1/2 Ngự Miêu

Chương 10



Tôi cùng Triển Chiêu học võ đến trưa, mãi đến khi dùng xong cơm trưa, tôi lại đổi trở lại ở trong thân thể của Triển Chiêu.

"Bây giờ thử lại một lần chiêu thức buổi sáng đã học xem sao" Triển Chiêu ở trong thân thể của tôi tiếp tục đảm nhiệm chỉ đạo.

Tôi gật đầu, nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm đâm ra, đem những gì buổi sáng đã học được biểu diễn lại.

Triển Chiêu gật đầu "Chiêu thức không có gì sai, chính là chưa được lưu loát cho lắm, còn cần phải tiếp tục luyện tập. Khi nào đã thông hiểu, thân thể tự nhiên sẽ nhớ kỹ chiêu thức, đến lúc đó sẽ không cần phải tận lực suy nghĩ chiêu thức nữa."

Tôi nghe vậy không khỏi ngẩn ra, không cần tận lực suy nghĩ chiêu thức sao.

"Triển đại ca."

"Chuyện gì?"

"Tôi trước kia có học qua đánh đàn, thường thường đàn chỉ đúng một khúc, đàn đến khi đã quen thuộc, trong đầu tôi không cần phải suy nghĩ âm kế tiếp là gì, ngón tay cứ như vậy mà gảy dây đàn, có đôi khi gảy xong một bản nhạc mới bừng tỉnh ra rằng đánh đàn chính là như vậy." tôi nói như đã thông suốt.

"Ý của An Chi là?"

"Triển đại ca, tôi nghĩ, thân thể của huynh cũng giống như vậy, kỳ thật đã thực quen thuộc với tất cả các chiêu thức rồi, tôi không cố gắng suy nghĩ chiêu thức, chỉ có vẻ là không lưu loát mà thôi, nếu là dựa theo thói quen mà nói......" Tôi nói, nâng cao kiếm trong tay lên, nhắm mắt lại ngưng thần một lát, sau đó mở choàng mắt ra, một kiếm đâm ra, trong đầu trống rỗng, nhưng là trên tay, lại như có gì đó dẫn dắt, cứ như thế ra chiêu không cần phải suy nghĩ. Chiêu thức này, vốn dĩ đã khắc sâu ở trong trí nhớ của thân thể này rồi. Chỉ cần một khi đã ra tay, liền có thể kéo dài không dứt, cực kỳ thuần thục.

"Thế nào?" tôi thu hồi kiếm, hơi có chút tự đắc nhìn về phía Triển Chiêu.

"Quả thật là như thế, chính là......"

Hắn nói chỉ một nửa, kỳ thật tôi cũng sớm đã hiểu được, liền ủ rũ thở dài "Đáng tiếc cũng chỉ để xem chứ không dùng được, đến lúc lâm trận thật sự, cho dù thân thể có phản ứng kịp đi chăng nữa, trong lòng nghĩ muốn làm cái gì cũng theo không kịp." Cũng vẫn là một phế vật a~.

"Ừm, chỉ còn cách dựa vào chậm rãi tích lũy kinh nghiệm mà thôi." Triển Chiêu gật đầu nói.

Tôi ném kiếm trong tay đi "Đáng tiếc là không có ai giúp tôi luyện tập, Triển đại ca, huynh cũng đang ở trong thân thể của tôi, nên huynh cũng biết đó, trong lòng huynh biết làm như thế nào, nhưng thân thể đó lại không thể theo kịp suy nghĩ của huynh."

"Chuyện này thì có gì khó khăn chứ?" Theo giọng nói truyền đến, chợt lóe lên một bóng trắng, chỉ thấy dưới ánh thái dương Bạch Thử kia càng thêm chói mắt, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, trong tay hắn cầm theo hai cây kiếm gỗ, trong mắt lóe lên tươi cười không có ý tốt gì "Bạch gia gia ta sẽ luyện võ với ngươi. Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau bái tạ Bạch gia gia ngươi."

Tôi theo bản năng vụt một cái đã chạy đến trốn ở phía sau Triển Chiêu "Ngươi… ngươi cầm kiếm gỗ làm cái gì?"

"Này " hào quang trong mắt hắn càng sâu "Đao kiếm không có mắt, ban đầu tập kiếm, vẫn là nên sử dụng kiếm gỗ là tốt nhất, hai cây kiếm gỗ này là do ta cố ý làm cho ngươi đó. Tiếp lấy." Hắn nói xong, ném một cây kiếm gỗ lại đây, Triển Chiêu nhanh tay bắt được "Ngọc Đường......"

"Triển đại ca." Tôi đột ngột cắt ngang lời Triển Chiêu.

Thấy hai người kinh ngạc nhìn tôi, tôi hít sâu một hơi, lập tức mỉm cười rạng rỡ như ánh thái dương "Đưa kiếm gỗ cho tôi đi, tôi muốn học." Nhiều nhất, cũng bất quá bị đánh vài cái mà thôi, nhưng là có một số việc không làm không được. Tôi thật sự là không thể để cho Triển Chiêu trở thành nam hiệp nửa mùa được, nhớ lúc trước khi xem TV, tôi thích nhất Triển hậu vệ võ công cao cường, hồng y phiêu dật, lại vô cùng tao nhã.

Triển Chiêu nhìn tôi một lúc lâu, lập tức cũng nở nụ cười rạng rỡ với tôi, đưa kiếm gỗ cho tôi "Cẩn thận."

Tôi cười tiếp nhận kiếm gỗ "Triển đại ca nếu không bận việc gì, cũng nên rèn luyện thêm cho thân thể của tôi đi, tôi cũng không muốn lúc thật sự có chuyện xảy ra, mình sẽ trở thành gánh nặng cho người khác đâu." Thể lực, vũ lực đều quá kém, vẫn nên rèn luyện là tốt nhất.

"Ta hiểu được." Triển Chiêu gật đầu.

"Cái kia......" tôi thoáng chần chừ nói.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Huynh vận động nhẹ một chút, thân thể này của tôi nhưng là phế vật, nếu mà bị trật chân, trẹo lưng, huynh đau tôi cũng đau."

"......Được."

Này, này, sao phải đáp ứng ngập ngừng như thế chứ?

"Nha đầu chết tiệt kia, xem kiếm!" Bạch Ngọc Đường khẽ quát một tiếng, cây gậy gỗ trong tay đã đâm tới.

"Gì mà nha đầu chết tiệt chứ, ta có danh có họ, đừng gọi bậy." Tôi vừa phân tâm, trên cánh tay đã bị hắn hung hăng đánh cho một cái, thật là đau a~.

"Gặp địch mà phân tâm, đáng đánh!"

Tôi hung hăng cắn răng một cái, thu lại tâm trạng, chuyên tâm mà chống đỡ.

Nửa ngày, tôi cũng không biết là trên người đã bị gõ bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới đều đau nhức.

Không thèm để ý đến hình tượng, tôi ngồi phệt xuống đất, thở hồng hộc. Bạch Ngọc Đường chắp tay sau đít, từ trên cao nhìn xuống, nửa ngày, hắn ngay cả quần áo cũng vẫn chỉn chu, vẫn là áo trắng phiêu dật, bộ dáng hoa lệ cao thượng.

Tôi bĩu môi, quay sang lườm hắn.

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống "Xú nha đầu, thế nào, đã biết sự lợi hại của Bạch gia gia ta chưa, còn dám chửi loạn Bạch gia gia ngươi nữa không?"

Tôi quay đầu lại, nheo mắt lại nhìn hắn "Hứ, Bạch thử nhà ngươi còn giả dạng người xấu làm cái gì?! Vừa rồi ngươi cũng không cố ý hạ thủ tàn nhẫn, giờ lại nói những lời này, ngươi đừng tỏ vẻ cứng ngắc nữa." Nếu hắn thật sự hạ thủ tàn nhẫn, thì hiện tại toàn thân tôi không có đau nhức đơn giản như thế này thôi đâu.

"Ngươi nói cái gì? Ai nói với ngươi là Bạch gia gia hạ thủ lưu tình?" chuột bạch này xem ra là thẹn quá hoá giận rồi?!

"Ta cũng không nói ngươi hạ thủ lưu tình, chính là ngươi nói đó chứ." Tôi hất cằm.

"Xú nha đầu, miệng lưỡi bén nhọn lắm" Bạch Ngọc Đường hung hăng mắng, nhưng cũng không có ý tứ động thủ lần nữa "Nhìn bộ dạng này của ngươi, không biết về sau có ai dám thú ngươi không đây."

Tôi nhíu mày "Không gả đi được, vậy để ngươi xử lý."

"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường đang lúc phát hỏa, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cúi người xuống "Nha đầu, ngươi nói là thật sao?"

Tôi cười "Đương nhiên là thật."

"Ha ha." Bạch Ngọc Đường cúi đầu cười, lập tức duỗi tay ra nâng cằm tôi lên, chậm rãi cúi người xuống. Sóng mắt lưu chuyển mang theo vô hạn phong lưu phóng khoáng, mặt kề sát mặt tôi trong gang tấc thì hắn dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, như là muốn xem tôi có phản ứng xem trò vui như hắn hay không.

Tôi vẫn ung dung cười, mặt bình tĩnh nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cười khẽ một tiếng, lại hơi hơi để sát vào một chút, đôi môi càng ngày càng tiến sát lại, biểu tình trên mặt của tôi vẫn là bất động thanh sắc. Cho đến lúc chỉ còn kém một chút xíu nữa là môi chạm môi.

"Ngươi vì sao lại không né?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lập tức mặt giãn ra, nở nụ cười rực rỡ "Chẳng lẽ thật sự có ý với ta sao?"

"Đầu ta vẫn chưa bị sét đánh đến mất trí như vậy đâu" thấy hắn bất động, tôi cũng không động, mà là trực tiếp mở miệng nói "Về phần vì sao ta bất động, hắc hắc, đầu tiên, đây không phải cơ thể của ta, kế đến…. " tôi khẽ nhếch khóe miệng "Đối với khuôn mặt này, ngươi mà có thể thân thiết được, thì ta sẽ mang họ của ngươi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv