“Cậu có lời gì muốn nói với Tô Diệc của tôi sao?”
Vào một buổi chiều nọ, Tam Lộc có tiết học demo món ăn Pháp cao cấp ở tầng trên, một lát nữa tôi và MOF tiên sinh vừa khéo cũng có một tiết demo món tráng miệng sơ cấp trong phòng học đó.
Nhưng mà lớp thực hành của MOF tiên sinh ở tầng trên vẫn chưa kết thúc, nên tôi xuống tầng dưới để chuẩn bị trước.
Hạo ca đi ngang qua thấy tôi, liền đi vào đưa thư mời dự lễ tốt nghiệp cho tôi, sau đó hỏi tôi sau khi kết thúc có muốn đi ăn lẩu với Tam Lộc hay không.
Tôi muốn giữ khoảng cách với Hạo ca, bây giờ đã 15:10 rồi, MOF tiên sinh sẽ bước vào bất cứ lúc nào.
Bây giờ tôi là người đã có bạn trai, phải tự động giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đây mới là phẩm chất mà một người bạn gái tốt cần phải có. Đúng vậy, không sai chút nào.
Tôi lùi về sau một bước, không chú ý phía sau có người nên đã đụng vào.
Tôi quay đầu lại muốn nói xin lỗi, nhưng nhận ra người tôi đụng vào chính là MOF tiên sinh.
Ông trời ơi! Sao ông lại đối với con tàn nhẫn như vậy!
Là phúc thì không phải là họa, nhưng là họa thì khó tránh khỏi.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Tôi nhanh chóng trốn sau lưng MOF tiên sinh, giật giật vạt áo của anh, “Em không nói chuyện với anh ấy, là anh ấy, là anh ấy đến nói chuyện với em.”
MOF tiên sinh thấp hơn Hạo ca gần nửa cái đầu, nhưng lúc này MOF tiên sinh lại ngẩng cao đầu cao ngạo, lạnh lùng nhìn Hạo ca, vô hình trung lại cao lớn hơn Hạo ca rất nhiều.
“Cậu có lời gì muốn nói với Tô Diệc của tôi sao?”
Hạo ca có hơi nhút nhát, nhưng anh ấy vẫn chưa ngốc, “Chef, ý của anh là, Tô Diệc của anh?”
“Ừ hửm, cậu có ý kiến gì à?” MOF tổng tài cường thế tuyên bố chủ quyền.
“À, à! Tô Diệc của anh, em, không có ý kiến gì, em đi vào cũng không có việc gì cả, tạm biệt Chef.” Hạo ca rất thức thời chuồn lẹ, để lại một mình tôi đối mặt với đại vua giấm MOF.
Quả nhiên, đợi khi Hạo ca đi ra ngoài, MOF tiên sinh liền kéo tôi đến trước mặt anh.
“Cậu ta nói gì với em?”
Tôi thành thật khai báo “tội trạng” của mình: “Anh ấy hỏi em sau giờ học có muốn đi ăn lẩu với anh ấy và bạn gái của anh ấy không.”
“Em muốn đi không?”
Tôi lắc đầu, “Không muốn.”
“Em có thể đi.”
Tôi lắc đầu mãnh liệt, “Thật sự không muốn.”
“Anh sẽ không để bụng đâu.”
Tôi lắc đầu lia lịa, “Trừ khi anh đi với em.”
“Em nhìn xem, em vẫn là muốn đi.” Hừ! Lại bẫy tôi!
“Vậy thì em sẽ đi với bọn họ.”
Tôi xoay người muốn rời đi, “Tối nay anh ở một mình đi.”
“Em dám!”
“Tại sao em không dám chứ?”
MOF tiên sinh cứng họng, thật lâu sau mới nói một câu: “Em đi ăn lẩu với bọn họ, vậy thì buổi tối một mình anh ăn cái gì?”
Xì, MOF tiên sinh của tôi ấy à, thật là, không có cách nào làm khó dễ cả.
———o———
Đọc Full Tại truyenfull.com
Mặc dù tôi đã nhiều lần nhấn mạnh Hạo ca đã có bạn gái, còn vô cùng tự giác giữ một khoảng cách với Hạo ca, nhưng vẫn không làm cho Hạo ca thoát khỏi số phận bi thảm bị đại vua giấm MOF hủy hoại trong kỳ thi kéo đường cao cấp cuối cùng.
Ngày hôm đó MOF tiên sinh và tôi được xếp lịch coi thi cùng nhau.
Nhóm của Hạo ca gồm có 11 người, nhưng MOF tiên sinh lại không dựa theo số thứ tự, mà xáo trộn dãy số, xếp Hạo ca vào một góc nhỏ.
Tôi dĩ nhiên là bị cấm đến gần khu vực đó.
Hạo ca cũng thật xui xẻo, nấu đường xong thì quên nhỏ acid mà đã đổ ra, nước đường nhanh chóng đông lại thành cục, chỉ có thể vứt đi nấu lại.
Sau đó kéo đường cũng kéo không yên ổn, MOF tiên sinh ở bên cạnh chê hoa đường mà anh ấy làm các kiểu, lúc thì nói nhụy hoa Hạo ca làm là củ cà rốt, lúc thì nói cánh hoa giống như cải trắng.
Người yêu dấu ơi, hãy tích chút đức đi.
Anh cẩn thận Hạo ca thi xong sẽ tới đánh anh đấy.
Anh ấy cao hơn anh, còn khỏe hơn anh. Tôi cũng không cứu được anh đâu.
Sau khi thi xong, tôi đã lén xem số điểm mà MOF tiên sinh chấm cho Hạo ca, vừa đúng 60 điểm.
Những người khác kéo đường không tốt bằng Hạo ca nhưng cũng được sáu mươi bảy mươi điểm.
Hạo ca, em thật xin lỗi anh.
Nể tình em, anh đừng đi tố cáo MOF tiên sinh lấy việc công để trả thù riêng nha!
Dù sao thì anh ấy cũng chưa cho anh 59 điểm, làm cho anh rớt học lại.
Hạo ca nói, vậy thì anh ấy hẳn nên cảm ơn anh rồi.
Cũng không cần đâu, he he.
———o———
Sau khi thi xong thì đến buổi lễ tốt nghiệp của Hạo ca và Tam Lộc.
Tuy nhiên hai ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, Joanna lại thông báo rằng tôi và MOF tiên sinh sẽ cùng nhau chuẩn bị buổi lễ chào đón sinh viên khóa tiếp theo.
“Kế hoạch của Chef là muốn kéo dài ba ngày, bởi vì có rất nhiều việc, Tô Diệc em có vấn đề gì không?” Joanna nói.
“Em thì không có vấn đề gì, nhưng ngày 29 em muốn đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp… “
“Buổi lễ tốt nghiệp…” Joanna lộ vẻ khó xử, “Công việc chuẩn bị cho buổi lễ chào đón này là Chef chỉ định em, chị cũng không thể đổi người được. Hay là em trao đổi với anh ấy đi, ngày hôm đó anh ấy cũng phải tham dự buổi lễ tốt nghiệp, đến một hai giờ chiều hai người hoàn thành xong công việc rồi cùng nhau đến đó.”
“À… được ạ.”
Vào ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp, tôi hỏi MOF tiên sinh: “Buổi chiều anh có định tham dự buổi lễ tốt nghiệp không?”
“Không đi.” MOF tiên sinh cũng không ngẩng đầu lên, “Joanna nói có sinh viên mời em? Ai vậy? Em muốn đi?”
“Tam Lộc.”
“Bạn gái của Hạo ca đó sao?”
… Tôi đã nói là Tam Lộc rồi, cứ phải nhắc đến Hạo ca… thì mới có thể nói chuyện được sao?
“Ừm. Chúng ta tới kịp không?”
“Em muốn đi thì cứ đi đi. Anh có lẽ sẽ ở lại đây, một mình làm hết những việc còn lại.”
Thật sự muốn đánh chết anh mà!
“Đừng mà, em còn muốn chụp ảnh với anh khi anh đang mặc âu phục đẹp trai, anh không muốn ăn mặc đẹp chụp ảnh với em sao?” Tôi kéo cánh tay của MOF tiên sinh, “Chúng ta làm cho xong, rồi chiều nay cùng đi có được không?”
“Hừ.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
Người nào đó ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật, vội vàng hoàn thành mọi công việc trước khi ăn trưa.
“Em có mang theo quần áo tới sao?” MOF tiên sinh hỏi.
“Vâng, trong tủ ở dưới lầu, còn anh?”
“Âu phục ở trong phòng làm việc của anh.”
Xí, không phải có người vừa mới nói “Không đi” với tôi à, sao lại có âu phục ở trong phòng làm việc chứ? Chẳng lẽ MOF tiên sinh là Harry Potter, biết đọc câu thần chú bay tới bay lui hay sao?
Sau bữa trưa, tôi ở trong phòng thay đồ thay bộ đồng phục đầu bếp ra, mặc đầm và giày cao gót đã chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp.
Đi lên phòng làm việc trên tầng hai tìm anh, cửa phòng khép hờ, MOF tiên sinh đang cởi quần.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, tôi vội vàng đóng cửa lại.
“Tô Diệc? Là em sao? Vào đi.” MOF tiên sinh nói.
“Không, không vào đâu.”
“Vào đi, ở đây không có ai khác.”
“Anh anh anh… thay quần xong trước đi!”
MOF tiên sinh trêu chọc nói: “Sao vậy? Xấu hổ à? Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.”
“Anh im miệng!”
Đầu bên kia cánh cửa truyền tới tiếng cười sảng khoái của MOF tiên sinh.
Một lúc sau, MOF tiên sinh đẩy cửa đi ra, nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Em có chắc là em muốn mặc như vậy mà đi không?”
“Có vấn đề gì sao?” Tôi cúi đầu nhìn chính mình, đâu có chỗ nào không thích hợp đâu.
“Chỗ đó chỗ đó đều không thích hợp.” MOF tiên sinh bước tới, muốn kéo gấu váy của tôi xuống, nhưng như vậy thì sẽ làm lộ ngực của tôi. Kéo cao cổ áo, thì lại lộ đôi chân trần.
“Em có bộ đồ nào khác để thay không?” Anh cau mày, “Em mặc như thế này quá gợi cảm.”
Gợi cảm?! Người Pháp như anh nói chuyện phải hỏi lương tâm chứ!
Cái đầm này thứ nhất là không mở ra đường sự nghiệp, thứ hai là chiều dài của đầm chỉ trên đầu gối 5 cm thôi, rốt cuộc điểm nào có thể hình thành sự gợi cảm chứ?
MOF tiên sinh nới lỏng nút cà vạt, nói: “Vậy thì em xõa tóc xuống đi, đừng để lộ cổ, sẽ bị cảm lạnh.”
Bây giờ đang là mùa hè, tôi rất nóng có được không?
Anh suy nghĩ một lúc, rồi lại lấy áo vest của anh cho tôi mặc, còn không đợi tôi kịp phản kháng, thì anh đã bịt miệng tôi lại, “Muốn đi thì mặc vào, không mặc thì không được phép đi.”
Cuối tháng 8 nắng to, muốn tôi bị cảm nắng sao?
Lát nữa tôi mặc áo vest của anh bước vào hội trường, thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ? Bọn họ sẽ nghĩ gì hả?
Ở trên tàu điện ngầm, MOF tiên sinh lại hận không thể cởi áo sơ mi của mình ra che chân cho tôi, muốn tôi trùm kín giống như phụ nữ đạo Hồi giáo vậy.
Tôi thật sự đã có thêm sự hiểu biết mới về MOF tiên sinh.
Bảo thủ còn hơn cả Kiệt ca nhà tôi nữa.
———o———
Khi đến hội trường buổi lễ tốt nghiệp, tôi cầm thư mời đi tới quầy lễ tân ghi tên, MOF tiên sinh thì lên lầu thay quần áo đầu bếp. Thật ra cũng không cần phải thay hết, chỉ cần sơ vin áo bên ngoài mà thôi.
Áo vest của anh ư? Tôi gửi nó ở quầy lễ tân, tôi không muốn mặc áo vest của anh đi vào đâu.
Vừa lên lầu đã nhìn thấy Sungho và Tương Tương Tương đang ngồi ở hàng ghế sau, coi nhẹ ánh mắt mãnh liệt của người nào đó, tôi ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Tương Tương Tương.
“Ha ha ha ha, cậu đến rồi.”
“Tương Tương Tương Tương, tôi sẽ đến mà.”
“Tôi còn tưởng hai người sẽ không đến chứ.” Tương Tương Tương Tương nhìn tôi, “Làm sao mà MOF nhà cậu lại cho cậu mặc như thế này tới vậy?”
“Bộ đồ này của tôi thật sự có vấn đề gì sao?”
“Không sao cả, chính là vấn đề lớn nhất. Quá vừa vặn, bày ra hết điểm mạnh của cậu, không tin cậu cứ để cho Sungho nhìn xem.” Tương Tương Tương Tương nói.
Tôi vội vàng ngăn cản, “Đừng, cậu đừng có gây thêm phiền phức cho tôi, tôi còn muốn sống sót về nhà.”
Cặp mắt của vị trên sân khấu kia sắp phun ra lửa rồi, cặp mắt xanh xinh đẹp sắp biến thành cặp mắt đỏ tới hút máu của tôi.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, theo như thường lệ thì hiệu trưởng sẽ phát biểu, mỗi mảng món tráng miệng và món ăn Pháp sẽ cử một Chef lên phát biểu, từng sinh viên lên sân khấu nhận giấy chứng nhận, phần thưởng, sau đó đội mũ đầu bếp, nhiếp ảnh gia do trường mời tới sẽ chụp ảnh.
Sau khi toàn bộ chương trình kết thúc, thì còn chụp hình chung các sinh viên tốt nghiệp khóa này và các Chef.
Sau đó thì rút lui đổi địa điểm, ở tầng trên có một bữa tiệc buffet cocktail đơn giản.
Vô số rượu champagne và đồ uống, vô số bánh ngọt nhỏ, cùng với đủ loại chụp hình. Chụp với bạn học, chụp với gia đình, chụp với bạn bè, chụp với Chef, bạn chụp tôi, tôi chụp bạn.
“Tô Diệc, cùng nhau chụp ảnh đi.”
“Được.”
Chụp chụp chụp, chụp một nhóm nữa rồi rút lui, tôi cười đến mặt cũng cứng lại rồi.
Không thể chụp được nữa, tôi cần phải nghỉ ngơi.
Tôi bước sang một bên, nói người phục vụ mang cho tôi một ly Coca rồi uống một hơi.
“Tô Diệc, em cũng ở đây à!”
“Grace, vừa nãy không nhìn thấy chị ở phía dưới, chị ngồi ở chỗ nào vậy?”
“Chị mới đến, chị không có hứng thú với buổi lễ. Có sinh viên mời chị, chị tới uống chút champagne miễn phí, Tô Diệc em không uống sao?” Grace nói.
“Không cần đâu, em uống Coca là được rồi.” Tôi ngước mặt về phía người phục vụ, nâng ly lên, “Thêm một ly nữa, cảm ơn.”
Lúc này MOF tiên sinh đi tới chỗ chúng tôi, “A ha, Grace, em cũng ở đây à, hai cô gái xinh đẹp đang nói về cái gì vậy?”
“A ha, Chef. Em đang tâm sự riêng chuyện của phụ nữ với Tô Diệc, đàn ông tránh ra.”
“Tôi là người rất thức thời, nhưng mà vừa nãy có sinh viên nói muốn chụp ảnh với tôi, còn có trợ giảng Tô Diệc cừ nhất của tôi, tôi tới là để mời em ấy qua, sao phiên dịch giỏi nhất của chúng ta không cùng gia nhập chứ?”
MOF tiên sinh thật nho nhã lễ độ.
Grace nhướng mày, “Đây là vinh hạnh của em.”
Tô Diệc cầu tha cho!
Tôi nhìn chằm chằm người trước mặt nói muốn cùng chụp ảnh… Hạo ca!
Đây không phải là kiếm chuyện sao? MOF tiên sinh ung dung bình tĩnh nhìn tôi, “Chụp đi, ai tới chụp?”
Sungho cầm máy ảnh, Hạo ca đứng ở giữa, bên phải là MOF tiên sinh, bên trái theo thứ tự là Tam Lộc, tôi và Grace.
Sau đó đổi Hạo ca cầm máy ảnh, Sungho và Tương Tương Tương Tương đến chụp ảnh cùng chúng tôi. Thật sự không biết đám đàn ông bọn họ nghĩ thế nào nữa, dù sao tôi cũng rất lúng túng.
Sau khi chụp xong hai bức ảnh này, tôi quyết định tôi sẽ không bao giờ tham dự buổi lễ tốt nghiệp của sinh viên nữa, thật là nhóm lửa tự thiêu.