Tối hômqua trằn trọc cả nửa đêm, sáng hôm nay có tiết học đầu tiên, Tô Nhan ngủ khôngđủ nên trong tiết học cứ thế ngủ cho đen trời, cái gì cũng không biết. Đợi chođến thời điểm Tô Nhan ăn no ngủ tình lại thì đã kề cận giờ tan học của tiết thứ3.
“A Nhan, cậu đủ lợi hại đi. Cậu ngủ hơn hai tiết học,kêu sao cũngkhông chịu tỉnh... may mắn lão Từ không có điểm tên của cậu bằng không cậu liềngặp bi kịch rồi.” Gặp Tô Nhan rút cuộc cũng tỉnh lại, Cố Vi Ngôn cảm thảnnói.
Ngáp một cái, Tô Nhan thay đổi cái tư thế, tiếp tục nằm úp sấp ởtrên bàn híp mắt dưỡng thần.
Cô Vi Ngôn nghẹn họng trân trối nhìn Tô Nhan, người này như thếnào mà còn tiếp tục ngủ được chứ?
“Để cho cậu ấy ngủ đi.” Lăng Sở Sở lôi kéo Cố Vi Ngôn, nhẹ nhànglắc đầu. Xem trạng thái nha đầu kia hiện tại, tối hôm qua phỏng chừng là ngủkhông tốt. Chẳng lẽ sự thật là mất ngủ sao? Nếu quả thực là đúng như vậy, HứaTriết Quân có hi vọng.
Tô Nhan là bị chuông tan học đánh thức, vặn vặn cái thắt lưng củamình, Tô Nhan cảm giác chính mình đã nạp điện xong, tinh lực dưthừa.
“Hôm nay buổi chiều cũng có tiết học, nếu không chúng ta đi dạophố đi?” Cố Vi Ngôn đề nghị nói.
Trần Tuyền nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Nếu không chúng ta đi sang cửahàng bên kia mua quần áo đi?”
“Được, liền định như vậy đi. Tớ còn muốn mua một cái túi xáchmới.” Lăng Sở Sở gật gật đầu, nhấc tay tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn ba cô gái cùng đột nhiên giống như ăn phải thuốc kích thích,đầu Tô Nhan đầy hắc tuyến, chỉ cần nghĩ thôi mà tay chân cô hiện tại đã bủn rủnvô lực rồi, đi về phòng ngủ còn cảm thấy mệt, càng đừng nói chuyện muốn cô đidạo phố mua này nọ.
“Tớ...” Tô Nhan nghĩ nghĩ, vấn là quyết định thoát ly tổchức.
“Tô Nhan? Bạn là Tô Nhan của dàn nhạc MAYA phải không?” Một namsinh mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam nhạt, cao cao đẹp trai đột nhiên xuất hiện ở bênngười Tô Nhan, gọi cô lại.
Tô Nhan trừng mắt nhìn tình hình này, trong chốc lát cô khônghiểu nhưng vẫn là gật gật đầu nói, “Vâng, là tôi. Có việc gìsao?”
“Tớ gọi là Triệu Bân, sinh viên năm nhất chuyên ngành thương mạiquốc tế. Lúc dàn nhạc MAYA diễn, tớ có đi xem.” Triệu Bân hướng Tô Nhan cườicười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng nõn ,“Cậu hát nghe rấthay.”
“Cảm ơn sự khen ngợi của cậu.” Tô Nhan lễ phép cườicười.
“Cái kia...” Triệu Bân vò đâu, mân miệng, có chút không yên hỏi,“Tô Nhan, từ khi nhìn thấy cậu biểu diễn tớ liền thích cậu. Tớ rất thích cậu,cậu có thể làm bạn gái của tớ sao?”
Tô Nhan há miệng thở dốc, bị tỏ tình bất thình lình ở trên lớphọc thế này. Cô không nghĩ tới sau khi hội diễn kết thúc, thế nhưng là thật sựcó người chạy tới tỏ tình cùng với cô? Rất khoa trương đó. Tô Nhan cắn môi, nhìnkhuôn mặt Triệu Bân vô cùng khẩn trương ở trước mặt có chút dở khóc dở cười,“Cái đó...”
“Thực xin lỗi nhưng nha đầu này đã có chủ rồi.” Hứa Triết Quânkhông biết xuất hiện khi nào, cười meo meo rồi đưa tay đem Tô Nhan ôm vào tronglòng, đánh gãy lời nói của Tô Nhan.
“A.. đây là... thật có lỗi, tớ không biết. Đã quấy rầy rồi.” Tuyrằng không rõ ràng mọi người đều nói là Tô Nhan độc thân nhưng thế nào đột nhiênđã có chủ, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hứa Triết Quân thì Triệu Bân vẫn là cườicười, nhanh chóng tránh người.
Tô Nhan tránh khỏi ôm ấp của Hứa Triết Quân, mặt không chút thayđồi còn giương mắt nhìn hắn một cái. Đối với người này, cô trực tiếp không muốnnhìn nữa, quay đầu chạy lấy người. Gặp phản ứng này của Tô Nhan, Hứa Triết Quânsờ sờ cái mũi, vẻ mặt cười khổ, bước nhanh đi theo.
“Đi thôi, chuyện của hai người bọn họ thì để cho chính bọn họgiải quyết, ba chúng ta đi dạo phố đi.” Lăng Sở Sở đứng dậy kéo hai người đi,hướng tới một hướng khác mà đi tới.
“Nhưng là... nhưng là cái tên kia không phải...” Cố Vi Ngôn cẩnthẩn bước đi, thập phần lo lắng.
Lăng Sở Sở cười cười, an ủi cô, “Không có gì mà nhưng là cả, tấtcả đều là hiểu lầm, trên đường đi tớ sẽ nói dần với các cậu.”
Tô Nhan đi rất nhanh nhưng là có nhanh nữa cũng không nhanh bằngHứa Triết Quân đi phía sau cô. Bước chân của người ta so với cô còn lớn hơnnhiêu, ưu thế trời sinh của hắn liền áp đảo cô.
Hứa Triết Quân tiến lên giữ chặt tay Tô Nhan, lập tức bị cô bỏra.
“Tô Nhan..” Hứa Triết Quân có chút bất đắc dĩ, lại tiến đến kéoTô Nhan lại. Cái này hắn cũng thêm lực, mặc kệ Tô Nhan giãy giụa như thế nào đềukhông có biện pháp bỏ tay hắn ra.
Tô Nhan căm tức đánh vào cánh tay của hắn, nhưng là mặc kệ giãygiụa như thế nào thì người này cũng chính là không buông tay cô ra, ngược lạicàng nắm chặt hơn làm cho Tô Nhan đau đến nhíu mày. Trời sinh Tô Nhan rất sợđau, đã bị một lần rồi nên không giãy giụa nữa mà cúi đầu không để ý đến HứaTriết Quân, áp dụng không bạo lực không cần phải làm vẻ tađây.
Gặp bốn phía đều là người vừa tan học đi ra, đại bộ phận đều tòmò nhìn hai người bọn họ, Hứa Triết Quân lắc đầu cười khổ mộtchút.
“Đi thôi, cậu cũng không muốn ở trong này bị người khác xem diễnchứ?”
Cái này Tô Nhan không có phản kháng, ngoan ngoãn bị hắn lôi kéohướng bờ sông nhỏ mà đi tới.
Hứa Triết Quân mang theo Tô Nhan đi ra bờ sông nhỏ ở bìa rừngtrúc, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp hơn nữa người đến luôn rất ít, được xem lànơi hẹn hò của các đôi tình nhân ở đại học Z.
Dọc theo đường đi, Tô Nhan đều không có hé răng, đến nơi này côlại càng không muốn nói gì, kiên quyết không mở miệng.
“Cậu tính cứ như vậy, không cùng tớ nói chuyện sao?” Hứa TriếtQuân đối mặt với Tô Nhan, hai người chỉ cách nhau nửa bước chân, khoảng cách rấtgần.
Tô Nhan ngay cả đầu cũng lười nâng, tiếp tục nhìn chằm chằm vàođôi giày của mình. Đôi giày này có vẻ đã nhạt màu đi mà cũng có điểm bẩn rồi,màu lam nhạt đều nhanh biến thành màu bụi lam, còn có trên đầu mũi giày còn cómột khối màu đen gì đó, trở về nên lau sạch thôi. Cô quả nhiên vẫn là rấtlười..
Hứa Triết Quân thở dài .“Tô Nhan, cậu trốn tớ cũng đã mấy ngàyrồi, hiện tại lại đột nhiên không để ý đến tớ. Cậu cũng nên cho tớ cái lý dochứ?”
Lý do? Không để ý đến cậu cũng cần lý do sao? Ai trốn cậu chứ?Cầy xin cậu, không cần chính bản thân cậu có cảm giác tốt rồi là được sao? Cậulà ai chứ? Tôi cần gì phải trốn cậu chứ? Có lầm hay không vậy? Tô Nhan ở tronglòng tạo bạo phản bác một đống lớn nhưng miệng lại vẫn là bế chặt chẽ, một âmđiệu cũng chưa từng phát ra.
“Tớ không nhớ rõ, tớ đã làm cái gì có lỗi với cậu vậy...” Tronglời nói của Hứa Triết Quân lộ ra sự bất đắc dĩ cùng khó hiểu sâu sắc, còn có mộtchút oan uổng cùng ủy khuất nữa.
Chưa làm qua chuyện có lỗi với tôi? Ngươi nha, mỗi ngày cùngngười đẹp hẹn hò.. Nghe được câu đó, phản ứng đầu tiên của Tô Nhan ở trong lònglà hung hăng lên, không cần khách sáo với hắn làm chi. Nhưng mà sau lại khinh bỉbản thân mình, tâm của Tô Nhan liền trầm xuống. Vì sao? Cô vì sao lại muốn để ýtới vấn đề đó chư? Hứa yêu nghiệt cùng ai hẹn hò cùng cô không có cái quan hệgì? Hắn tìm bạn gái cùng cô cũng không có cái quan hệ gì cả?
Nghĩ đến đây, Tô Nhan theo bản năng cắn môi dưới, tay không tựchủ được mà nắm chặt. Cô làm sao có thể để ý đến điều đó chư?
“Người đêm qua là chị họ của tớ. Mấy ngày nay tớ bị chị ấy lôikéo tham gia vào đoàn đội bọn họ, làm một cái hạng mục. Vì bề bộn nhiều việc,ngày đêm điên đảo cho nên không có thời gian đi xem các cậu biểudiễn.”
Hứa Triết Quân đột nhiên giải thích làm cho ánh mắt Tô Nhan khôngngừng trợn to. Cô giật mình ngẩng đầu nhưng lại rơi vào cặp mắt sáng ngời nhưnước, tinh thần sáng như ngọc kia, con ngươi ôn nhu mang theo một phần sủng nịchcùng bất đắc dĩ.
“Không cần tức giận, cũng không cần lại giận dỗi với tớ, lại càngkhông cần phải trốn tớ.” Hứa Triết Quân nhìn không chuyển mắt vào Tô Nhan, khóemôi nhếch lên lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Tâm Tô Nhan bỗng dưng vui lên, thật là... không nhìn tới hắn. BịHứa Triết Quân nói như vậy, Tô Nhan trong lòng bất ổn. Có thoải mái cũng có rốirắm, không biết đến tột cùng là cao hứng nhiều hơn hay buồn bực ít hơn đi nữa.Còn có lại không biết làm sao mà như vậy, giống như cảm xúc sở hữu đều xuất hiệntoàn bộ, trong lòng nói không rõ rút cuộc là có bao nhiêuloạn.
Nhìn đến phản ứng của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười khẽ, cũngkhông tính như vậy mà liền quên đi. Tựa như Lăng Sở Sở nói tối hôm qua vậy, phảixuống tay thật nhanh. Đối với nha đầu này như hổ rình môi cũng không chỉ riêngmình Tần Mộc Phong, nếu không sớm chút đem cô xác định quyền sở hữu, không chừngcòn muốn xảy ra chuyện gì nữa.
“Tô Nhan, về sau lại gặp được người thổ lộ cùng cậu thì nhớ nóirõ cậu là hoa đã có chủ.” Hứa Triết Quân vươn đầu ngón tay búng lên trán Tô Nhanmột cái, như là nói giỡn vậy.
Tô Nhan ôm cái trán của chính mình, tức giận trừng mắt liếc nhìnHứa Triết Quân một cái, “Đau! Tớ khi nào thì biến thành hoa đã cóchủ.”
“Như vậy, cậu là muốn cho những người tiếp theo đến thổ lộ càngnhiều sao?” Hai mắt Hứa Triết Quân hơi nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm, “Hay là cậumuốn hưởng thụ có người đột nhiên chạy tới thổ lộ cùng cậu?”
“Cậu mới hưởng thụ.” Tô Nhan tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn mộtcái.
Hứa Triết Quân cười cười, tớ cũng vì muốn tốt cho cậu mà thôi,“Nếu không phải là tốt rồi. Chỉ có cậu đã có chủ thì người khác sẽ không độtnhiên chạy tới thổ lộ với cậu nữa. Bằng không đủ loại quấy rầy khẳng định làmcho cậu phiền đến chết.”
Tô Nhan cảm thấy đúng nên gật gật đầu, “Cậu nói cũngđúng.”
“Cho nên nhớ kỹ, cậu là hoa đã có chủ.”
Tô Nhan thuận thế gật đầu, đột nhiên có cảm giác có chút khôngđúng, “Nhưng là... người chủ kia ở đâu?”
Hứa TriếtQuân cười mà như không cười nhìn Tô Nhan, hai mắt khẽ nhếch lên lộ ra vẻ nguyhiểm, “Cậu nói xem?”