Lục Duy mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, như thế vài lần, vẫn là bộ dáng cũ. Nóc giường mùng vá chằng vá đụp, thế nhưng lại được giặt rất sạch. Mép giường một vài cuốn sách cùng mấy cái ghế dựa cũng đều được bày biện chỉnh tề, có thể thấy được chủ nhân nơi này vốn có thói quen sinh hoạt rất tốt, quần áo trên người cũng thực sạch sẽ, cái bất tiện chính là chấp vá nhiều. Thế nhưng điều đáng nói nhất là, nơi này không phải là nơi hắn từng sinh sống. Lục Duy im lặng tự hỏi, bản thân đã làm gi khiến ông trời tức giận. Hắn chia tay bạn trai, không cẩn thận bị xe tông, như thế nào lại đến cái nơi xa lạ này? Nhưng nghĩ lại hắn cũng thật may mắn, thân thể này vẫn còn chút kí ức của nguyên chủ, bằng không hắn cũng không biết phải khóc than với ai.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Lục Duy, là người của Lục Gia Thôn, vốn cũng là một cô nhi. Cha mẹ đã sớm qua đời, chỉ để lại mấy khối đất cùng gian nhà cũ cho hắn, tuy rằng không giàu có, nhưng vẫn có thể ăn no. Không biết vì nguyên nhân gi, Lục Duy hắn cư nhiên lại chiếm thân thể của nguyên chủ rồi xuyên đến nơi này. Triều đại này kì lạ ở chỗ chỉ có hán tử cùng ca nhi, không có bóng dáng của nữ nhân, Lục Duy ban đầu còn hoài nghi có phải bản thân xem tiểu thuyết nhiều quá rồi không. Cũng may mắn khối thân thể hắn xuyên qua lại là một hán tử, hắn cũng biết ở nơi này nhiều người đối với ca nhi cực kì hà khắc.
Bình luận truyện