Sau khi lão phu nhân đi, Thị Lan, Thị Mai liền bị người lôi ra ngoài. Trước khi bị kéo đi, Thị Mai hướng tới đại tiểu thư như muốn nói gì đó, nhưng hình như lại cảm thấy không cần thiết nữa nên lại thôi. Cô cũng không ngờ rằng trước khi chết, người mà mình muốn nói chuyện nhất lại là đại tiểu thư. Thị Dao nhìn Thị Mai bị đưa đi, không khỏi cảm thấy đau lòng, dù sao, Thị Mai cũng là bị người ép buộc mới phản bội lại tiểu thư. Lý Lăng, Lý Ngọc cũng đã bị đưa đi sớm, Tôn Như Lệ cũng đã bị người của Đại tiểu thư mang về, mọi người dần giải tán, Thị Dao cùng Lý Kim Huy cũng theo Lý Kim Linh trở về viện.
Trong phòng còn lại mẹ con tam phu nhân, tam phu nhân không muốn bị người mang đi, trốn đằng sau Lý Kim Thành quát: “Các ngươi tránh ra, ta không đi, con trai ta còn ở đây, các ngươi dám động vào ta.” Bọn người hầu khó xử nhìn Lý Kim Thành, hắn từ nãy giờ không nói gì, từ khi bị nhị phu nhân cầm trâm lao tới, hắn hình như cứ bất động như thế. Thực ra là Lý Kim Thành vẫn còn đang trong hồi ức lúc nãy, đó là lần đầu tiên hắn được người khác bảo vệ. Từ nhỏ tới lớn, chưa có ai đứng ra che chở cho hắn như vậy, hắn với cô ta vốn không có quan hệ thân thiết gì, nếu có thì chỉ có tâm tư đến từ một phía của Thị Mai, hắn vốn không có đáp lại, đáng lẽ cô nên sớm từ bỏ. Nhưng có vẻ cô lại chẳng để tâm hắn suy nghĩ gì, cứ thế bảo vệ hắn không chút nghĩ ngợi, không lý do, không lợi lộc. Hắn cứ nghĩ, cô làm vậy là muốn cầu xin hắn giúp mình thoát khỏi cái chết, nhưng đến lúc đi, một ánh mắt cuối cùng cũng không dành cho hắn.
Vẫn còn mải mê suy nghĩ, hắn đã bị người hầu gọi bừng tỉnh. “Nhị thiếu gia, chúng tôi không thể làm trái lời của lão phu nhân, giờ chúng tôi phải mang tam phu nhân đi.”
Nhìn thấy tam phu nhân vẫn trốn sau mình, Lý Kim Thành liền nở nụ cười dịu dàng với mẹ mình, hắn cầm tay bà ra, nhẹ nhàng đưa cho bọn người hầu không chút do dự. Tam phu nhân khi nhìn thấy hắn cười với mình, vốn tưởng rằng hắn sẽ niệm tình mẫu tử, không thì cũng vì cái danh hiếu tử mà giúp đỡ, không ngờ hắn lại tuyệt tình như vậy, bà ta gào lên: “Ta là mẹ ngươi đó, sao ngươi có thể làm như vậy.”
“Mẹ à, người từng bảo con dù làm việc gì cũng đừng liên lụy người mà, giờ đến lượt người cũng đừng làm liên lụy con được không? Người cứ nhận phạt đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, cuộc đời người còn dài lắm, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.” Nói xong, hắn không thèm nhìn lại, liền đi ra ngoài, tam phu nhân bị người bịt miệng lôi đi.
Lý Kim Thành không hiểu sao bản thân lại trở nên vội vàng, hắn bỗng không biết mình muốn nhanh chóng đi đâu. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hai bóng người một lớn một nhỏ che chắn trước mặt hắn, làm hắn càng đẩy nhanh tốc độ. Hắn vội vã muốn tìm người, nhưng lại không biết mình đang tìm ai, hắn lại cứ thế đi về chỗ đang hành hình hai kẻ hầu kia. Khi hắn vội vã tới nơi, thì có một đám người đang khiêng hai cái cáng lướt qua hắn, cứ thế mà nhanh chóng lướt qua, như sợ làm cản đường đi của hắn, sợ cái xui ám vào người hắn. Lý Kim Thành giật mình đứng lại, hắn hỏi: “Các ngươi... đang khiêng thứ gì?”
Bọn họ nhanh chóng đáp: “Bẩm thiếu gia, là hai kẻ hầu vừa nãy, chúng tôi đã hành hình xong, bây giờ mang ra ngoài thành chôn ạ.”
Lý Kim Thành sững sờ hỏi: “Nhanh vậy sao, cứ thế mà chết?”
Bọn họ sợ thiếu gia trách phạt liền nói: “Để tránh gây phiền phức, Văn quản gia bảo siết cổ là được rồi, vì vậy nên cũng không mất quá nhiều thời gian, nếu nhị thiếu gia muốn có thể qua kiểm tra lại.”
Lý Kim Thành liền muốn chạy qua xem thật, nhưng chưa đi được hai bước, đã dừng lại, hắn nắm chặt tay, rồi nhắm mắt lại nói: “Được rồi, mang đi đi... số bọn họ cũng khổ, hãy chôn cất cẩn thận.” Khi đoàn người đã đi xa, hắn loạng choạng trở về, vừa đi, hắn vừa lẩm bẩm: “Chắc chắn không phải, không phải, đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi,...”
Sau khi mang nhị phu nhân về, Lý Kim Linh cho người tới chữa trị cho bà ta, cô không muốn bà ta cứ thế chết dễ dàng như vậy. Sau ngày hôm đó, người trong phủ truyền tai nhau tin đồn, kẻ hạ độc đại tiểu thư đã bị bắt giữ và đánh chết, nhị phu nhân và lão gia đều bị kẻ đó làm cho tức giận đến nỗi đổ bệnh không rời giường được, tam phu nhân cũng phải qua từ đường để thắp hương cúng bái tổ tiên phù hộ cho hai bọn họ. Nhị tiểu thư và tam thiếu gia cũng không biết đã phạm phải tội gì mà bị lão phu nhân trách phạt không cho phép rời khỏi viện. Giờ trong phủ chỉ còn do đại tiểu thư với nhị thiếu gia làm chủ. Nhưng mà còn mấy hôm nữa đại tiểu thư cũng phải xuất giá, nên lão phu nhân cũng phải ra trận chuẩn bị mọi thứ.
Thị Yến, Thị Anh cũng không biết rõ sự việc ngày hôm đó, chỉ thấy đại thiếu gia với Thị Dao tối đó rất muộn mới trở về. Đại thiếu gia vẫn như thường ngày, nhưng Thị Dao lại có vẻ rất hoảng hốt, hỏi thì cô lại không nói rõ, chỉ nói đã bắt được tội phạm hạ độc tiểu thư thực sự, cô cũng được giải oan triệt để.
Thời gian gần đây, trong phủ lại bận rộn hơn hẳn, đại tiểu thư kết hôn, đây là việc lớn nhất trong mấy năm gần đây, Lý phủ thực sự rất coi trọng, chuẩn bị mọi việc vô cùng chu đáo, tất cả người hầu đều phải góp hết sức lực vào việc lần này. Chúng người hầu thì bận rộn, nhưng các chủ nhân thì lại ở trong phòng hết với nhau, chỉ có nhị thiếu gia là vất cả chạy ngược chạy xuôi, lão phu nhân cũng lo toan chỉ đạo mọi việc.
Lý Kim Linh nhân lúc Lý Kim Thành có thời gian liền gọi hắn tới viện Lý Kim Huy. Lý Kim Thành vừa từ ngoài trở về, liền vội vàng tới, vừa uống chén nước, hắn vừa nhìn quanh, không khỏi tặc lưỡi: “Chậc, lâu rồi mới lại qua đây, hình như trang hoàng thêm không ít đồ, trông cũng ra dáng viện của đại thiếu gia phủ thượng thư thật.”
Lý Kim Linh không vòng vo liền nói: “Ngươi còn nhớ thỏa thuận trước đó của chúng ta chứ?”
Lý Kim Thành liền đáp: “Tất nhiên. Đại tỷ giúp ta việc lớn như vậy, còn giúp ta có cơ hội được thừa kế cái phủ này, ta chắc chắn sẽ giúp ngài chăm sóc đại ca thật tốt.”
Lý Kim Huy đang ngồi thì thầm to nhỏ với Thị Dao, thấy Lý Kim Huy nhắc đến mình liền lên giọng nói lớn: “Ai cần hắn ta chăm sóc, ta không muốn thấy hắn, Linh mau đuổi hắn đi đi. Em không biết đâu, hồi nhỏ hắn rất hay lén lút qua bắt nạt ta, chỉ là lần nào cũng bị ta dọa cho sợ chạy về.” Nói xong, Lý Kim Huy còn ha ha cười lên.
Lý Kim Thành nửa thật nửa giả nói lại: “Đại ca hiểu lầm ta rồi, chỉ là hồi nhỏ, ta thấy tình cảnh của hai ta giống nhau, ta cũng không có ai chơi cùng, liền muốn đến tìm anh làm bạn. Ai biết được, anh lại không thương đứa em này, còn dọa lại ta nữa chứ, tại sao anh bảo vệ đại tỷ, mà không thể bảo vệ ta?” Khi hắn hỏi ra câu nói đó, bỗng lộ ra chút tủi thân mà bản thân cũng không biết.
Lý Kim Huy cũng không chịu thua: “Ngươi mà cũng xứng, đừng tưởng ta không biết ngươi nhiều lần cũng đã trêu chọc Linh, ai làm hại em gái người đó đều đáng ghét.”
“Đó cũng là do tuổi nhỏ ham chơi, nghịch ngợm, muốn vui đùa cùng đại tỷ thôi, không ngờ trong mắt anh, từ nhỏ ta đã xấu xa như vậy.”
Lý Kim Linh không muốn nghe hắn dài dòng tiếp liền nói: “Vậy thì cứ thế đi, đợi ta thành thân xong, ngươi quản cái nhà này, đừng có động đến đại ca là được. Đợi một, hai năm nữa, ta sẽ xin cho anh ấy tách phủ, lúc đó nước sông không phạm nước giếng, hai người không ở gần nhau, cũng sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của nhau. Với bệnh tình của đại ca, anh ấy sẽ không thể làm gì uy hiếp ngươi, chỉ cần thừa kế chỗ tài sản của hồi môn của mẹ ta, còn lại thì là của ngươi hết, hai người Lý Lăng, Lý Ngọc cũng do ngươi giải quyết.”
“Đa tạ đại tỷ tạo điều kiện, ta nhất định sẽ làm như lời hẹn.”
“Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của anh ta, thì những thứ ta giúp ngươi có được, cũng sẽ khiến ngươi mất hết, nhớ đấy.”
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Thị Dao lại càng hâm phục đại tiểu thư, không ngờ trước lúc gả ra ngoài, đại tiểu thư đã tính toán hết cho đại thiếu gia, đến lúc này, nàng vẫn cứ bảo vệ anh trai mình chu toàn như vậy. Thị Yến, Thị Anh biết được cuộc sống của đại thiếu gia sau này vẫn tôt đẹp liền không khỏi vui sướng, ngày tháng khổ cực mà bọn họ tưởng tượng sẽ không xảy ra. Thị Dao cũng nhẹ nhõm phần nào, cô thấy đại thiếu gia được đại tiểu thư bảo vệ chu toàn như vậy, liền cảm thấy an tâm hơn, nếu như cô có rời đi, chắc chắn đại thiếu gia vẫn sẽ sống rất tốt.
Thực ra, trước đó, đại tiểu thư cũng đã tìm cô nói chuyện, bảo cô tìm cách khiến đại thiếu gia tự lập, đừng quá phụ thuộc vào cô. Thị Dao cũng thực sự làm được, sau hôm đi chùa đó, đại thiếu gia trở nên nghe lời hơn, không còn lúc nào cũng phải theo sau cô, còn thỉnh thoảng tự giác qua chơi đùa với Thị Anh, Thị Yến làm cô cũng bớt lo hơn phần nào. Cũng trong lúc này, Nguyễn Nam tìm đến cô, anh ta nói, khi đại tiểu thư thành thân là thời điểm thích hợp nhất để rời đi, anh đã chuẩn bị hết cho cô rồi, chỉ còn chờ cô đồng ý nữa thôi. Thị Dao giờ đây cũng đã không còn do dự nữa, biết đại thiếu gia vẫn sống ổn nếu không có mình, bản thân lại có cơ hội ra ngoài sống cuộc sống tự do, cô liền đồng ý với Nguyễn Nam.
Cuối cùng ngày trọng đại của Lý Kim Linh cũng đã tới, hôm đó đèn hoa treo đầy phủ, mọi ngõ ngách đều có hương vị của hôn lễ, trên mặt mọi người không giấu được sự vui vẻ hân hoan, lâu lắm rồi Lý phủ mới có ngày vui như vậy. Lý lão gia sau nhiều ngày ốm nặng, cũng đã dậy ra ngoài tiếp khách với lão phu nhân. Chỉ có Nhị phu nhân vẫn ốm, nhị tiểu thư và tam thiếu gia cũng phải ở lại phòng chăm sóc. Người nhà nhị phu nhân cũng đến hỏi thăm, nhưng không hỏi được tin tức gì cũng đành từ bỏ.
Viện đại tiểu thư tuy được trang hoàng lộng lẫy, nhưng vẫn yên ắng như thường ngày, trong phủ ai cũng biết giờ đây đại tiểu thư thiếu mất một người thân cận, nhưng không ai dám lời ra tiếng vào. Lý Kim Linh đang được Thị Lan trang điểm cho thì Lý Kim Huy đã từ bên ngoài chạy vào: “Linh, em sắp xong chưa, mau lên, em rể sắp đến rồi đó, ở ngoài mọi người đốt pháo tưng bừng vui ơi là vui.”
Lý Kim Linh thấy Lý Kim Huy vui vẻ như vậy, cũng bất giác cười theo. Sau khi trả được thù, Lý Kim Linh cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy bản thân đã trút được một gánh nặng, người cô lo lắng bây giờ cũng chỉ có mỗi đại ca. Đến cả ngày vui của mình, không hiểu sao cũng không thể cười nổi, có lẽ sắp phải xa anh ấy nên nỗi lo càng trở nên chồng chất.
“Ca, anh không thấy buồn chút nào sao, anh em mình sắp phải xa nhau rồi đó. Em cũng không thể thường xuyên qua chơi với anh được.”
“Không buồn, Dao bảo rồi, hôm nay là ngày vui, Linh sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc, ta phải vui cho em. Với lại bình thường em cũng có hay qua chơi với ta đâu, nên giờ em đi lấy chồng cũng có khác gì, với lại ta cũng có Thị Dao chơi cùng là đủ rồi.”
“Đây là anh đang trách em không thường xuyên chơi với anh sao, giờ còn không thèm cần em ở lại nữa, muốn mau chóng đuổi em đi rồi hả. Giờ anh chỉ biết tới Thị Dao thôi, cứ như vậy thì sau này không lấy vợ được đâu.”
“Ta không có trách em thật đó. Ta thương Linh lắm, nên chỉ cần biết em sẽ sống hạnh phúc là ta rất vui. Mà ta cũng không cần vợ, ta chỉ cần Dao thôi.”
“Không được, em cũng muốn anh sống hạnh phúc mà, nên anh vẫn phải lấy vợ chứ.”
“Ta đang rất vui mà, nếu như phải lấy vợ thì mới hạnh phúc, thì ta lấy Dao cũng được.”
Lý Kim Linh nghe được cũng không quá bất ngờ, với lối suy nghĩ hiện giờ của hắn, hắn không muốn lấy Thị Dao mới lạ. “Đấy là anh muốn thôi, chắc gì Thị Dao đã muốn gả cho anh.”
“Cô ấy không muốn thì thôi, chúng ta cứ như thế này mãi cũng được mà.”
Lý Kim Linh bất lực trước đại ca mình, cô đã hết cách khuyên nhủ rồi, chỉ còn chờ tương lai đến đâu hay đến đó. Nếu như Thị Dao an phận, thì cô cũng sẽ để bọn họ bên nhau, nhưng chính thất của đại ca vẫn phải là người có gia thế, thì sau này hậu thế của đại ca mới có con đường phát triển tiếp được.
Lúc này, Lý Kim Linh nhìn lại chỗ Thị Dao, giọng cô vẫn lạnh lùng cao ngạo như thường ngày: “Thị Dao, có gì cần nói, ta cũng đã nói với cô trước rồi. Hãy sống thật tốt với thân phận của mình, đừng làm ta thất vọng”. Thị Dao gật đồng vâng dạ, trong lòng thì không khỏi thầm nghĩ: “Đại tiểu thư à, ngài đi rồi, tôi cũng sẽ không ở đây mơ ước cái gì xa vời đâu, ngài yên tâm.”
Giờ lành đã tới, Đỗ Phong cũng đã dẫn đoàn rước dâu ầm ĩ đến, bên ngoài phủ, đoàn người nô nức đứng cạnh xem lễ cưới hoành tráng nhất nhì ở kinh thành này. Hai con người trai tài gái sắc làm người kính sợ sắp về chung một nhà, nhiều gia đình liền vui sướng khi hai củ khoai nóng này sắp được gỡ xuống không thể còn làm hại con nhà người khác. Chỉ có điều họ không ngờ tới, Đỗ tướng quân trong lời đồn lại có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như vậy, trông cũng có vẻ thân thiện chứ không phải một thân sát khí.
Đỗ Phong vui vẻ nhận lời chúc phúc, tiến vào Lý phủ đón người. Lúc này, Thị Dao cũng theo đại thiếu gia cùng bà mối đưa Lý Kim Linh ra ngoài sảnh chính. Sau khi làm các lễ bái nghi thức, chú rể liền đưa cô dâu lên kiệu hoa rước về, người trong phủ thượng thư cũng bắt đầu mở tiệc linh đình tiếp khách. Người hầu trong phủ bận rộn tấp nập đi ra đi vào, khách hứa ầm ĩ nâng chén chúc tụng nhau. Chứng kiến cái hôn lễ thời xưa, Thị Dao bỗng cảm thấy có điểm quen thuộc, cũng cùng một hương vị quê nhà ấy, không khí tấp nập, rộn ràng. Sau hôm nay, cô cũng có thể trở về nơi cô đã sinh ra và lớn lên vào 1000 năm sau.
Thị Dao đã nghĩ kĩ, sau khi rời khỏi đây, bản thân sẽ đi qua địa phương là quê cha đất tổ của mình nhìn xem thế nào. Nếu điều kiện nơi đó tốt, có thể cô sẽ ở đó đến hết phần đời còn lại. Nguyễn Nam cũng đã sắp xếp cho cô một cái thân phận, nên cô cũng yên tâm sau này không phải thành kẻ tha hương đầu đường xó chợ. Ở đó làm một cô thôn nữ an nhàn sống tự tại không phải lo cho ai. Thị Dao cũng không mong cầu mình làm được cái gì to lớn hay có phát minh vĩ đại nào. Cô chỉ là một hạt bụi trong tiến trình lịch sử, không có sức lực để cải biên cái gì, sống an nhàn một đời vẫn là lựa chọn tốt nhất, nếu may mắn, sau này còn có cơ hội trở về thời đại của mình. Đoàn rước dâu đã đi được một lúc, mặt trời cũng lặn dần, buổi tiệc bây giờ càng trở nên náo nhiệt hơn, dù là nhà gái, khách của phủ thượng thư cũng không phải là ít. Đây chính là thời điểm tốt nhất để trốn khỏi. Trước đó, Thị Dao cũng đã liên lạc với Nguyễn Nam, chắc hẳn anh cũng đã ở chỗ ước hẹn đợi cô, lúc này, làm thế nào để thoát khỏi đại thiếu gia mới là điều cô lo nhất.
Suốt cả buổi tiệc, Lý Kim Huy vẫn luôn bám lấy Thị Dao, từ hôm nay, Lý Kim Linh sẽ không còn ở trong phủ nữa, số lần hắn gặp lại cô chắc chắn sẽ ít hơn, hắn cũng rất buồn. Nhưng Thị Dao bảo hắn dù buồn cũng đừng buồn trước mặt Lý Kim Linh, nếu không cô ấy sẽ không nỡ đi lấy chồng, điều đó không tốt. Vì vậy, hắn vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, dù sao cũng không phải hắn không chấp nhận được chuyện Lý Kim Linh phải xa hắn, vì hắn đã có Thị Dao bên cạnh rồi. Nhưng mà hôm nay hắn vẫn có một cảm giác kì lạ, bồn chồn, lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Hắn bỗng nhiên sợ có một ngày Thị Dao cũng sẽ rời bỏ hắn, nên dù mọi hôm hắn vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng hôm nay lại không kiềm chế được tâm tình, không ở cạnh cô ấy, mắt không nhìn thấy cô ấy là hắn không thở được.
Sắp đến giờ hẹn, Thị Dao đành cắn răng lấy túi kẹo cưới trong người ra, tránh trường hợp đại thiếu gia phát hiện mình biến mất sớm, cô đã nhờ Nguyễn Nam chuẩn bị cho thứ này, bên trong kẹo chính là thuốc ngủ. Thuốc này cô cũng đã thử qua, không hại thân thể. Thị Dao bắt đầu nghĩ cách dụ Lý Kim Huy ăn nó. Lý Kim Huy thật sự nhanh chóng ăn vào, hắn bảo chỉ cần là đồ Thị Dao đưa hắn sẽ không ngần ngại ăn. Thị Dao không nghĩ mình có thể đơn giản như vậy mà lừa được hắn. Thuốc này đặc biệt ở chỗ, công hiệu khá chậm, vì vậy người uống vào sẽ từ từ cảm thấy buồn ngủ như bình thường, chứ không phát hiện mình bị bỏ thuốc. Một lát sau, hai mắt Lý Kim Huy đã nặng nề nhắm lại, Thị Dao thấy tình trạng của hắn liền bảo hắn về phòng nghỉ trước. Nhưng Lý Kim Huy vẫn không chịu nhúc nhích, cô đành tự mình dẫn hắn về phòng giúp hắn đi ngủ. Trước lúc ngủ, Lý Kim Huy vẫn không yên tâm, hắn nắm chặt tay cô, bắt cô hứa phải ở bên cạnh hắn tới lúc hắn dậy. Thị Dao đành chột dạ ậm ừ cho qua. Cuối cùng, Lý Kim Huy cũng chìm sâu vào giấc ngủ, lúc này Thị Dao mới thở phào gỡ tay hắn ra. Dù biết đại thiếu gia sẽ không nghe thấy, nhưng vì áy náy, cô không kìm được mà thì thầm nói nhỏ:
“Đại thiếu gia, thật xin lỗi, tôi biết ngài yêu quý tôi là thật nhưng tôi không muốn ở đây mãi. Nói thật, tôi sợ cái sự yêu quý cố chấp của ngài. Tôi sợ một ngày sẽ đắc tội với ngài hoặc tiểu thư, tôi không muốn bị giống như Thị Xuân với Thị Thu. Qua mấy ngày không có tôi ở bên, ngài cũng sẽ mau quên tôi thôi, Thị Anh và Thị Yến sẽ chăm sóc ngài. Dù đại tiểu thư đi lấy chồng rồi vẫn sẽ quan tâm tới ngài, ngài ấy đã lo cho tương lai sau này của ngài chu toàn, về sau ngài nhất định sẽ sống vui vẻ một đời. Chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng... Chúc ngài một đời mạnh khỏe”.
Nói xong, Thị Dao dứt khoát đứng lên đi ra ngoài. Khi cô cầm theo túi xách nhỏ, lén lút từ phòng mình đi ra, tưởng sẽ không gặp được ai, thì Thị Xuân từ đâu đi tới: “Thị Dao, cô đang làm gì đấy, sao cô lại cầm theo túi xách, cô định đi đâu à?”
Thị Dao giật mình đứng lại, tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Hả? Là cô à Thị Xuân? Tôi... mà cô không qua giúp Thị Yến, sao lại trở về đây rồi?”
Thị Xuân nhìn cô với ánh mắt kì quái nói: “Tôi về lấy thêm đồ thôi, mà trời sắp tối rồi, giờ này cô định đi đâu nữa?”
“Tôi... tôi chuẩn bị về quê ít ngày, tôi đã xin phép đại tiểu thư với thiếu gia rồi. Đợi mấy hôm nữa sẽ trở về.”
“Cô xin về nhà nghỉ sao không báo với bọn tôi, lại đi đột ngột thế, tôi không về cô định cứ thế mà đi à?”
“Chuyện này khá gấp, sáng nay mới có người dưới quê báo tin với tôi, nên tôi mới chỉ kịp xin phép đại tiểu thư, chưa kịp báo với các cô, tôi đang định chạy qua tìm các cô rồi bảo một tiếng đây. May cô trở về rồi, tôi không cần đi tìm các cô nữa. Gửi lời chào của tôi với Thị Yến nhé. Trời cũng sắp tối rồi, tôi lên đường nha, không là không kịp.”
“Từ từ, sao cô có vẻ vội vã thế, cô quên là hôm nay cũng là ngày đại tiểu thư đi lấy chồng à ,nên giờ cô ấy cũng không phải là chủ nhân thật sự của cô đâu, cô cần xin phép nhị thiếu gia, rồi Văn quản gia thì mới được phép nghỉ.”
Thị Dao lơ đãng trả lời: “Vậy hả? Nhưng tôi có nói với đại tiểu thư rồi, chắc đại tiểu thư cũng sẽ bảo lại hộ tôi với nhị thiếu gia và Văn quản gia thôi, giờ tôi thật sự phải đi rồi, tôi rất vội.”
Thị Anh thấy Thị Dao định đi liền quát lên: “Thị Dao, cô đứng lại cho tôi, cô cũng quên là, không có giấy cho phép của Văn quản gia, cô sẽ không ra khỏi phủ được sao? Đừng bảo với tôi, giờ cô mới bắt đầu chạy qua đó lấy đấy.”