Ở thôn Hoa Đào này, Thịnh Phương Hoa được đồn là người mà thần tiên lựa chọn. Tám tháng có thể nói, một tuổi đã biết về thảo dược, hơn hai ba tuổi đã năn nỉ nương của nàng là Thịnh đại tẩu đi mua sách dược cho nàng đọc, hơn năm tuổi đã bái Lương đại phu ở Hồi Xuân đường trong thành làm sư phụ, bắt đầu học y, đến mùa nông gia rảnh, nàng đi chữa bệnh hết nhà này đến nhà khác trong thôn, không chỉ trị cho người mà còn cho cả xúc vật.
Nghe được tiếng nghị luận ngày đó, Thịnh Phương Hoa cũng chỉ cười, người trong thôn nói cũng không sao, nàng còn không phải là được trời cao phái xuống sao? Vừa mới xong một ca mổ, vừa cởi áo khoác trắng ra, nhắm mắt, người đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh rồi. Nàng là một người lạc quan, Thịnh Phương Hoa chỉ cảm thấy nàng buôn bán lời rồi, sống ba mươi mấy năm, cứ như bộ phim “Nếu thời gian quay ngược” mà nàng đã xem vậy, bỗng nhiên nàng có một cuộc sống hoàn toàn mới, thay đổi thân phận, nhưng lại có trí nhớ của kiếp trước, chuyện như vậy bay tới trên đầu mình, chắc chắn là nàng đã lời rồi. Mười sáu năm trôi qua, mỗi ngày nàng đều đi chữa bệnh cứu người. Bỗng một ngày nàng cứu được một người đàn ông lạ mặt bị thương nặng trên núi. Nhưng người này lại không phải ai khác mà là một trong tứ đại công tử ở kinh thành, Chử Chiêu Việt.
Ngày ngày tiếp xúc với nhau, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra giữa hai người? Một khi Chử Chiêu Việt khỏi bệnh trở lại kinh thành, liệu duyên phận giữa họ có thật sự chấp dứt?
Bình luận truyện