Thật sự đừng thấy tôi dễ mà bắt nạt, cũng thật sự đừng ỷ vào việc tôi thích anh mà có thể muốn làm gì thì làm, chọc tôi dựng lông, thì tôi cũng sẽ nổi khùng!
Sáng sớm thứ ba đến Vitu thì thấy Chef Miệng to và nhiếp ảnh gia đang sầu muộn, bởi vì một trong những dụng cụ đã mua gửi tới là được sản xuất tại Nhật Bản, trong hướng dẫn sử dụng cũng chỉ có tiếng Nhật.
À há, ở đây có một sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Nhật đấy nhé, こんにには, xin chào, Hello, nhìn tôi này.
“Tô Diệc, em tới rồi.” Chef Miệng to lau mồ hôi trên trán, “Em chờ ở đó trước đã, đợi chúng tôi lắp xong cái máy này sẽ bắt đầu.”
Tôi tiến lên một bước, “Thật ra thì, ừm, Chef à, em tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Nhật, nếu như anh không phiền, thì em có thể giúp các anh xem sách hướng dẫn đó.”
Chef Miệng to sửng sốt một chút, trên mặt tràn đầy sự giãy giụa.
Xem thiên thần và ác ma trong lòng anh ấy chiến đấu với nhau, cũng rất thú vị.
Nhiếp ảnh gia nhìn Chef Miệng to một cái, rồi lại nhìn tôi một cái, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, thì hạ quyết tâm, đưa sách hướng dẫn cho tôi.
Chậc chậc, thật là, tìm tôi giúp đỡ cũng không phải là chuyện mất mặt.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Đến 11 giờ Chef Miệng to bảo tôi đến trường ăn trưa.
“Tô Diệc à, hôm nay không cần mua bánh mì Pháp cho tôi.” Chef Miệng to nói, “Tôi không đói.”
“Em lấy từ nhà bếp của trường, salad cũng vậy.” Tôi nói.
“Vậy nếu như không phiền, thì em hãy, khụ khụ, mang chút pho mát cho tôi.” Chef Miệng to sờ mũi, “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu, Chef.”
Chef Miệng to khó tính, thật ra không làm cho người ta chán ghét một chút nào cả, ngược lại còn dễ thương hơn bình thường.
———o———
Mặc đồng phục trở về trường.
Cứ tưởng rằng ngồi trong đám đông thì có thể trộn lẫn trót lọt, nhưng không nghĩ tới sau khi MOF tiên sinh đi xuống nhìn thấy tôi, thì lại đi tới bên cạnh tôi, chỉ để xem tôi có thay quần và giày làm bếp chống trượt hay không.
Không thay, tôi lười, được chưa.
Sau đó lại bị anh nói một trận: “Tô Diệc! Quần áo phải mặc cả bộ!”
Tôi…
Được rồi, vẫn là tôi sai, nói có lý, mắng rất hay, tôi không mặc cả bộ đồng phục, ngày mai tôi nhất định sẽ nhớ.
Nhưng mà MOF tiên sinh yêu dấu, anh có thấy người ngồi ăn bên cạnh đó không? Cô ấy tên là Thiên Ngọc, mặc dù không thường xuyên đến trường đứng lớp, nhưng cô ấy cũng là trợ giảng. Điểm chính là, bây giờ cô ấy đang mặc quần áo thường ngày ngồi ở đó ăn cơm.
Xin hỏi anh mù sao?
———o———
Thứ tư.
Chef Miệng to nói anh ấy đã đặt một hộp trái cây, nhờ tôi đi tìm Tiểu Hắc lấy, lúc ăn cơm xong thì mang về Vitu.
Tôi đi tìm Tiểu Hắc, thì anh ấy lại nói đồ tráng miệng đều đã giao lên tầng ba rồi.
Đúng là trời muốn diệt tôi mà, tôi lại đụng phải MOF tiên sinh ăn thuốc nổ đó.
Hôm nay tôi đã mặc áo, quần, cũng thay giày chống trượt, còn muốn tôi phải thế nào nữa?
MOF tiên sinh lại nói chưa đủ hoàn chỉnh.
Hả? Có lẽ là sự hiểu biết của tôi có vấn đề, “Chưa đủ hoàn chỉnh” là ý gì?
“Tô Diệc, phải dạy mấy lần đây, lúc làm việc ở trường, thì nhất định phải mặc cả bộ trang phục. Cả bộ có nghĩa là bao gồm áo, quần, giày, còn có tạp dề và mũ của em.”
Tôi…
Tôi không cần vào nhà bếp, tôi chỉ là về ăn một bữa cơm, lấy một món đồ, thì có cần phải như vậy không?
Lần này tôi rất chắc chắn là anh đang bắt lỗi.
Thật sự đừng thấy tôi dễ mà bắt nạt, cũng thật sự đừng ỷ vào việc tôi thích anh mà có thể muốn làm gì thì làm, chọc tôi dựng lông, thì tôi cũng sẽ nổi khùng!
———o———
Đọc Full Tại truyenfull.com
Lúc xế chiều, Chef Miệng to nhận được cuộc điện thoại từ Joanna, nội dung đại khái là trợ giảng Hera của lớp 18:30 kia không đến được, nếu như đổi Tiểu Yến đi, thì cô ấy lại không kịp chuẩn bị cho lớp 8:30 sáng hôm sau.
“Em sẽ giúp Tiểu Yến chuẩn bị cho lớp học ngày mai của cô ấy. Sau khi xong bên này em sẽ qua, vẫn còn kịp.”
Chef Miệng to gật đầu với tôi một cái, chuyển lời của tôi cho Joanna.
“Vậy một lát nữa em có thể đi sớm.” Chef Miệng to nói.
“Không cần đâu, không có sao, cứ bình thường thôi, Chef.”
Chef Miệng to muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Đợi tới lúc tôi đến trường thì đã gần 7 giờ tối, trước đó Tiểu Yến có gửi một tin nhắn cho tôi, nói cô ấy đã cất công thức nấu ăn trong phòng chuẩn bị ở trên lầu.
Sau khi trang bị đầy đủ thì đi lên tầng ba làm chuẩn bị giúp Tiểu Yến.
“Tô Diệc!” Từ đằng xa đã nghe thấy giọng điệu kéo dài của Tiểu Yến đang gọi tôi, “MOF của cậu kêu tôi lên hỏi mượn cậu đui bắt kem.”
Tôi sững sờ một chút, “Mượn đui bắt kem gì? PF16?”
“Đúng rồi.” Tiểu Yến nằm bò trên bàn, “Mau cho tôi mượn một chút.”
“Của anh ấy đâu?” Tôi hỏi.
Tiểu Yến tiếp tục nằm, “Anh ấy nói không có.”
Tôi thọt Tiểu Yến, “Vậy của cậu thì sao?”
“Của tôi? Tôi không biết, không tìm thấy.” Tiểu Yến lại đổi tư thế, “Dù sao thì MOF của cậu kêu tôi lên hỏi mượn cậu.”
“Đứng lên đã.” Tôi nghiêm mặt nói, “Tôi hỏi cậu, tại sao anh ấy biết tôi ở trên lầu?”
Tiểu Yến miễn cưỡng đứng thẳng dậy, “Vừa nãy lúc Joanna gọi điện thoại cho Chef Miệng to, anh ấy ở ngay bên cạnh.”
“Ồ, được rồi.” Tôi đưa đui bắt kem PF16 cho Tiểu Yến, “Cậu có thể đi xuống.”
“Đừng vội đuổi tôi đi, tôi cho cậu xem một thứ.” Mặt Tiểu Yến đầy vẻ thần bí, lấy ra một cái đui bắt kem PF16 khác từ trong túi, “Ta đang!”
“Không phải cậu có sao?” Tôi kêu lên, “Vậy cậu còn lên tìm tôi mượn?”
“Cái này không phải của tôi, là của MOF nhà cậu.” Tiểu Yến cười trộm, “Tiết học trước tôi đã lấy đui bắt kem PF16 từ hộp đồ dùng của anh ấy.”
“Vậy của cậu rốt cuộc ở đâu?”
“Cả hộp đều ở trong phòng thay đồ.”
Tôi lắc đầu không nói nên lời, “Không hiểu cậu đang làm cái trò gì nữa.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
“Cậu không hiểu rồi.” Tiểu Yến đi tới ôm bả vai của tôi, nói: “Tôi cũng là vì tốt cho cậu thôi. Tôi đây là đang giúp cậu kiểm tra trái tim của MOF nhà cậu. Cậu nghĩ đi, bình thường anh ấy không tìm được đồ thì sẽ nghĩ đến ai đầu tiên, chắc chắn là cậu rồi, vậy thì anh ấy rất có thể sẽ gọi nhầm tên trong lớp. Sau khi gọi nhầm tên thì chắc chắn sẽ không thừa nhận, tôi không mang theo đui bắt kem, mà anh ấy lại biết cậu ở trên lầu, thì nhất định sẽ mượn cớ kêu tôi lên hỏi mượn cậu đui bắt kem. Tôi lên lấy cái của cậu đưa cho anh ấy, thì anh ấy sẽ cảm thấy, quả nhiên vẫn không thể không có Tô Diệc. Tôi vì cậu mà nghĩ như thế đấy, cậu muốn báo đáp tôi thế nào?”
“Tôi còn phải báo đáp cậu thế nào? Cậu xuống nhanh lên! Cậu lên đây được 5 phút rồi! Mau đi xuống đi!”
“Vậy cậu làm xong thì chờ tôi ở vườn hoa, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.”
“Biết rồi.”
MOF tiên sinh thật lòng sao? Nếu như theo cách này mà có thể kiểm tra sự thật lòng của một người, thì tại sao tôi phải phiền não đến bước này chứ.
———o———
Buổi tối sau khi về đến nhà, thì điện thoại nhận được một tin nhắn Chef Miệng to gửi tới, kêu tôi sáng mai đến trường lấy một hộp dứa puree trước khi đến Vitu.
Thật là phiền mà. Tuần này đúng là một tuần tồi tệ nhất của tôi ở Paris.
Hợp đồng trợ giảng có ký hay không đây, cùng lắm thì thu dọn đồ đi về nhà, người nào thích phục vụ thì người đó đi phục vụ đi.
Thật là không khỏi phiền não. Phiền! Phiền! Phiền!
Buổi tối thì ngủ không ngon, buổi sáng thì phải đến trường từ sớm, lấy dứa puree mà Chef Miệng to cần và khuân đồ giúp Tiểu Yến, cũng không có cách nào, thang máy chở hàng lập dị lại bị hỏng rồi.
Lúc MOF tiên sinh bước vào lớp demo, Tiểu Yến vừa khéo ra ngoài, đi xuống nhà bếp ở tầng dưới tìm một cái khăn trải bàn sạch.
“Tiểu Tô Diệc, hôm nay là em đứng lớp với tôi sao?” MOF tiên sinh dường như rất vui vẻ.
“Không phải. Em chỉ đến lấy hộp puree, lát nữa sẽ đến Vitu.” Tôi nói.
Ai ngờ sắc mặt của MOF tiên sinh liền lập tức thay đổi, “Vậy em còn không mau đi đi? Còn ở đây làm cái gì?”
“Mẹ! Anh hung dữ cái gì mà hung dữ! Anh không muốn em đi thì anh cứ nói thẳng cho em biết đi! Bây giờ em đi rồi thì anh lại quái gở ở đây cho ai xem chứ! Không muốn nhìn thấy em, thì em sẽ ở đó mãi! Chẳng hiểu sao cả!”
Rõ là tới xin mắng mà, mới sáng sớm đã chọc tôi ấm ức.
MOF tiên sinh im lặng không nói gì, tôi không nói gì thêm nữa, khó chịu xếp cho anh một khay đầy khăn giấy dự phòng.
“Tô Diệc Tô Diệc, Tiểu Tô Diệc của tôi, mở cửa giúp tôi.”
Nghe được giọng nói của Tiểu Yến, tôi liền đặt khăn giấy trên tay xuống, đi tới mở cửa giúp cô ấy.
Sự việc tiếp theo diễn ra quá nhanh, khiến cho tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nhớ lúc Tiểu Yến bước vào cửa chân trái của cô ấy vấp vào chân phải, cái khay trong tay cô ấy văng ra, trên khay ngoại trừ khăn trải bàn, thì còn có ba ly cà phê và một ly sữa. Khăn trải bàn rơi xuống đất, còn bốn ly nước đều hắt về phía MOF tiên sinh, lúc tôi đẩy anh ra lòng bàn tay phải của tôi chống vào bếp, mà cái bếp đó lại đang bật mới chết chứ.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Người nào bật? Tôi bật.
Sáng sớm bật bếp làm cái gì chứ?
Bởi vì tiết học một lát nữa phải đun nấu nước, đun cách thủy socola! Đun chảy hai kilôgam socola thì phải nấu một nồi nước lớn! Cho nên tôi đã bật bếp trước để tiết kiệm thời gian! Mẹ mẹ mẹ!
Có câu nói thế nào nhỉ, tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Việc đã đến nước này, thật là không có gì để nói.
Tôi đưa tay phải ra sau, ra hiệu cho Tiểu Yến thu dọn hậu sự, thật ra thì tôi đã đau đến mức không nói ra lời.
Một mình đi tới tầng hai mở hộp thuốc, xịt thuốc khử trùng, rồi bôi thuốc mỡ trị bỏng, băng gạc lại.
Tô Diệc, không thể khóc! Phải mạnh mẽ lên!
MOF tiên sinh lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh tôi, “Em có sao không?”
“Không phải việc của anh.” Tôi giận dữ nói.
Anh muốn nâng tay phải của tôi lên để xem vết thương của tôi, nhưng lại bị tôi hất ra, tôi trừng mắt nhìn anh, “Occupe-toi de tes oignons!”
MOF tiên sinh lại nắm lấy tay tôi.
Tôi… thật sự ép tôi.
“Anh nghe không hiểu sao? Em nói tiếng Pháp chứ không phải tiếng người ngoài hành tinh! ‘Mind your own business’ đó có thể nghe hiểu không? Lo việc của chính anh đi! Đừng xen vào việc của người khác!” Tôi hét vào mặt anh.
MOF tiên sinh rũ tay xuống, lặng lẽ nhìn tôi, “Tô Diệc, có phải em có hiểu lầm gì về tôi không?”
“Không phải là em có hiểu lầm gì về anh, mà là anh rốt cuộc nghĩ gì về em? Có phải anh cũng giống như Chef Miệng to, cảm thấy em bày trò tâm cơ đổi thời khóa biểu hay không? Hay là bản lĩnh trên giường của em rất giỏi, có thể khiến cho mỗi một Chef đều ngoan ngoãn?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” MOF tiên sinh nói nhỏ.
“Vậy anh nghĩ như thế nào? Lúc anh nghe thấy người khác nói như vậy trong lòng có từng nghi ngờ không? Nếu như có, thì tại sao anh không đến tìm em xác minh? Anh thậm chí còn không nói với em. Thế nào, cảm thấy rất thú vị sao? Dù sao thì trung tâm lửa đạn cũng là em không phải anh, cho nên anh phải trèo thật cao, xem náo nhiệt có phải không?”
Không khí ở đây ngưng đọng một giây.
Một giây tiếp theo tôi lập tức bình tỉnh lại, tôi hít sâu một hơi, “Chef, sắp hết giờ rồi, anh lên lớp đi, đừng để cho sinh viên của anh chờ anh.”
Trước khi đi, MOF tiên sinh nhìn tôi thật sâu, ánh mắt đó tựa như muốn tố cáo tôi làm tan nát trái tim của anh.
Trái tim của tôi cũng vỡ vụn này.
Đừng nói về trái tim nữa, hôm nay tay tôi cũng thành thịt nướng rồi.
Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh ơi, rõ ràng rất thích người ta mà sao cứ chọc tức người ta vậy hảaaaaa.