Cô và anh đã học chung với nhau 5 năm và cũng là khoảng thời gian cô biết thế nào là yêu một người và còn là yêu đơn phương. Tình yêu của cô dù chỉ mang đến cho cô những đau khổ nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ và cũng chưa có ý muốn từ bỏ. Vì với cô, yêu hay yêu đơn phương gì cũng vậy. Nhưng yêu là được đối phương biết và đáp trả nhưng yêu đơn phương thì không được như vậy. Họ chỉ biết giấu tình yêu đó ở nơi sâu kín và theo dõi người mình yêu hạnh phúc bên người khác mà không thể nói gì.
Cô đơn phương anh ngay cả anh cũng biết nhưng anh hay cô cũng chưa hề nói gì về chuyện này. Nhìn anh hạnh phúc bên người con gái mà anh yêu thì cô chỉ biết cười khổ. Cũng do cô quá ngốc nghếch không chịu bày tỏ tình yêu của mình thì giờ cô biết than trách được ai chứ.
Cô mãi dõi theo anh từ đằng xa. Cho đến một ngày, cô biết anh chia tay bạn gái rồi. Nhìn anh đau khổ như vậy cô cũng chẳng biết làm gì ngoài nhìn theo bóng lưng của anh. Anh đau cô còn đau hơn cả anh. Nhưng cô không biết làm gì chỉ biết đi theo anh từ phía xa. Nhìn anh vào quán bar uống rượu mà cô không biết phải làm sao vì đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này. Nhìn anh uống mà cô không biết phải làm gì. Ngăn cản, cô đủ tư cách ư. Cô làm gì có tư cách để ngăn cản anh chứ cô cũng chỉ là đơn phương anh thôi mà. Nhìn anh say cô chỉ biết dìu anh về và chăm sóc cho anh. Nhưng cô không ngờ anh lại nghĩ cô là bạn gái cũ của anh và cướp mất đời gái của cô. Cô đau lắm, đau hơn là khi anh gọi tên cô ta. Cô quyết định ra nước ngoài. Nhưng đến 2 tháng sau thì cô biết cô mang thai. Và cô cũng không biết sao anh biết được điều đó mà đến đây đón cô về nhà anh. Lúc đầu, anh cưới cô vì trách nhiệm nhưng sau 1 thời gian thì anh nhận ra là anh yêu cô.
Bình luận truyện