1/2 Ngự Miêu

Chương 29



"Triển đại nhân, phía trước chính là tên được mệnh danh là ác bá." Trương Long chỉ vào một tên mặt mũi dữ tợn, đang vênh váo tự đắc đi ở phía trước cách chúng tôi không xa.

"Triển mỗ đã biết, mọi người tạm thời cách Triển Chiêu xa một chút, tất cả phải cẩn thận một chút." Triển Chiêu gật đầu với chúng tôi, sau đó lòng bàn chân như được bôi thêm dầu, lướt nhẹ đuổi theo tên kia vào quán trọ.

"Triển đại ca theo dõi tên ác bá này làm gì?" Tôi tò mò hỏi.

Trương Long, Triệu Hổ cùng nhau lắc đầu "An Chi, cô không biết sao?"@langngoccac.wordpress.com@

Tôi lắc đầu "Chúng ta đi qua nhìn thử xem." Tôi vừa đưa ra đề nghị này, lập tức nhận lấy hai cái đầu gật như gà mổ thóc.

Vì thế, một, hai, ba con miêu...... ba con miêu của Khai Phong phủ liền ghé vào góc tường, dùng sức vươn cổ ra nhìn, may mắn, góc này rất hẻo lánh, mà cũng không có người nhận ra Trương Long, Triệu Hổ.

Triển Chiêu đi theo người nọ vào tửu quán, hắn thu ô lại, cũng không biết là cố ý hay là vô tình chọc phải người nọ một chút.

Quả nhiên, người nọ không hổ danh là ác bá, lập tức nhảy dựng lên "Ngươi làm gì?"

"A " Triển Chiêu nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lập tức tỏ vẻ áy náy "Vị huynh đài này, là do tại hạ không phải."

Thấy thế, khóe mắt tôi co giật không ngừng, tôi có nên khen Miêu đại nhân của chúng ta giả ngu cũng không tồi hay không đây? Tôi cũng không tin, đường đường là nam hiệp, đụng vào người lại không biết.

"Nói xin lỗi là xong sao?" Người nọ một cước đạp lên trên ghế "Ô của ngươi chọc phải đại gia, nói xin lỗi là xong sao?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Triển Chiêu giống như là không hờn không giận hỏi.

"Ngươi quỳ xuống, dập đầu vái ông nội đây ba cái, bằng không, chuyện này ta không để yên đâu."

Tôi nghe thấy vậy, quay đầu lại nhếch miệng nói với Trương Long. Triệu Hổ "Tên này cũng thật là dũng cảm."

Trương Long, Triệu Hổ cùng nhau gật đầlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

Nếu là lúc mới quen Tiểu Miêu kia, với khuôn mặt ôn hòa cùng thuần lương kia, tôi cũng cảm thấy được hắn rất dễ bị bắt nạt. Nhưng hiện tại......ừm, tôi thật sự rất muốn vỗ tay khen cho lòng dũng cảm của người nọ.

Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu nhướng mày, nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, hắn một cước đá rạp tên kia xuống mặt đất, tiếp sau đó dẫm đạp lên hắn mà nói "Ác nhân như ngươi, nên đánh." Tiếp theo, hắn dùng ô trong tay, dùng sức vụt tới tấp lên lưng của người nọ.

Không tự chủ được, tôi cùng Trương Long, Triệu Hổ đồng thời đưa tay sờ sờ lưng mình, không biết ai lại còn cảm thán một câu "Đau quá." Hai người còn lại lập tức gật đầu phụ họa.

Bởi vì lúc này đúng là thời gian nha dịch các phủ đi tuần phố, chỉ một chốc lát sau, nha dịch địa phương đã nghe được tin tức chạy tới, lập tức trói Triển Chiêu lại áp tải về nha môn.

Bị người trói hai tay, nhưng Triển Chiêu vẫn rất bình tĩnh, lúc đi ngang qua ba người chúng tôi đang nép sát ở góc tường chỉ thò đầu ra nhìn, còn hơi hơi cười dịu dàng.

"Trà trộn vào đại lao, thì ra đây chính là chủ ý của Bao đại nhân cùng Triển hậu vệ a~." Trương Long tán thưởng nói.

Tôi lộ ra gương mặt như đưa đám.

"An Chi, làm sao vậy? Không cần lo lắng cho Triển đại nhân, ẩu đả trên đường phố, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, cũng bất quá là bị tạm giam hai ngày, bồi thường ít tiền cho qua chuyện là sẽ được thả ra." Triệu Hổ thấy thế an ủi tôlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@

"Không phải" tôi lập tức lắc đầu "Chính là, tôi giống như có nhìn thấy qua Bao đại nhân sai người đè phạm nhân ẩu đả trên đường phố lên trên tấm ván để đánh, hai người nói thử xem, tôi sẽ không hay ho đến mức bị người ta đánh bằng gậy chứ."

Khóe miệng Triệu Hổ giật giật hai cái, mới nói "Yên tâm đi, trừ bỏ Bao đại nhân nhà chúng ta ra, trên cơ bản là không có vị đại nhân nào lại thẩm án phạm nhân gây ẩu đả trên đường phố như vậy cả."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nghe hắn nói như vậy, tôi liền vỗ vỗ ngực, yên lòng.

Bất quá, Triển Chiêu cứ như vậy mà đi vào nhà lao, đem ba chúng tôi vứt ở chỗ này. Trương Long, Triệu Hổ lại cực kỳ tin tưởng vào Triển Chiêu, họ nói qua hai ngày nữa sẽ nghĩ biện pháp "Chuộc" Triển Chiêu ra. Mà tôi cũng không có khả năng chờ, bằng không đợi lát nữa người ngồi trong đại lao sẽ là tôi, hỏi gì cũng không biết sẽ làm cô phụ lòng kỳ vọng của Bao đại nhân.

Không còn biện pháp nào khác, tôi mang theo chiếc giỏ đựng thức ăn, đút lót chút tiền cho tên coi lao, giả bộ là đến đại lao để thăm tù.

"Đại ca, huynh không sao chứ?" thấy Triển Chiêu dáng vẻ bình tĩnh, hẳn là không có chuyện gì.

"An Chi yên tâm." Triển Chiêu đi đến cửa lao, vén vạt áo ngồi xuống, cũng không câu nệ "Đại ca không sao, chính là, nơi này không có lấy một người để nói chuyện, có chút nhàm chán mà thôi."

Hắn nói xong, ý vị thâm trường quét mắt một cái nhìn tôi "Ngay cả vị huynh đệ ở gian nhà tù bên cạnh, ta đã thử đến gần vài lần, hắn cũng không để ý tới ta."

Tôi đã hiểu rõ, phạm nhân ở gian nhà tù bên cạnh chính là Trương Tụng Đức, chính là, tựa hồ tạm thời vụ án này chưa có tiến triển gì.

"Ừm, chỉ cần đại ca bình an là tốt rồi, ăn chút gì đi." Tôi đem thức ăn trong giỏ nhét qua cửa lao "Trương đại ca, Triệu đại ca đang ở quán trọ, huynh có cần chuyển lời gì đến bọn họ không."

"Yên tâm, đại ca không có việc gì đâu."@langngoccac.wordpress.com@

"Được." Tôi gật đầu, sau đó cùng Triển Chiêu nói chuyện trong chốc lát, khi đến giữa trưa, tôi đã đổi trở lại thân thể của Triển Chiêu, hắn cầm theo chiếc giỏ, hướng tôi gật gật đầu, đáy mắt ẩn ẩn có chút quan tâm "Đại ca phải cẩn thận nha."

"Yên tâm đi." Tôi cười gật đầu nói.

Sau khi Triển Chiêu đi rồi, tôi lại thử bắt chuyện với Trương Tụng Đức, vẫn là không có kết quả. Trương Tụng Đức vẫn là một bộ dáng sống dở chết dở, nằm tựa lưng vào trên vách tường, không có bất kỳ động tĩnh nào, người còn sống lại giống như đã chết vậy. 

Không thể để tiếp tục như vậy được, tôi vắt óc suy nghĩ chủ đề có thể làm cho hắn chú ý, ước chừng là đã đến giờ dùng cơm, lao đầu đưa tới một bát.....ừm, tôi nhìn nhìn, đây là thức ăn dành cho heo sao?

"Đây là cái gì?" Tôi bưng bát lên, nhìn trái nhìn phải "Này… này… này… có thể ăn sao?"

"Cái gì mà ăn được mới lại không ăn được, ngươi cho ngươi là ai, còn muốn được ăn ngon sao?!" Lao đầu nghe thấy tôi hỏi vậy, cũng không nghĩ được rằng hắn lại xoay người lại mắng tôi xối xả.

"Đại ca, ta cũng không phải là súc vật, phi, ý của ta là, ta là người, đây là thứ con người có thể ăn sao?" Tôi chỉ vào bát nói.

"Không ăn vậy thì đổ đi." Lao đầu đoạt cái bát trong tay tôi "Ta cho lợn ăn."@langngoccac.wordpress.com@

"Ngươi!" tôi nghĩ muốn mắng hắn, lại không thể không cố kìm nén tức giận, không nên, không nên, cũng không thể ở trong này gây ra chuyện rắc rối, nhịn. Chính là, hắn chính là cái tên mà tôi đã đút lót tiền để vào thăm tù a~.

"Ngươi cần gì phải tức giận với bọn họ, có chuyện gì mà bọn họ chưa làm sao?" ngoài dự đoán, Trương Tụng Đức ở gian nhà lao bên cạnh, thế nhưng lại uể oải nói một câu như thế.

"Ôi chao, huynh đệ, ngươi thế nhưng để ý tới ta." Tôi nghe hắn lên tiếng, cực kỳ vui vẻ, tuy rằng bị người mắng hai câu, bất quá kết quả cũng không tệ lắm, ít nhất Trương Tụng Đức cuối cùng cũng không giả bộ làm người chết nữa rồi.

Trương Tụng Đức không có quay đầu lại, vẫn là thì thào như sắp đứt hơi hỏi "Ngươi là lần đầu tiên ngồi tù sao? Phạm vào tội gì mà bị tống giam?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi mới nói "Không có tội a, chẳng qua là giáo huấn một tên ác bá, cho nên bị bắt vào đây, còn ngươi? Vì sao lại bị bắt vào đây?"

"Bọn họ nói ta đã giết người" Trương Tụng Đức nói xong, cuối cùng là quay đầu lại đây "Phán ta chết tội."

"Ngươi giết người?!" Tôi rất là kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ừm, giống như dùng quá sức để trừng cho nên mắt có chút nhức, cố nhịn!

Trương Tụng Đức liếc mắt nhìn tôi một cái "Ta ngay cả con gà cũng chưa giết qua, huống chi là giết người."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv