Miên Miểu sợ buổi tối Ban Đêm sẽ phát sốt bất ngờ nên quyết định ở lại đây chăm sóc anh.
Nghĩ rằng Ban Đêm vừa mới ăn cơm xong nên chắc hẳn sẽ không đói bụng, chỉ cần cho uống thuốc rồi ngủ một giấc là được.
Đang lúc Miên Miểu đi vào bếp tìm bình nước ấm thì Phù Ngư đã ngang nhiên mở cửa nhà rồi đi vào. Hắn vừa vào nhà liền lên tiếng chất vấn như một chủ nhân phát hiện kẻ đột nhập trái phép.
"Miên Miểu, cậu đang làm gì ở nhà tôi?"
Miên Miểu kinh ngạc nhìn hắn: "Nhà của cậu?"
Phù Ngư cực kỳ kiêu ngạo, tự tin nói: "Chờ tôi cùng Phí Lẫm Nhiên kết hôn thì nơi đây sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nhà của tôi thôi."
"Tôi đã dọn vào đây ở lâu rồi, không tin tôi dẫn cậu đến phòng tôi xem."
Miên Miểu ngờ vực đi theo Phù Ngư. Ban Ngày thật sự bỏ vốn gốc, chuẩn bị cho Phù Ngư một căn phòng ở cạnh phòng anh chỉ vì mục đích muốn Miên Miểu hiểu lầm.
Phù Ngư lần đầu đến nhà Phí Lẫm Nhiên nhưng Ban Ngày đã miêu tả một lần nên hắn chuẩn xác tìm được căn phòng của hắn.
Miên Miểu vừa vào phòng liền biết đây là nơi ở của Omega, có cả vòng cổ, thuốc ức chế và các đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Thấy thế trong lòng cậu không khỏi trầm xuống. Nếu hai người họ ở chung nhà thì cậu xuất hiện ở đây làm gì, cậu chẳng khác nào người ngoài.
Phù Ngư nhún vai, nói: "Cậu muốn nhìn thì nhìn đi, tôi đi tắm."
Sau đó hắn mở tủ lấy quần áo rồi ngang nhiên vào phòng tắm, hành động lưu loát tự nhiên như bản thân thật sự sinh sống ở nơi này.
Miên Miểu đứng tại chỗ cảm thấy thật buồn cười, bản thân vừa đáp ứng nói sẽ qua đêm chăm sóc cho anh, bây giờ lại có một Omega khác nói cậu ta cũng sống ở đây. Miên Miểu cảm thấy cậu như kẻ thứ ba chen ngang giữa họ vậy.
AO độc thân sống cùng nhau thì còn gì để bào chữa, sự thật chẳng phải đã phơi bày rõ ràng rồi đấy thôi.
Phù Ngư rất nhanh đã bước ra khỏi phòng tắm, thấy Miên Miểu còn thất thần đứng đấy thì trong lòng cũng nao nao.
Trời ạ! Không phải cậu thật sự đã thích Phí Lẫm Nhiên rồi đó chứ! Omega bình thường biết tin này thì đã khóc lóc thảm thiết chạy đi rồi sao, vì cái gì tới lượt Miên Miểu thì kế hoạch cứ chết ngang như vậy?
Ở nơi khác, Ban Đêm nằm ở trên giường chờ Miên Miểu, trong bụng đầy ý nghĩ xấu, chuẩn bị bẫy cậu một phen nhưng chờ mãi chờ mãi chẳng thấy cậu đâu.
Dự cảm chẳng lành ập lên trong lòng anh, Ban Đêm đứng dậy đi ra ngoài kiểm tra thì thấy căn phòng vốn bị bỏ trống ở bên cạnh đang hé cửa.
Ban Đêm: "..." Miên Miểu đi nhầm phòng à? Anh ở nơi này cơ mà.
Ban Đêm muốn lên tiếng gọi cậu nhưng khi thấy hình ảnh ở trong phòng này thì anh đứng hình mất 2 giây. Chưa để anh định thần lại thì đã bị Miên Miểu đã lao tới như một cơn gió, kéo lấy cổ áo anh rồi hôn lên môi anh!
Ban Đêm: "!!!" Còn có chuyện tốt này?!
Mặc kệ mặc kệ, hôn trước rồi tính, anh có ngu gì bỏ qua cơ hội hiếm gặp!
Miên Miểu như đã hạ quyết tâm, cắn mạnh vào môi anh sau đó mới ngừng lại, quay sang nhìn Phù Ngư.
"Chúng ta ba mặt một lời, giải thích rõ ràng!"
Trước nay Ban Đêm luôn phủ nhận quan hệ với Phù Ngư, ngược lại Phù Ngư luôn nói hắn mới là vị hôn phu danh chính ngôn thuận. Miên Miểu sẽ không nghe một phía, bây giờ có mặt đầy đủ muốn nói gì thì nói rõ ra!
Ban Đêm nhìn Miên Miểu như chú mèo xù lông đang nhe răng bảo vệ chủ quyền thì trong lòng ngứa muốn chết, quả thật là tim gan cồn cào chỉ muốn ôm cậu hôn cho đã!
Nhưng trước mắt phải sử lý mớ rắc rối này.
Ban Đêm nghiêm mặt nhìn Phù Ngư: "Ai cho cậu vào nhà tôi?! Mau đi ra ngoài!"
Phù Ngư trừng to mắt, má nó, chẳng phải "anh" cho hắn chìa khóa rồi còn gì, đã nói hợp tác với nhau đuổi Miên Miểu bây giờ lại quay sang đuổi ngược lại hắn?!
"Nhiên ca, anh quên à? Anh bảo em dọn vào đây ở rồi còn gì?! Anh đã chuẩn bị căn phòng này cho em mà!"
"Em đã ở cùng anh sống dưới một mái nhà hơn hai tháng rồi."
Phù Ngư điên cuồng ra hiệu cho Phí Lẫm Nhiên đừng có phá đám, ai ngờ anh lại quát.
"Tôi chưa từng mời cậu qua nhà tôi!"
Ban Đêm lạnh giọng: "Biến đi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."
Phù Ngư nghiến răng ken két, tức giận không chỗ bộc phát.
Hắn biết buổi tối Phí Lẫm Nhiên sẽ đau đầu, tính khí thất thường, nhưng thất thường tới mức thay đổi kế hoạch mà không nói trước thì thật sự quá đáng lắm rồi!
"Rầm!"
Phù Ngư nổi giận đùng đùng mở cửa rời khỏi nhà, cho hắn chờ! Sáng mai hắn nhất định phải hỏi rõ anh đang làm cái quái gì thế này!
Vốn muốn đuổi Miên Miểu đi, nào ngờ người bị đuổi lại là hắn! Phù thiếu gia chưa từng nghẹn khuất như bây giờ!
Phù Ngư đi rồi, Ban Đêm còn muốn dỗ Miên Miểu, anh cố tỏ ra bình tĩnh nói.
"Cậu đừng hiểu lầm?"
Miên Miểu mộc mặt nhìn anh: "Hiểu lầm gì?"
Ban Đêm nhanh trí giải thích.
"Thật ra căn phòng này là chuẩn bị dành riêng cho cậu!"
"Thật đấy, cậu xem đồ dùng đều mới tinh, từ bàn ghế đến vật dụng đều mới, hoàn toàn không phải căn phòng đã có chủ, Phù Ngư nói phét dọa cậu thôi!"
Ban Đêm biết Ban Ngày có bệnh sạch sẽ thì làm sao cho phép Phù Ngư vào nhà anh. Nên chắc chắn tất cả đều là nói dối, còn vật dụng trong này, Ban Đêm dám cá 100% là do cái tên kia chuẩn bị!
"Tôi vốn chuẩn bị nó cho cậu chứ không phải cho ai kia."
Miên Miểu nhìn một lượt căn phòng, đúng thật mọi thứ đều mới tinh, nhưng cậu vẫn bực bội nhìn Ban Đêm.
"Anh chuẩn bị cho tôi làm gì?"
"Đương nhiên là để cậu vào ở!"
"Tôi vào ở làm gì? Anh có người trong lòng rồi thì cần tôi làm tiểu tam à?"
Ban Đêm thiếu điều giơ tay lên thề là anh trong sạch, mấy cái đó đều là do tên khốn Ban Ngày gây ra. Cũng may, Ban Đêm với EQ cực cao đã kịp thời nhận ra mùi giấm thoang thoảng đâu đây.
Anh cẩn thận kéo lấy bàn tay nhỏ của Miên Miểu rồi hỏi: "Cậu ghen à?"
"Tôi tôi tôi, ai ghen? Tôi không ghen! Anh đừng nói bậy!"
Miên Miểu lắp bắp biện minh, muốn rút tay về nhưng lại bị Ban Đêm nắm càng chặt.
"Vậy khi nãy cậu hôn tôi là ý gì? Hửm?" Ban Đêm áp sát vào người Miên Miểu, ngậm cười nhìn cậu.
Miên Miểu run lên lùi về sau, lưng đã dựa sát vào tường không còn đường lui, Miên Miểu ngoài mạnh trong yếu gân cổ cố cãi.
"Hôn hôn anh thì làm sao, tôi tôi... tôi hôn một cái cũng đâu có mất miếng thịt nào."
Ban Đêm kề sát mặt cậu, dùng thân hình cao lớn bao lấy Miên Miểu không cho cậu chạy, từ trên cao nhìn xuống người nào đó đang xù lông, anh cười khẽ.
"Tôi còn tưởng cậu muốn tuyên bố chủ quyền chứ?"
Miên Miểu co rúm dựa lưng vào tường, vẻ mặt hoảng loạn cực kỳ, căm nín không nói thành lời. Có thể là cái khó ló cái khôn, Miên Miểu đột nhiên ngẩng đầu phản kích.
"Phí Lẫm Nhiên, không phải anh đang bị bệnh 'đau đớn yếu ớt' đi không nổi sao? Bây giờ nhìn anh có vẻ còn khỏe mạnh lắm."
Cậu híp mắt "hung ác" nhìn anh: "Hay là anh lừa tôi?"
Xong, lạnh lạnh lạnh, lần này tới phiên Ban Đêm luống cuống nói bừa.
"Tôi hết đau bụng rồi."
"Thật không?" Miên Miểu ngờ vực, vẻ mặt rõ rành rành là không tin.
"Thật, đương nhiên là vậy!"
Miên Miểu hừ lạnh đẩy ảnh ra: "Anh hết bệnh rồi thì tôi về."
"Khoan đã!"
"Rầm!" Miên Miểu nhanh tay đóng cửa, nhanh tới mức suýt thì đập vào mũi của Ban Đêm.
Ban Đêm vội vàng mở cửa thì đã không thấy cậu đâu, anh chạy đuổi theo thì Miên Miểu cứ như bị ma đuổi mà vọt thẳng vào thang máy.
Cậu nhìn Ban Đêm sắp đuổi kịp thì điên cuồng nhấn nút đóng cửa, may mà ở giây cuối cùng cửa thang máy kịp thời khép lại, hoàn toàn ngăn cách Ban Đêm ở bên ngoài.
Miên Miểu thở phào một hơi, hai tay bụm lấy khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc khói của cậu, đôi mắt cũng sắp biến thành hình nhang muỗi luôn rồi.
Aaaaaa... Tại sao cậu lại hôn anh, tại sao?!
Miên Miểu ôm đầu gào thét, má ơi xấu hổ quá!
Không lẽ cậu thật sự đang ghen sao? Ghen ghen ghen, không thể nào! Không đời nào!
Miên Miểu thật muốn tìm cái hố để chôn sống bản thân cho rồi, bây giờ cậu làm sao có thể nhìn thẳng mặt của anh đây.
"Ting!"
Thang máy đến tầng, Miên Miểu hít sâu một hơi chuẩn bị bước ra, nhưng khi cửa mở đã thấy khuôn mặt đẹp trai của Ban Đêm, anh thở hồng hộc đỡ lấy tường, mồ hôi ướt nhẹp áo, đang đứng trước cửa thang máy chờ cậu.
Miên Miểu: "!!!"
Anh chạy bộ xuống đây sao? 50 tầng lận đó!
Ban Đêm thấy vẻ mặt hoảng sợ của Miên Miểu thì cười đầy đắc ý.
Hôn xong rồi bỏ chạy? Muốn trốn anh? Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!