Yêu Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 17



Tiểu Yến lại nói: “Câu hỏi này cậu hỏi sai rồi, phải hỏi MOF, là MOF có biết anh ấy thích Tô Diệc không?”

Tôi: “Chef, có chuyện gì cần em làm sao?”

MOF tiên sinh: “Không có mà.”

Tôi: “Vậy anh cứ nhìn em làm gì?”

MOF tiên sinh: “Tiểu Tô Diệc, là em nhìn tôi.”

Tôi: “Anh không nhìn em thì làm sao biết em đang nhìn anh?”

MOF tiên sinh: “Tôi phát hiện em đang nhìn tôi nên tôi mới nhìn em.”

Tôi: “…”

Không thừa nhận thì thôi, dù sao cũng là đang nhìn tôi.

———o———

Ngày hôm nay đến lượt tôi xuống nhà bếp ở tầng dưới phụ giúp, việc kết thúc sớm, Tiểu Hắc lại nói không còn gì nữa, nên tôi vội vàng đi vào phòng thay quần áo thay một bộ đồng phục sạch sẽ rồi quay lại tầng ba tìm MOF tiên sinh của tôi.

MOF tiên sinh đang đứng lớp thực hành ở trên tầng ba, nhìn thấy tôi liền hỏi tại sao trước đó cũng không thấy tôi.

Tôi lắc đầu, “Cả buổi sáng em đều ở trong nhà bếp tầng dưới cắt rau.”

MOF tiên sinh cười như không cười, “Ồ, hôm nay Tiểu Tô Diệc của tôi làm công việc của đầu bếp đấy! Em làm có vui không?”

Tràn đầy cảm giác chế giễu.

Cảm giác như nếu nói vui thì sẽ còn bị chế giễu nghiêm trọng hơn nữa.

Tôi vội vàng phủ nhận nói: “Không vui.”

“Không thích?”

“Thật sự không thích.” Tôi nói.

“Tiểu Tô Diệc em vậy mà lại không thích nấu ăn sao? Điều đó không ổn đâu, sau này nếu như em muốn sống với một người Pháp, thì em phải nấu ăn cho anh ta đó, bởi vì đàn ông nước Pháp không biết tự mình nấu ăn.” MOF tiên sinh nói rất nghiêm túc, nhưng lại là một bộ cười đùa hí hửng.

Cái quái gì vậy?

Anh không biết nấu ăn sao? Vậy bình thường buổi tối anh về nhà ăn cái gì? Bánh mì kẹp pho mát kiểu Pháp sao?

———o———

“Tiểu Tô Diệc, bây giờ em có rảnh không?” MOF tiên sinh hỏi.

“Có ạ.” Bây giờ tôi có rảnh, một lát nữa có rảnh, buổi tối có rảnh, chỉ cần anh cần, thì lúc nào cũng rảnh!

“Có thể xuống dưới tầng đem một hộp bơ lên cho sinh viên của lớp này được không?”

“… Có thể.” Tôi đột nhiên hết rảnh.

Nhưng mà đoạn đối thoại này… có phải rất quen thuộc, có một loại cảm giác dường như đã gặp qua?

Đọc Full Tại truyenfull.com

Lần cuối bảo tôi làm điều này là khi nào nhỉ? À đúng rồi, tìm dụng cụ cho một em gái cao ráo tên Becci.

Hừ, muốn bơ thì sao không dùng máy nội bộ gọi trực tiếp cho Tiểu Hắc ở nhà bếp tầng dưới đưa cho anh bằng thang máy chứ!

Tôi đi xuống nhà bếp, không chỉ lấy bơ, mà ngay cả trứng gà, kem và trứng cũng lấy mỗi thứ một hộp.

Tôi oán hận đóng cửa phòng, nếu còn có người không đủ nguyên liệu dùng như vậy, thì bảo cô ấy đi lấy đi, tôi muốn đình công! Đình công! Lúc nào tôi cũng không rảnh!

MOF tiên sinh hét lên: “Becci! Bơ ở phía trước, tự đến lấy đi.”

Becci? Ha ha, lại là cô ấy.

Tôi thật là khổ mà, tôi theo đuổi đàn ông mệt đến chết, mà đàn ông lại quay đầu đi lấy lòng những người phụ nữ khác.

Cô gái này trông cũng không được ổn cho lắm, vừa ý cô ấy điểm gì chứ? Nhìn cặp mắt kia kìa, chậc chậc, nói dễ nghe thì là cặp mặt đào hoa, chứ thật ra chính là hồ ly tinh! Đưa về nhà thì trên đầu đội mũ xanh [1] có lấy xuống cũng không hết nữa. Nhìn cái nụ cười gọi là nụ cười nũng nịu đó của Becci đi, thể hiện cái gì, vẫn nên tạm hoãn đi.

[1] Mũ xanh là một ẩn dụ trong tiếng Hán có nghĩa là người vợ không chung thủy.

Sau giờ học Becci gọi tôi lại, “Tô Diệc à, nghe nói chị và Chef rất tốt?” Tôi sinh lòng cảnh giác, “Làm sao?”

“Vậy chị có thể nói Chef trả lời tin nhắn của em được không, anh ấy đã mấy ngày không trả lời em.”

Becci nói.

“Trả lời tin nhắn gì?”

Becci dịu dàng vén tóc mái của mình, “Tin nhắn chính là tin nhắn, còn có thể có tin nhắn gì? Em đã gửi cho anh ấy mấy ngày rồi, anh ấy vẫn chưa trả lời em.”

Tôi lạnh lùng nhìn Becci nói: “Tôi chỉ là một trợ giảng, không can thiệp đến đời tư cuộc sống của Chef, em tự nói với anh ấy đi.”

Chết tiệt! Vậy là ngay cả số điện thoại cũng đưa sao? Thể hiện cái gì, quả nhiên vẫn nên tạm hoãn đi!

———o———

Lúc đang ăn trưa trong nhà bếp ở tầng dưới, tôi có hơi uể oải.

“Tô Diệc.” Tiểu Yến đẩy tôi một cái, “Chef đang nói ‘Bon appétit’ với cậu kìa.” (Bon appétit, chúc bạn ăn ngon miệng, lời chúc trước khi ăn của người Pháp.)

“Hả?” Tôi có hơi hoảng hốt, đôi mắt mất tập trung, “Bon appétit, Chef.”

Ai ngờ MOF tiên sinh lại đột nhiên cao giọng gọi tôi: “Tô Diệc!”

Ánh mắt của tôi chuyển hướng sang anh, “Gọi em lớn tiếng như vậy làm gì!”

“Bây giờ đang là giờ ăn, em phải nói ‘Bon appétit’ với tôi.”

“Không phải em đã nói rồi sao?”

Chẳng lẽ là chê tôi vừa nãy nói không đủ lớn sao?

Đọc Full Tại truyenfull.com

Trời ạ, thật ra thì anh có lỗi gì đâu chứ? Anh sẵn lòng cho ai số điện thoại của anh là việc của chính anh, tôi vốn không có quyền can thiệp vào. Cần gì phải tức giận với anh, bản thân cũng không vui chứ?

Tôi thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc nói: “Bon appétit, MOF.”

“Đây mới đúng.” Ánh mắt của MOF tiên sinh tràn đầy ý cười, “Bon appétit, Tiểu Tô Diệc của tôi.”

“Vừa nãy tôi ở trên lầu, thấy tâm trạng của Hera rất tốt.” Tiểu Yến nói.

“Thật sao? Cô ấy sao vậy?” Tôi gắp đồ ăn vào đĩa, nhưng lại không có hứng ăn.

Tiểu Yến bỉu môi, “Hình như là Chef Miệng to muốn tìm trợ giảng để luân phiên đến Vitu hỗ trợ. Lượt đầu tiên là cô ấy, cô ấy cảm thấy bản thân cuối cùng cũng được trọng dụng rồi.”

Tôi ngạc nhiên, “Đến Vitu? Tình huống gì vậy? Sao tôi lại không biết gì?”

“Ngoài MOF nhà cậu ra thì cậu còn quan tâm đến ai chứ?” Tiểu Yến than phiền tôi nói, “Cũng không có gì, chỉ là nhà trường muốn hợp tác với Larousse xuất bản một cuốn sách tráng miệng, thuê một studio ở khu Vitu, Chef Miệng to là người phụ trách, tìm trợ giảng để luân phiên chạy việc vặt.”

“Khi nào đến lượt tôi?” Tôi lại hỏi.

Tiểu Yến nhún vai, “Bây giờ vẫn chưa biết, chỉ biết tuần sau là bắt đầu, lượt đầu tiên sẽ là Hera.”

Được rồi.

Vậy thì rốt cuộc khi nào Chef Miệng to mới có thể ký hợp đồng cho tôi?

———o———

Phòng học thực hành trên tầng ba đang làm socola nhân caramel, tôi và Tiểu Yến thì ở phòng bên cạnh chuẩn bị nguyên liệu cho lớp học mở, Tung Nguyệt đem trà sữa trân châu đến gặp chúng tôi.

Tung Nguyệt và Tiểu Yến giống nhau, đều là người Đài Loan, trước kia cũng từng làm trợ giảng ở trường, hiện tại thì đang thực tập ở bên ngoài.

Hồi đó khi tôi làm bài kiểm tra trợ giảng, cô ấy chính là người đã dẫn dắt tôi đứng lớp demo của Chef Ông nội dễ thương một khoảng thời gian, cũng có thể xem như một nửa sư phụ của tôi.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Lúc MOF tiên sinh đi vào thì ba chúng tôi đang nói chuyện trên trời dướt đất.

“Tiểu Tô Diệc đáng yêu của tôi, tôi cần con dao nhỏ của em.” MOF tiên sinh nói.

Con dao nhỏ của tôi bị tôi cất đi, trên bàn có một con là của Tiểu Yến, Tung Nguyệt cầm đưa tới.

Ai ngờ MOF tiên sinh lại không thèm nhìn tới, “Tiểu Tô Diệc, dao của em đâu? Tôi chỉ cần của em.”

Khi tôi lấy con dao nhỏ của tôi ra đưa cho anh, Tung Nguyệt đột nhiên nói một câu: “Chef ơi cái này không phải là miễn phí.”

Lúc này MOF tiên sinh mới chú ý đến Tung Nguyệt, “Tiểu Tô Diệc, bạn của em sao?”

“Hả…” Tung Nguyệt có hơi lúng túng, “Chef, anh không nhớ em sao? Trước đây em cũng là trợ giảng.”

MOF tiên sinh mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói chuyện không chút thở gấp: “Ồ, phải không? Vậy em trở về để làm gì? Có chuyện tìm tôi sao? Hay là có chuyện tìm các Chef khác?”

“Không có gì…” Tung Nguyệt có chút bất lực.

“Vậy thì tạm biệt.” MOF tiên sinh lại quay sang tôi, “Tiểu Tô Diệc, đừng vội đi về, đợi một lát nữa trả dao lại cho em.”

“Được, Chef, bọn em đợi anh tan lớp.”

MOF tiên sinh hài lòng đi ra ngoài.

MOF tiên sinh chân trước vừa mới đi, Tung Nguyệt chân sau đã bắt đầu nghiêm hình tra khảo tôi, “Tô! Diệc! Cậu trung thực khai ra cho tôi, hai người bây giờ là tình huống gì?”

“Thì là tình huống bình thường của Chef và trợ giảng.” Ít nhất trước mắt vẫn là như vậy, “Giọng của cậu có thể nhỏ hơn một chút hay không, anh ấy ở phòng bên cạnh sẽ nghe được.”

“Tốt nhất là vậy.” Tung Nguyệt vốn không tin những gì tôi nói, “Anh ấy gọi cậu là cái gì? Tiểu Tô Diệc đáng yêu của tôi?”

“Ừm, khụ khụ, đúng vậy.” Tôi có hơi xấu hổ.

“Tiểu Tô Diệc đáng yêu tính là gì?” Tiểu Yến còn tung tin của tôi với Tung Nguyệt, “Bọn họ còn từng bisous.”

“Bisous!” Tung Nguyệt ngờ vực nói, “Cậu nói là MOF với Tô Diệc sao? Trời ơi!”

“Này! Hai người nhỏ giọng một chút!” Nhưng mà giọng nói yếu ớt của tôi căn bản không có tác dụng gì, lập tức bị gợn sóng nhỏ tiếp theo lấn át.

“Lần trước Tô Diệc đến lớp demo muộn, MOF không nói gì cả, mà nói với cậu ấy chuyện đó không có gì to tát.” Tiểu Yến bán đứng tôi.

“Đến lớp demo muộn? Lớp của ai? MOF sao? Mẹ của tôi ơi, tôi cũng không dám tưởng tượng nữa ấy!” Tung Nguyệt hét lên, “Trước kia tôi đứng lớp với anh ấy, tôi chỉ là chuẩn bị nên đến muộn hai phút mà anh ấy đã nói với tôi, không muốn làm thì có thể không tới, anh ấy có thể đứng lớp một mình.”

“Anh ấy cũng nói như vậy với Hera. Anh ấy đối với ai mà không phải dáng vẻ kiêu ngạo đó chứ?” Tiểu Yến tràn đầy cảm xúc.

Tung Nguyệt đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi tôi: “Tô Diệc, anh ấy có biết cậu thích anh ấy không?”

Tiểu Yến lại nói: “Câu hỏi này cậu hỏi sai rồi, phải hỏi MOF, là MOF có biết anh ấy thích Tô Diệc không?”

“Chờ một chút, hai người đang nói cái gì vậy?” Tôi rất bối rối, càng nói càng không theo lẽ thường.

Tiểu Yến và Tung Nguyệt đồng thanh: “Bọn tôi đang nói, bọn tôi ngửi thấy mùi chua của tình yêu đó!”

Tại sao tôi không có ngửi thấy?

Hơn nữa trong hai người cũng không có ai muốn lắng nghe một chút ý kiến ​​của người trong cuộc là tôi đây hết sao?

Tôi từng bisous với MOF tiên sinh khi nào?

Đây đều là tin đồn! Tin đồn đó!

———o———

Lớp thực hành trung cấp ở phòng bên đang làm bánh su kem tháp, MOF tiên sinh bảo tôi thu gom bánh hạnh nhân sinh viên dùng còn dư lại, nghiền bằng máy để làm kem.

“Em đang làm gì đấy!”

Tôi bị tiếng gầm giận dữ đột ngột dọa sợ hết hồn.

“Em làm gì ở đây?” Chef Miệng to nổi giận đùng đùng, “Ai cho phép em ở đây? Em không biết chỗ này là phòng làm việc của Chef sao?”

Lần đầu tiên thấy Chef Miệng to tức giận như vậy, tôi rất hoảng hốt, “Em, đang dùng máy để nghiền bánh, Chef.”

“Nghiền bánh cái gì! Thân là trợ giảng thì phải biết bổn phận của mình, biết rõ vị trí của mình, phòng chuẩn bị của trợ giảng ở bên cạnh, tại sao em lại là ngoại lệ chứ? Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang ngấm ngầm làm cái gì, chỗ này không phải là nơi em có thể làm chủ, mang máy qua phòng bên cho tôi!” Chef Miệng to ra lệnh.

Tôi đã làm gì rồi? Bị mắng đến đầu óc mơ hồ.

Tôi cố kìm nước mắt, “Em biết ạ.”

“Là ‘Đã biết, Chef!"” Chef Miệng to nhấn mạnh nói.

Tôi nắm chặt tay, “Đã biết, Chef!”

Đúng lúc này MOF tiên sinh bước vào, “Có chuyện gì vậy? Anh Miệng to từ Vitu về rồi à? Anh có chuyện gì không? Là em bảo Tô Diệc nghiền bánh ở đây.”

Trên mặt Chef Miệng to mặt có chút không nhịn được, “Bây giờ tôi muốn dùng chỗ này, cậu bảo em ấy đi sang phòng bên cạnh đi.”

“Em sẽ đem đồ sang phòng bên cạnh, dọn chỗ cho anh, Chef.” Tôi nhấc máy muốn đi.

“Chờ đã.” Chef Miệng to vậy mà lại gọi tôi lại, “Tuần sau em đến Vitu với tôi, tôi đã nói với Joanna rồi, em có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề, Chef.”

Tô Diệc, không được khóc! Kìm nén không được khóc!

Đặt cái máy sang phòng bên cạnh xong, tôi liền trốn vào nhà vệ sinh.

Trước đây lúc còn làm sinh viên bị Bậc thầy thất bại mắng rằng tôi không nghe hiểu tiếng Pháp, tôi không khóc, lúc bị dầu nóng bắn nổi mụn nước đầy tay trong lớp món ăn kiểu Pháp, tôi cũng không khóc, một trận trách mắng không thể giải thích được của Chef Miệng to hôm nay, lại khiến cho tôi khóc đến đỏ mắt.

Lòng tràn đầy uất ức, tôi đã làm sai cái gì chứ?

Một giây tiếp theo lại cảm thấy ghét bản thân, khóc cái gì chứ? Khóc có thể giải quyết được vấn đề gì sao? Tôi cần phải bình tỉnh lại, sao có thể để cho Chef Miệng to coi thường tôi như vậy chứ?

Không có lửa thì làm sao có khói, có hiểu lầm không đáng sợ, tìm ra ngọn nguồn, rửa sạch hiểu lầm mới quan trọng.

Trực giác nói với tôi, cơn bão táp này cùng với Hera không thể thoát khỏi liên quan.

Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, Chef Miệng to đang nói chuyện gì đó với MOF tiên sinh, có lẽ là có chuyện gì không muốn cho tôi nghe được, Chef Miệng to đi tới trước đóng sầm cửa lại.

Tôi lặng lẽ nghiền hết bánh ở phòng bên cạnh, đi vào lớp rửa máy, sau đó dựa vào bàn ngẩn người.

Hình như nghe thấy tiếng mở rồi lại đóng cửa của Chef Miệng to, có lẽ là bỏ đi rồi.

Lúc này MOF tiên sinh tiến lại gần tôi, anh nhìn cặp mắt hơi sưng đỏ của tôi một lúc, nhưng không hỏi nhiều.

“Lớp học lát nữa đã chuẩn bị xong rồi sao?” MOF tiên sinh hỏi.

“Vâng.”

“Bánh hạnh nhân cũng nghiền xong rồi sao?” MOF tiên sinh lại hỏi.

“Vâng.”

“Vậy cùng đến xem sinh viên làm bánh su kem tháp đi.”

Đôi lời tâm tình của editor: MOF tiên sinh thật sự không nhận ra tình cảm đặc biệt mình dành cho Tô Diệc uwwwwwwwww

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv