Em gái nhỏ che miệng hét thất thanh: "Đồ con gà lẳng lơ, ấy thế mà dám ở sau lưng bà đây quyến rũ nam thần của tui? Bà có wechat của Sơ Ân hả? Vòng bạn bè của ảnh có những cái gì dzạ?"
Ngụy Lai: "Tui không có wechat của cậu ấy."
Em gái nhỏ: "Vậy bà vừa nói cái gì! Lừa gạt tình cảm của người taa!"
Ngụy Lai lộ ra ánh mắt dẫn mối chuyên nghiệp nói: "Sẽ có, sẽ có wechat, mạt chược, mạt chược cũng sẽ có."
Em gái nhỏ hờn dỗi đấm Ngụy Lai một cái: "Người ta chờ bà ó!"
Một lần chờ đợi này chờ mất vài tháng. Ngụy Lai nhìn thấy Sơ Ân lần nữa là ở một buổi biểu diễn tại Paris, dưới chân Sơ Ân là thảm đỏ thật dày, đỉnh đầu là ánh đèn sáng chói hoa mỹ, đèn flash lóe lên răng rắc, trông cậu ta như một chú mèo kiêu ngạo, thong dong đáp lại những yêu thích của mọi người.
Ngụy Lai ngồi bên cạnh nghệ sĩ của mình, trong ánh sáng mờ nhạt bỗng nhiên bên cạnh hắn đổi người, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Ngụy Lai."
Ngụy Lai xoay mặt lại, đối diện với sườn mặt Sơ Ân: "Hả??"
Ánh mắt Sơ Ân nhìn chằm chằm sân khấu chữ T nói: "Đột nhiên tôi nhớ ra, hôm đó anh còn chưa lấy quần cho tôi. Nguỵ tú bà, đồ lừa đảo chết bầm."
Ngụy Lai: "...... Là tôi sai rồi. Tôi muốn xin lỗi cậu, đi đến đâu cũng hỏi we chat của cậu nhưng vẫn không xin được. Minh tinh lớn à, cậu chưa cho tôi cơ hội xin lỗi cậu."
Sơ Ân hừ một tiếng, nói: "Bây giờ anh thêm tôi, anh xin lỗi đi."
Nguỵ tú bà cong lên một nụ cười thực hiện được chuyện xấu, thành công có được wechat của Sơ Ân.
Ảnh đại diện của Ngụy Lai là hình đại diện công việc của anh ta, Sơ Ân lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Ảnh đại diện của anh thật là xấu."
Ảnh đại diện của Sơ Ân là một bông hoa cúc nở rộ. Ngụy Lai rất chi là cạn lời, nghĩ thầm, cái ảnh đại diện hoa cúc như của người cao tuổi nhạt nhẽo này của cậu thì đẹp chỗ nào?
Sợ Sơ Ân nổi bão trước mặt mọi người, Ngụy Lai cuối cùng vẫn nhịn lại lời trong lòng nói sang chuyện khác: "Cậu xem bộ quần áo này, rất bắt mắt phải không."
Sơ Ân ừ một tiếng, nói: "Nếu để tôi mặc thì càng bắt mắt. Anh thì không được, khí chất không đủ nóng bỏng."
Ngụy Lai: "Cho nên, cậu đến đây ngồi là đặc biệt tới oán giận tôi à?"
Sơ Ân lắc đầu, nói: "Không phải. Tôi... đợi lát nữa anh có thể đưa tôi về khách sạn không? Tôi vừa mới hỏi, tôi với anh ở cùng khách sạn."
Ba tháng này, Sơ Ân vẫn luôn thử kết thúc hợp đồng với Trần Mai Hàm nhưng không có kết quả, quan hệ của hai người đã rất căng thẳng, Trần Mai Hàm khống chế được tất cả mọi thứ của Sơ Ân, hậu quả của việc Sơ Ân phản kháng gã chính là cô độc một mình. Cậu không biết đường cũng không có trợ lý, một mình ở nước ngoài cơ bản chẳng thể làm gì.
Ngụy Lai: "Cậu xin tui đi ~"
Sơ ân: "......"
Sơ Ân cảm thấy cầu xin trợ giúp từ Ngụy Lai, một tên gà chiến trong đám cúc hoa kỹ nữ này là tự rước lấy nhục bèn sảng khoái đứng lên vươn chân dài muốn đi.
Ngụy Lai vội vàng kéo cậu lại nói: "Ai...Từ từ...Vậy, cái đó, có phải cậu muốn..."
Sơ ân lạnh lùng nói: "Buông tôi ra."
"Tôi đưa là được chứ gì!" Ngụy Lai nói "...Trước tiên chúng ta nói rõ đã, hẹn chịch, được, nhưng tôi không làm 1."
Sơ Ân sợ hãi: "Sao ngày nào trong đầu anh cũng toàn là thứ này vậy hả."
Mấy tháng này Ngụy Lai chơi mạt chược đến độ quên cả bản thân, bây giờ không khỏi lén lút nói: "Vậy cậu muốn chịch à muốn chơi mạt chược với người ta sao?"
Sơ Ân: "... Đây không phải là hoạt động chỉ có các bác gái trung niên mới thích thôi à?"
"Tinh hoa dân tộc già trẻ đều chơi có được không? Cậu sợ thua chứ gì?!"
Sơ Ân: "...Tôi không biết chơi."
Nguỵ tú bà dùng lời lẽ hùng hồn mời Sơ Ân nhảy vào cái hố chứa đựng tinh hoa văn hóa dân tộc, "Tôi dạy cho cậu! Chơi mạt chược quả thực là vui sướng như tiên, không sướng tôi làm 1 cho cậu!"
Sơ Ân: "!"