Hai mươi chín tuổi đầu, sắp già tới nơi, vậy mà Minh Tâm cô còn chưa có nụ hôn đầu tiên. Cũng một phần là ba mẹ cô. Khi học cấp 3 thì bố mẹ bảo hẹn hò không có gì tốt, rồi truyền tải vô đầu cô những thứ trong lịch sử như một vị vua cho dù có yêu ai nhiều đi chăng nữa, cuối cùng họ cũng sẽ chọn giang sơn. Nhưng mà cũng đúng, đàn ông là loài sinh vật không đáng tin. Giữa mỹ nhân và giang sơn, họ đương nhiên sẽ chọn giang sơn. Lên đại học, thì cô được ba mẹ định hướng cho Đại học S, nằm trong top quốc gia. Sau đó mẹ thì không nói về vụ gái trai, nhưng ba vẫn luôn nói tốt nghiệp xong rồi hẹn hò cũng chưa muộn. Rồi vẫn luôn giám sát cô trong trường.
Năm cô 25 tuổi, mẹ cô đã gấp đến nỗi chỉ hận không thể đem cô gả đi. Nhưng ba cô vẫn cứ ung dung, nói là " Con nó còn trẻ, ba mươi tuổi hẹn hò cũng chưa muộn". Cô thấy sống một mình rất vui. Cái giường lớn là của mình, chẳng ai quấy rầy. Nhưng cô cũng phải nói là tài giỏi đi. Cô từng có bạn trai, nhưng chia tay rồi. Với người khác, chia tay xong là không muốn nhìn mặt nhau. Còn cô, cùng người đó, hiện đang là chị em hảo tốt. Tại sao bây giờ cô vẫn ế?
Bình luận truyện