì. Nói như vậy, quả thật là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Đúng rồi, An Chi." Triển Chiêu lại gọi một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra một vật "Muội xem này."

Tôi nhìn chăm chú, sau đó nhãn tình sáng lên "Trời ạ, Triển đại ca, làm sao huynh còn nhớ rõ vật này!" @langngoccac.wordpress.com@

"Không phải là ta nhớ được, ngày ấy ta đột nhiên nhớ ra, lật lại xem, nhìn thấy một phần còn lại của vật này, liền nghĩ đến đây nhất định là vật mà muội yêu thích, liền dựa theo đại khái hình dáng điêu khắc của nó, muội nhìn xem có giống không." Triển Chiêu nói xong, đưa tới.

"Giống, thật sự rất giống!" tôi cười ngây ngô tiếp nhận chuông ngọc trong tay Triển Chiêu, nó có hình dáng tương tự với móc điện thoại ngày ấy tôi mua ở bên ngoài nhà ga. Không phải là móc điện thoại hình quả chuông mà lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt liền đánh rơi thành "Hài cốt", sau đó tôi đưa cho Triển Chiêu để tìm người nghiên cứu, thì còn là vật gì vào đây nữa?

"Muội thích nó là tốt rồi." Triển Chiêu ôn hòa cười, đang định nói gì đó, hai người lại liền bị tráo đổi thân thể cho nhau.

Tôi cười nhìn mình ngồi ở phía đối diện "Triển đại ca, điều này làm cho muội nghĩ đến lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau."

Nói xong, chỉ thấy "tôi" khẽ mỉm cười nói "Đúng vậy."

Tôi cũng cười theo, sau đó tháo ngọc bội đeo ở ngang hông Triển Chiêu xuống "Lúc đó, hai chúng ta cũng cầm trên tay hai vật này....." Tôi mới nói đến đây, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, như là đáy lòng đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, tôi vụt đứng dậy, làm dọa Triển Chiêu đang ở trong thân thể tôi nhảy dựng lên "Sao vậy?"

Tôi vươn tay ra bắt lấy cổ tay của thân thể chính mình, lớn tiếng quát "Thả tay!" @langngoccac.wordpress.com@

"An......"

"Thả tay!"

Nghe theo lời tôi nói, Triển Chiêu nhẹ buông tay đang cầm chuông ngọc xuống, tôi buông cổ tay của chính thân thể mình ra, cùng lúc thả rơi ngọc bội đang cầm ở trong tay xuống đất......

Cơ hồ là hai đồ vật song song rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Mà ngay tại lúc đó, tôi thấy hoa cả mắt, khi ngẩng đầu lên, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ oai hùng của nam tử, chính là giờ phút này đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.

A, thế nhưng...... Thế nhưng đã đổi trở lại!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv