"Xin chào quý khách." Miên Miểu trong bộ đồng phục nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón khách hàng.
Không sai, đây cũng là nghề phụ của cậu, tài chính eo hẹp cậu không thể không làm nhiều công việc. 1-5 pm là thời gian cậu làm ở quán cafe.
Khách hàng đa phần là sinh viên, mùa này có rất nhiều người vì tránh nắng nên vào quán ngồi máy lạnh nên Miên Miểu cực kỳ vội. Bận rộn túi bụi cậu cũng không để ý trong góc phòng có một người luôn ngồi quan sát cậu.
Đến khi gần 5 giờ, Miên Miểu chuẩn bị thay ca thì người kia mới đứng dậy thanh toán.
Miên Miểu nghiêm túc kiểm tra hóa đơn, thanh niên thấy cậu thật sự không nhận ra hắn, thanh niên bất đắc dĩ hỏi: "Cậu là Miên Miểu, đúng chứ?"
"Cậu không nhận ra tôi sao?"
"Anh là..." Miên Miểu nghi hoặc ngẩng đầu.
"Tôi tên Trần Tĩnh." Hắn phì cười.
Trần Tĩnh - người đứng đầu trong danh sách Alpha tình nguyện có độ phù hợp cao với Miên Miểu, cũng là người nguyện ý giúp cậu chữa bệnh.
Hắn ngồi đây từ giữa trưa, tình cờ phát hiện Miên Miểu làm thêm ở đây, Trần Tĩnh cách 2 tiếng lại gọi thêm đồ uống hoặc bánh, nhưng mỗi lần Miên Miểu đều không nhận ra hắn.
Miểu Miểu xấu hổ cười: "Xin lỗi, vì ảnh chụp với ngoài đời không giống nhau lắm."
"Bên ngoài đẹp mắt hơn nhiều." Miên Miểu thành thật khen.
Bị cậu trắng ra khen ngợi Trần Tĩnh cảm thấy thú vị.
"Cậu cũng đáng yêu hơn trên ảnh nhiều."
Bệnh viện làm việc hiệu suất cực nhanh, đối với việc ghép đôi AO thì càng thêm tích cực. Chỉ sau 2 ngày, Miên Miểu liền nhận được danh sách Alpha tình nguyện có độ phù hợp cao với cậu. Và Miên Miểu chọn Trần Tĩnh.
Hai người trước tiên nhắn tin nói chuyện với nhau, thấy khá hợp ý nên đã hẹn nhau gặp mặt. Hôm nay tình cờ gặp được chỉ là trùng hợp mà thôi.
Trần Tĩnh sở hữu một đôi mắt ôn hòa và đôi môi biết cười, khóe môi hơi cong lên khiến hắn trông như luôn mỉm cười. Hắn vừa đứng lên, đã có vài tầm mắt nhìn về phía này.
Gặp cũng gặp nhau rồi, Trần Tĩnh chờ Miên Miểu tan ca liền mời cậu đi ăn.
Hai người đều biết giúp Miên Miểu chữa bệnh thì sẽ trải qua quá trình gì, "phát tình, pheromone, đánh dấu..." đều là ngôn ngữ 18 cấm.
Nên lần gặp mặt này là để xem họ có hợp nhãn duyên với đối phương hay không, chủ yếu là Miên Miểu có đồng ý để Alpha này "giúp" cậu hay không.
Bất giác Miên Miểu cảm thấy cậu như hoàng thượng muốn tuyển phi.
...
Sắc trời dần chuyển tối, đường phố bắt đầu lên đèn.
Miên Miểu cùng Trần Tĩnh càng nói càng hợp ý.
Miên Miểu cảm thấy rất hài lòng, Trần Tĩnh mang cho cậu cảm giác ấm áp và dịu dàng. Có lẽ chọn anh làm đối tượng "chữa bệnh" cũng là lựa chọn không tệ.
"Anh có nuôi thú cưng à?"
"Đúng vậy, chó shiba, cậu muốn xem không?"
Trần Tĩnh lấy điện thoại gửi ảnh cho Miên Miểu, anh hài hước nói: "Mọi người nói tôi rất giống chó shiba."
Shiba - thiên thần luôn mỉm cười. Hắn nhìn đôi mắt của cậu, lông mi thật dài, con ngươi tròn xoe linh động, Trần Tĩnh thất thần buộc miệng thốt ra.
"Trông cậu rất giống mèo con."
Nghe cách gọi này, lỗ tai Miên Miểu trộm đỏ lên, đêm đó người kia cũng gọi cậu là mèo con.
Miên Miểu ngẩng đầu lên vừa muốn nói gì đó thì biểu tình lập tức cứng đờ, một mùi hương pheromone quen thuộc, cậu trố mắt nhìn người đứng sau lưng Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cũng quay ra sau nhìn, hắn nghi vấn hỏi: "Anh là?"
Phí Lẫm Nhiên (Ban Đêm) thực tức giận.
Anh cố ý để lại danh thiếp và giấy nhắn cho cậu, nhằm ám chỉ cậu có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào. Dù chỉ là đơn giản nói câu cảm ơn về việc anh giúp cậu giải vây, hay muốn dựa vào chuyện đêm đó để tiếp cận anh, Ban Đêm cũng rất sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Anh muốn tạo cơ hội để làm quen cậu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy cậu gọi cho anh!
Ban Đêm nào biết Miên Miểu đã từng muốn cảm ơn anh nhưng bị Ban Ngày thẳng thừng từ chối.
Khi nãy ngồi trong xe tình cờ lướt qua nơi này, lại thấy cậu nói cười với một Alpha khác! Còn thẹn thùng đỏ lỗ tai, một bộ thiếu nam manh động mới biết yêu. Ban Đêm đầu nóng lên liền xuống xe đi thẳng tới đây.
"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?" Trần Tĩnh không vui hỏi.
Ban Đêm nhận ra Miên Miểu cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy anh. Anh lờ đi Trần Tĩnh, nhìn cậu trầm giọng nói.
"Cậu chơi tôi rồi không muốn chịu trách nhiệm sao?"
"Khụ khụ khụ!" Miên Miểu lần đầu biết cảm giác sặc nước bọt là gì.
"Rõ ràng đêm đó cậu chủ động quấn lấy tôi..."
Miên Miểu trố mắt nhìn anh, Ban Đêm phẫn nộ không thôi như Miên Miểu là tra O dám làm không dám phụ trách. Một bộ "ta tới đây để bắt gian!"
Thấy anh còn muốn nói gì nữa, Miên Miểu lập tức đứng dậy che miệng anh lại, đề phòng anh thốt ra câu kinh người.
"Trần Tĩnh, đây chỉ là hiểu lầm..."
Miên Miểu không kịp nghĩ Phí Lẫm Nhiên phát điên cái gì, cậu luống cuống muốn giải thích. Còn Phí Lẫm Nhiên lại ngoan ngoãn đứng im mặc cậu che miệng anh, thậm chí híp mắt đắc ý nhìn Trần Tĩnh như muốn tuyên bố chủ quyền.
Miên Miểu thấy dáng vẻ này của anh thì tức chết rồi, cậu càng giải thích thì càng ái muội.
"Thật xin lỗi, tôi ra ngoài một chút." Cậu cười ngượng với Trần Tĩnh.
Miên Miểu kéo tay Phí Lẫm Nhiên chạy đến góc khuất. Anh đi theo sau cậu, không hề hùng hổ như lúc mới bước vào trong, thành thật như một chú cún bự đi theo sau chủ.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?!" Miên Miểu đau đầu hỏi.
"Muốn cậu đừng cười với tên kia."
"Anh vô lý vừa thôi." Miên Miểu tức giận nói.
Ban Đêm gật đầu thừa nhận, sau đó đúng lý hợp tình nói.
"Muốn cậu làm bạn trai của tôi!"
Tỉnh tỉnh đi anh ơi, đầu óc anh có phải bị vô nước không, lần trước còn mắng cậu câu dẫn anh bây giờ lại muốn làm bạn trai! Miên Miểu dùng ánh mắt "anh có bệnh" xem Ban Đêm.
Phí Lẫm Nhiên không cần mặt mũi sao? Ban Đêm tỏ vẻ theo đuổi bạn trai thì mặt dày là tiêu chí đầu tiên.
"Rõ ràng mấy hôm trước là anh đã từ chối tôi mà?"
Phí Lẫm Nhiên ngỡ rằng cậu đang nổi giận vì anh bỏ cậu ra về trong đêm, nên giải thích.
"Khi đó có việc gấp nên tôi mới bất đắc dĩ phải làm thế."
"Vậy là anh cố ý?" Có ý trách cứ cậu? Miên Miểu xác nhận hỏi.
Ban Đêm cảm thấy cũng đúng nên gật đầu.
Rõ ràng suy nghĩ của cả hai đều không nằm cùng một tần số. Miên Miểu lại gắp gáp nhìn thời gian, muốn nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện này.
"Được rồi, bỏ qua chuyện hôm đó, nhưng anh cũng không thể phá đám khi tôi đang hẹn hò như thế chứ."
"Rốt cuộc chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau."
Hẹn hò? Ban Đêm nguy hiểm nhìn cậu.
Anh cảm thấy hai từ này đặc biệt chói tai, mỗi tế bào trong cơ thể đều gào thét giữ chặt cậu, không cho cậu đi gặp tên kia.
Ban Đêm tiến lên một bước, để cậu có thể nhìn rõ anh.
"Nếu cậu muốn tìm bạn trai, vì sao không thử suy xét tôi?"
"Tôi tự nhận bản thân không hề thua kém người ngoài kia."
Không thể phủ nhận anh rất ưu tú, nhưng so với người hôm trước vừa mắng cậu, hôm sau lại phá rối, tâm tình bất định như anh thì Miên Miểu nghiêng về phía ấm áp săn sóc Trần Tĩnh hơn.
"Tôi là lần đầu đánh dấu người khác." Ban Đêm tỏ vẻ bản thân anh rất trong sạch.
Nhắc tới đánh dấu, Miên Miểu cho rằng hành động thất thường của anh là do bản tính chiếm hữu của Alpha phác tác mà thôi.
Ban Đêm nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu: "Cậu có thể cho tôi một cơ hội không?"
Bị ánh mắt như dã thú của anh nhìn chằm chằm, Miên Miểu lùi về sau một bước.
Không thể không nói, Miên Miểu có ấn tượng cực mạnh với thái độ lạnh nhạt của anh khi họ gặp nhau ở thang máy. Điều đó khiến Miên Miểu hoài nghi nếu cậu phát bệnh cần sự trợ giúp tức thời của anh, thì anh cũng sẽ làm lơ.
Nên Miên Miểu kiên quyết từ chối: "Không thể."
Vẫn là shiba đáng yêu hơn chó bự.
Phí Lẫm Nhiên trầm mặc nhìn Miên Miểu trở lại bàn ăn cùng Trần Tĩnh, đáy mắt chứa đầy gió lốc.
Lần đầu anh thích người khác lại bị từ chối. Anh không bỏ cuộc mà ngược lại hứng thú dào dạt nhìn bóng lưng của Miên Miểu, trong ánh mắt đều là quyết tâm nhất định phải có được.
Người anh đã chú ý, cậu chạy không thoát được đâu!