0 x 0 = 0.5

Chương 47: Ngụy tú bà trọc



Ngụy Lai lâm vào mê mang.

6 năm trước bên hồ MacDonald quả đúng là hắn có nói thế này với Sơ Ân.

Vấn đề ở đây là từ khi hắn với Sơ Ân xác định tình cảm thì các loại ngày chúc mừng ùn ùn không dứt, tỉ như ngày đầu nắm tay, ngày có nụ hôn đầu tiên, ngày có đêm đầu tiên, ngày nhuộm tóc cho nhau, ngày đi tiểu chung một cái bồn tiểu... Lần khoa trương nhất, một tuần có đến tận năm ngày chúc mừng. Sau đó cảm tình của hai người dần dần có xu hướng ổn định, Nguỵ Lai cũng không còn mang tâm lý gánh nặng nữa mà bắt đầu mập ra, có đến hai ba năm không còn đưa quà sinh nhật cho Sơ Ân vào ngày đó nữa, Sơ Ân cũng chẳng có phản ứng lớn như vậy nha.

Ngụy Lai cảm thấy hẳn là mình tự chiều tổ tông này thành tật xấu rồi! Sơ Ân đúng là một con yêu tinh hút nhân khí, không có chuyện gì cũng phải tìm ra chút chuyện dằn vặt hắn, tự ẻm thì trắng trẻo nhẵn nhụi hắn lại bị dằn vặt đến mức xanh xao vàng vọt.

Ngụy Lai đắp mặt nạ xong, vỗ bộp bộp lên mặt, vỗ đến mức sắc mặt cũng hồng nhuận có sức sống mới bày một tư thế quyến rũ trên sô pha chu mỏ chụp một tấm rồi hỏa tốc gửi cho Sơ Ân.

Ngụy Lai: Ân đại cục cưng, anh sai rồi, ngừi ta dùng thân thể trả cho em ~ hôm nay anh chính là gậy mát xa thần tiên của cưng nha!

Sơ Ân không trả lời.

Ngụy Lai: Một đêm bốn lần!Tư thế để em chọn!

Ngụy Lai:...... Năm lần?

Sơ Ân vẫn không trả lời.



Ngụy Lai: Sáu lần, không thể nhiều hơn nữa! Anh đã không còn là cây gậy Kim Cô năm đó nữa ròi!

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, Ngụy Lai bất đắc dĩ, ngẫm lại vẫn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối dỗ dành Sơ Ân rất có khả năng hắn phải một đêm bảy lần lang thật, để phòng ngừa bản thân tráng niên sớm trọc hắn đành tự đắp chăn cho mình như đóng nắp quan tài nhắm mắt ngủ.

Sơ Ân ôm Đại Quất vào Zero.

Còn chưa đặt chân lên lầu ba đã nghe được tiếng nói cười rộn ràng uyển chuyển quyến rũ.

Yến Vân Thuỷ: "Trời ạ, mấy bà nhìn xem cái người nhỏ nhắn dễ thương trong gương này, đây là ai nha, cánh mông như mật đào nhân gian, đôi môi dụ hoặc trí mạng, ôi ôi ôi ôi, thật muốn bắt lấy bản thân tui trong gương ra mần tới chiếc!"

"Cái thứ dở hơi, nhường đường cho chị đây nào!" Cúc Chi Lang đánh mông đẩy Yến Vân Thủy ra chiếm lĩnh lấy mặt gương, hắn đi một đôi tất chân có kẹp tất màu đen bên ngoài khoác áo lông chồn quý giá, bày tư thế Marilyn Monroe khom lưng che váy kinh điển rồi vừa lòng phát ra tiếng cười duyên như chuông đồng.

Một đám đàn ông hoa hòe lòe loẹt lần lượt xẹt qua gương õng ẹo tạo dáng như tảo biển, tiếng cười ha ha cũng không dứt bên tai, nếu như là một vị khách bình thường vào nhầm lầu ba thấy được cảnh tượng quần ma loạn vũ này thì nhất định cho rằng mình bước nhầm vào động bàn tơ rồi.

Nhưng mà Sơ Ân đã sớm quen, cậu ôm Đại Quất đứng ở chỗ cuối cùng của đội ngũ.

Yến Vân Thủy nhìn trong gương phát hiện Sơ Ân lập tức xoay đầu chạy bước nhỏ đến chỗ cậu vui vẻ nói: "A a a, bé Ân! Đây không phải là mồn lèo của anh sao, lâu lắm rồi anh không thấy nó, nào nào nào, mau cho anh đây hít bụng cái nào!"

Yến Vân Thủy ôm Đại Quất như ôm em bé vào ngực đung đưa, cọ cọ mấy cái vào đầu nó rồi mới ngẩng mặt nói: "Ai, bé Ân, sao em lại gầy rồi nha? Gần đây Lai Lai không cho em ăn ngon hở?"

Nhắc tới Ngụy Lai làm tâm tình của Sơ Ân không khỏi trầm trọng vài phần, Sơ Ân lắc lắc đầu đặt mông ngồi xuống sô pha nói: "Gần đây em đang giảm béo."

Yến Vân Thủy ôm ôm Sơ Ân, những người khác cũng tự nhiên vây lại như quần chúng hít mèo, Cúc Chi Lang véo véo cánh tay Sơ Ân xúc động cảm thán: "Quả nhiên là minh tinh, chị đây không biết đã bao lâu không được sờ cơ bắp đàn hồi như vậy rồi."

Thầy tony vuốt tóc Sơ Ân: "Bé Ân nè, chất tóc của em càng ngày càng tốt, mỗi một sợi đều hoàn mỹ. Thật là hâm mộ ông chủ ngày nào cũng có thể xoa tóc của em nha."

Yến Vân Thủy nhân lúc Ngụy Lai không ở đây vươn tay vuốt vuốt đùi Sơ Ân, hâm mộ cực kỳ nói: "Đậu má, rốt cuộc thì anh cũng được sờ lại chân dài của em rồi, Ngụy tim gà mắt ti hí, anh sờ một cái hắn liền trừ lương của anh, hừ! Đường cong cẳng chân này của em rốt cuộc là luyện ra như thế nào nha!"

Sơ Ân vốn cho rằng mình càng ngày càng xấu, được nhóm chị em khen một hồi làm lòng tự tin cũng to lên một ít, tủi thân nói: "Nhưng mà Ngụy Lai nói em béo."

Cúc Chi Lang bẻ khớp cổ nghi hoặc: "Cái tên Ngụy Lai bụng bia đĩ thõa kia rốt cuộc là lấy tự tin ở dâu ra mà dám kén cá chọn canh với em? Hắn có thể thoát ế cũng đã là kỳ tích rồi, oke?"

Sơ Ân tuy hung dữ với Ngụy Lai nhưng lại không chịu để người ta nói bậy nói bạ về Ngụy Lai bèn nói: "Không đâu, em cũng rất may mắn."

Mọi người: "......"

Yến Vân Thủy làm bộ làm tịch ợ một cái: "Được rồi, đã ăn xong cơm chóa vị ngọt."

Vốn ý của Sơ Ân cũng không phải rải cơm chó nhưng mà cậu nghĩ, mọi người ngồi ở đây thì chỉ có cậu không phải người đàn ông độc thân, đúng là nói cái gì cũng sẽ bị liệt vào hàng rải cơm chó nên đành trầm mặc.

Yến Vân Thủy bưng một li trà cho Sơ Ân, cảm khái: "Khi nào mới đến lượt anh rải cơm chó cho mọi người đây?"

Vừa nói xong câu này hiện trường lập tức biến thành đại hội than thở.

Cúc Chi Lang nói: "Lần trước chị gặp một tên đàn ông trung niên góa vợ chất phác, nhìn qua rất thành thật, gã nói là tuổi trẻ không biết tính hướng của bản thân, bây giờ đã li hôn với vợ nên muốn tìm lại con người thật của mình, xin chị làm người dẫn đường cho gã. Các em đều biết rồi đó, chị đây vốn có tiếng thiện lương, nghe vậy bèn đồng ý. May thay, phút cuối cùng chị phát hiện gã ngồi trong Wc uống Viagra. Cứ như vậy mà chọc thủng một âm mưu kinh thiên động địa."

Yến Vân Thủy nói: "A? Âm mưu gì?"

Cúc Chi Lang xoắn xoắn làn váy bị kéo căng bởi lưng hùm vai gấu, "Dáng người chị thế này, gay nào mà lại không lên, sao lại phải ăn Viagra mới có thể hard chứ, càng ngày chị càng cảm thấy gã không phải gay, điều tra cẩn thận mới biết thật ra gã chưa li hôn, chỉ định lừa tiền của bà đây! Ôi, bị chị đánh cho nhập viện, bây giờ còn chưa được ra đâu!" Cúc Chi Lang đỡ trán thở dài, "Làm một phú bà mĩ mạo, quá khó khăn ~"

Sơ Ân nghĩ thầm, Ngụy Lai còn chưa có ăn Viagra, thật tốt.

Yến Vân Thủy phụt cười ra tiếng, ngược lại lộ vẻ mặt bi thương nói: "Lại nói đến đồ giả, vừa mới cách đây mấy hôm tui hẹn một chó săn nhỏ tự xưng là thuần 1, hai người bọn tui gặp mặt ở một tiệm cà phê, oa, ngon, ấy thế mà giống hệt với ảnh đại diện!"

Mọi người: "Oa oa! Vân Vân, hồi tết bà đi miếu dâng hương cuối cùng cũng có hồi báo rồi!"

Yến Vân Thủy bĩu môi nói: "Ai nha, nghe tui nói xong đã. Dáng người chó săn nhỏ vừa ngon vừa đẹp, mông vểnh phía trước cũng phình phình trướng trướng, bọn tui uống một hồi cuối cùng cũng vào đề chính."

"Vào thang máy của khách sạn tui không nhịn được bèn bóp mông ẻm, haizzz!"

Yến Vân Thủy xuất thân là giáo viên nên lúc kể chuyện cả giọng nói lẫn tình cảm đều phong phú khiến lòng người ngứa ngáy, Sơ Ân nhịn không được nói: "Sau đó thì sao?"

Yến Vân Thủy nói: "Bóp ra một cái mông giả."

Sơ Ân: "......"

Yến Vân Thủy: "Chính là cái loại quần lót có thêm miếng bọt biển trên taobao ý, tui lại bóp phía trước phát hiện chỗ đó cũng giả nốt, bành trướng như là địa ốc của Trung Quốc vậy đó."

"Từ hồi bị bạn trai cũ thọc một phát ở cổng trường đến nay tui cũng chưa gặp phải chuyện xấu hổ nào như vậy nữa, tui vốn tưởng đây đã đạt đến đỉnh rồi nhưng mà tui sai rồi."

Sơ Ân và Đại Quất cùng nhau trừng mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Yến Vân Thủy.

Yến Vân Thủy uống một ngụm nước, "Đến cũng đến rồi dù sao cũng công thể về không chớ, tui tắm sạch sẽ nằm im chuẩn bị dùng tạm, không ngờ chưa tới hai phút chó săn nhỏ đã xong."

"Hắn giống như nhân viên giao sữa hiệu Quang Minh vậy, mang sữa đến cửa, người lại cả cửa cũng không gõ đã đi rồi."

Sơ Ân đột nhiên get được trọng điểm, cong cong khóe miệng.

Nửa người Yến Vân Thủy đều dựa lên vai Sơ Ân nói: "Ai da, em cười cái rắm ý, loại có chồng như em làm sao hiểu được nỗi khổ gà con của tụi này chứ."

Sơ Ân: "......"

Cúc Chi Lang nói: "Quái lạ, sắp giữa trưa rồi mà Ngụy Lai còn chưa gọi điện thoại giục em về nhà ăn cơm? Sao, hắn bị vắt đến không còn một giọt rồi phỏng?"

Sơ Ân rủ mi mắt nói: "Em với anh ấy... Cãi nhau. Bởi vì anh ấy quên mất sinh nhật em."

Yến Vân Thủy hít một hơi nói: "Làm sao có chuyện đó được?! Em đừng nghĩ nhiều, có đôi khi ngày bình thường sống đến mơ hồ cũng có thể sẽ quên."

"Gần đây em thấy anh ấy lén lút gọi điện thoại ở ban công, hình như là ba mẹ anh ấy." Sơ Ân có chút khó chịu căng khóe miệng, "Anh ấy... Có phải là sẽ kết hôn hay không?"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc dù tui rất uất ức rất ngắn nhưng mà tui còn tiết kiệm tiền cho mọi người đó nha!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv