Hiếm khi có một lần trời đổ cơn mưa giữa ngày hè nắng, nhưng cơn mưa chỉ ào qua liền hết, mặt đường còn chưa kịp ướt, người ta chưa kịp hoan hô thì trời hết mưa. Không khí vì thế mà càng thêm bức bối khó chịu.
Tắt nắng, trời âm u, không có gió mát, đúng là tổ hợp nghẹn chết người.
Tâm tình của Ban Đêm lúc này cũng "mỹ diệu" như cái thời tiết bây giờ vậy. Muốn nổi giận thì kẻ đầu sỏ không có ở đây, cố gắng bình tĩnh thì quá nghẹn khuất!
Xem xem xem, Ban Ngày còn nói tiếng người sao!
Quà anh vắt hết óc chuẩn bị, chứa đựng biết bao tình cảm của anh, anh còn chưa kịp đưa thế mà cái tên kia lại mượn hoa hiến phật!
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai rồi!!
Lần đầu, quần áo anh thiết kế riêng tặng Miên Miểu đã bị Ban Ngày lấy trước đưa cho cậu.
Miên Miểu mặc xong liền giặt sạch rồi trả lại, cuối cùng bộ đồ kia bị Ban Ngày quăng vô sọt rác với lý do nó đã vô dụng.
Ban Đêm thấy thì hận ngứa răng.
Bây giờ là lần thứ hai!
Ban Đêm gào thét:
"Đó là quà của tôi! Tôi đã chuẩn bị để tặng cậu ấy!"
Ban Ngày bình tĩnh đáp: "Không sai. Của anh cũng là của tôi."
"Ai nhờ anh tặng quà cho bạn trai tôi!"
"Không cần cảm ơn."
Ban Ngày: "Lần trước anh chưa xin phép tôi, đã lấy quần áo của tôi đưa cho Miên Miểu xây tổ."
Ban Đêm: "Quần áo của anh cũng là của tôi!"
Ban Ngày hừ lạnh.
Ban Đêm: "..." Chết bầm, tên này chắc chắn ghi thù anh.
Để được cuộc đối thoại trên phải mất tới 2 ngày.
Hai ngày này, mỗi lần đi cùng Miên Miểu, Ban Đêm luôn dùng ánh mắt trông mong nhìn cậu, hy vọng cậu cảm thấy anh vất vả lái xe sẽ mời anh lên nhà ngồi nghỉ.
Tới trước cửa tiểu khu, Ban Đêm vờ ho khan.
"Tôi khát nước."
Miên Miểu chớp mắt lấy từ trong túi ra chai nước đưa cho anh.
Ban Đêm: "..."
Anh điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ cho cậu.
Nhưng không, Miên Miểu không nhận ra mong ước nhỏ bé của anh, cậu như thường lệ xuống xe vẫy tay nói.
"Tạm biệt, mai gặp."
Ban Đêm: "..."
Anh thất vọng nhìn cậu rời đi, đột nhiên Miên Miểu như nhớ tới việc gì đó, xoay người chạy trở lại.
Ban Đêm đôi mắt phát sáng chờ cậu mời anh vào nhà uống nước, nào ngờ Miên Miểu móc từ trong túi ra một tấm vé đưa cho anh.
Cậu gãi mặt ngượng ngùng nói: "Anh tặng tôi hai vé nhưng tôi không có người đi cùng." Bỏ thì tiếc lắm.
"Nên, anh muốn đi xem triển lãm cùng tôi không?"
Miên Miểu thính tai đỏ ửng, ánh mắt trông mong trộm nhìn Ban Đêm.
Cậu muốn đi xem triển lãm nhưng sợ phát bệnh đột ngột, có Phí Lẫm Nhiên đi cùng cậu mới an tâm, giống như cách mà mỗi tối anh đi giao hàng cùng cậu vậy.
Không có anh, Miên Miểu cũng không dám mạo hiểm đi xem tranh của thần tượng. Tiếc đứt ruột.
Thấy Ban Đêm không trả lời, Miên Miểu thử hỏi: "Anh..." Bận à?
Chưa để cậu nói hết câu, Ban Đêm liền tươi cười nhận lấy tấm vé, ánh mắt vui sướng cực kỳ: "Đương nhiên tôi sẽ đi."
"Tôi vốn có ý định này mà." Câu này Ban Đêm không nói.
Miên Miểu nhận quà của anh, nhưng nếu muốn đi triển lãm chỉ có thể nhờ anh bảo vệ. Ban Đêm là cố ý, biết cậu sẽ dùng nó mời ngược lại anh.
"Thật tốt quá!" Miên Miểu mừng rỡ, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nghĩ mãi cũng không biết sai ở đâu, thôi thì không nghĩ nữa.
Mèo con ngốc hề hề nhảy thẳng vô bẫy, còn cảm kích meo meo với người đặt bẫy.
Ban Đêm cúi người ghé sát vào tai cậu, khẽ nói:
"Tôi sẽ đón cậu đúng giờ."
Anh còn không quên ái muội thổi khí nóng vào lỗ tai cậu, Miên Miểu hai mắt liền choáng váng.
Gần, gần quá rồi!
Chỉ cần ngẩng đầu cậu liền nhìn thấy sườn mặt của anh, đường cong vành tai cũng đẹp nữa. Chết thật, bộ dáng này lớn lên ngay ở điểm thẩm mỹ của cậu mà!
Miên Miểu ngón tay nhéo lấy vạt áo, ánh mắt dần say mê, cậu không hề có sức chống cự với khuôn mặt đẹp này!
Lý trí bảo cậu mau lùi về sau thoát khỏi cái khoảng cách nguy hiểm, nhưng cơ thể của Miên Miểu đã theo bản năng mà tiến lên một bước hôn lên má anh.
Thật mềm nha, còn rất đàn hồi.
Ban Đêm cười khẽ nhìn cậu, yết hầu lên xuống tạo ra âm thanh gợi cảm mê người.
Miên Miểu bừng tỉnh giật bắn người, cậu luống cuống muốn giải thích:
"Anh anh anh... nhớ tới đúng giờ!"
Nói xong liền chạy trối chết.
Thu hoạch bất ngờ một nụ hôn, không uổng công anh dùng mỹ nhân kế. Ban Đêm vuốt cằm cực kỳ hài lòng, quyết định tối nay tắm không rửa mặt.
Ban Đêm tâm tình sung sướng nhìn theo bóng dáng của cậu, chờ Miểu Miểu vào nhà rồi anh mới lên xe, nhìn tấm vé trong tay tâm trạng của anh có chút phức tạp.
Bởi buổi triển lãm chỉ diễn ra vào buổi sáng, bắt đầu từ 7 giờ.
Ban Đêm: "..."
Ban Đêm không biết điều đó ư?
Anh biết, nhưng anh vẫn mua.
Do Miên Miểu thích và cũng do... để Ban Ngày thích.
"Thật là..." Ban Đêm thở dài dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn tấm vé.
Từ lúc Ban Đêm biết tin Miên Miểu có khả năng phát tình vào buổi sáng thì anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trong đầu anh liệt kê các tình huống có thể xảy ra và dự bị phương án giải quyết.
Anh và Ban Ngày vốn là một, Ban Đêm không hề có gánh nặng tâm lý khi chia sẻ Miên Miểu cho một nửa nhân cách còn lại của anh, nhưng không đại biểu Ban Đêm sẽ không ghen!
Biết là ghen với chính mình thì rất buồn cười nhưng anh thật sự ghen muốn chết, đầu lưỡi toàn vị chua lè.
Huống chi Miên Miểu không biết anh có bệnh, Ban Ngày lại hay cay nghiệt với cậu.
Ban Đêm luôn cảm thấy để Miên Miểu ngoan ngoãn của anh chia cho Ban Ngày là không thể được, Ban Ngày chưa xứng.
Ít nhất Ban Ngày phải thay đổi cái suy nghĩ thành kiến kia và phải đối xử thật tốt với Miên Miểu thì anh mới an tâm được. Tốt nhất là khiến Ban Ngày cũng thích Miên Miểu như cách anh thích cậu.
Ban Đêm chỉ sợ bệnh tình của Miên Miểu đột phát bất ngờ thì ai biết cái quái gì sẽ xảy ra, nên Ban Đêm cực lực muốn thay đổi cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu Ban Ngày.
Tự mình cắm sừng chính mình, trời biết Ban Đêm đã đấu tranh tâm lý cỡ nào, uống biết bao nhiêu lu giấm mới bình tĩnh được.
"Hy vọng kết quả tốt nhất là Miên Miểu không cần phát tình vào buổi sáng." Ban Đêm u sầu nói.
Tóm lại, vì để Ban Ngày cải thiện cái nhìn về Miên Miểu nên Ban Đêm đã mua tấm vé này.
Ban Đêm ghét bỏ: "Vốn muốn nhờ Ban Ngày đi xem tranh với Miên Miểu, sau đó buổi tối anh sẽ đưa cậu đi hẹn hò rồi tiến thêm một bước."
"Bây giờ cảm thấy tên kia hời quá."
Ban Đêm chua lè viết nhật ký, đến sáng hôm sau Ban Ngày biết đầu đuôi câu chuyện thì đáp.
[Tôi không đi.]