Mười lăm năm trước, vào một buổi sáng. Cố Chí Sơ bé khổ sở ngồi trên bờ biển, khi ấy dường như tất cả mọi người đều bắt nạt hắn. Một chút ngây thơ của hắn đã sớm vỡ vụn, giống như thủy tinh. Dù cho cũng cứng cáp, nhưng một khi vỡ tan tành thì sẽ cứa vào da thịt. Nếu không có Thanh Huệ, Cố Chí Sơ không biết mình nên làm gì bây giờ. Một đám bắt nạt bị đuổi đi, Thanh Huệ trên mặt lộ ra nụ cười, tay cầm khăn, lau khô nước mắt cho hắn. Hai người họ lúc bấy giờ mới 8 tuổi.
Cố Chí Sơ là con lai Trung Mĩ. Lớn lên ở Trung Quốc, ba tuổi cha mẹ qua đời, chỉ có một ông nội tính tình không tốt. Thường bị đánh, sống trong tuyệt vọng. Hắn và Thanh Huệ học cùng nhau hồi tiểu học. Cố Chí Sơ có ý với Thanh Huệ, vì trốn tránh tình cảm mà cố ý chạy sang Mĩ.
Thanh Huệ là cảnh sát đặc nhiệm, tùy lúc tùy chỗ đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tình nguyện bỏ mạng, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, đây là cuộc sống của anh. Chết, đối với bọn anh mà nói là điều nghe thấy mỗi ngày. Nó lúc nào cũng kề cận bên người. Lơ đãng một chút, sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Nhắc lại chuyện năm xưa đau lòng của hai người họ, Cố Chí Sơ vì bị anh từ chối tình cảm mà ra đi. Bây giờ mỗi lần nhắc lại, anh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu thời gian là một lưỡi kiếm vô tình, tôi tình nguyện vì cậu mà đỡ. Mỗi người đều tồn tại, vì đức tin của mình mà chiến đấu… Liệu có còn cơ hội nào cho đoạn lương duyên dang dở này của hai người họ?
Bình luận truyện