Triệu Nhã Nguyên nhíu mày nhìn hắn một cái, nhưng cũng không phản ứng, quay đầu thành thật đi đến thư phòng, nhìn Triệu Quyền ngồi trên ghế. Tuổi ông đã cao, nhưng tinh thần cực kì minh mẩn, lưng thẳng tắp nhìn cậu.
"Ông." Triệu Nhã Nguyên di chuyển đến trước mặt, " Hai ngày này cháu rất bận rộn, ông kêu cháu qua đây là có chuyện gì sao?"
Triệu Quyền bất mãn mắng một tiếng, "Đồ bất hiếu!"
"Cậu còn ở đó vội vàng chuẩn bị dính hôn với Lục gia phải không?"
Triệu Nhã Nguyên nhíu mày, "Không được?"
Triệu Quyền uy nghiêm quát, "Trong nhà có mấy người đồng ý, nháo tới bây giờ, cậu rốt cuộc muốn thế nào? "
Triệu Nhã Nguyên thật tình nói, "Ông đồng ý không phải là được sao?"
Triệu Quyền giận đến mặt mày run rẩy, "Hồ nháo, tôi kêu cậu vào đây chính là muốn nói sáng Lục Chấp Hoành gọi điện tới, bảo không tiến hành việc đính hôn nữa!"
Triệu Nhã Nguyên nhăn mày, "Lúc trước có phải thái độ của ông với Lục gia không tốt không?"
Triệu Quyền cười lạnh, "Cậu đang nói chuyện với ông mình kiểu gì?"
Ông không phủ nhận câu chất vấn của Triệu Nhã Nguyên, Triệu Quyền làm việc rất sảng khoái, không đồng ý chính là không đồng ý.
Triệu Nhã Nguyên là đứa cháu nội mà ông thích nhất, tự nhiên cũng muốn tìm cho cậu một người vợ có lợi ích đối với sự nghiệp của Nhã Nguyên sau này, Triệu Quyền nghe Triệu Thính Nguyên nói về Lục Niệm, càng nghe càng bất mãn.
Vì thế trước đó mỗi lần Lục Chấp Hoành gọi điện thoại lại đây, đều bị ông nói đến khó nghe.
Nhưng mà Lục Chấp Hoành cũng có thể nhịn.
Dù bị nói như thế nào cũng không ngại, chỉ một bộ làm như không nghe thấy.
Một lần nhịn này, là nhịn tới lúc tiệc đính hôn diễn ra.
Mấy ngày nay Triệu Quyền giằng co với Triệu Nhã Nguyên không dưới mười lần, hiện tại liền nháo thành cục diện này.
Bởi vậy nên sáng sớm Lục Chấp Hoành gọi điện thoại lại đây, nói đồng ý hủy bỏ chuyện đính hôn, Triệu Quyền quả thực mừng rỡ muốn phát điên, vội vàng kêu Triệu Thính Nguyên gọi Nhã Nguyên đến đây.
Triệu Nhã Nguyên như cũ không tin, hỏi, "Rốt cuộc là ai nói? Vì sao Lục gia lại không muốn?"
Triệu Quyền hừ lạnh, "Lục Chấp Hoành chính miệng nói, bằng không cậu đi hỏi đứa con gái kia của anh ta, dù sao mặc kệ thái độ của Triệu gia chúbg ta như thế nào, bên Lục gia cuối cùng cũng không đồng ý đính hôn với cậu đâu."
Triệu Nhã Nguyên lập tức mở cửa xông ra ngoài.
Lục Niệm hiện tại còn đang ở chỗ Thu Lịch.
Vóc dáng cô thật gầy, khuôn mặt nhỏ hồng hào tuyết trắng, bả vai đơn bạc ngồi ở trên ghế, đang cúi đầu chăm chú vẽ cái gì đó, bỗng nhiên duỗi tay xoa xoa mắt, thậm chí không hề phát hiện có người đứng ở cửa.
Nồi cháo còn nấu hầm hập bên trong, Lục Niệm liền ở trước bàn thoải mái vẽ vời.
Thu Lịch thấp giọng nói với Triệu Nhã Nguyên nói, "Chị ấy đang phác họa bản thảo cho mấy công ti tạp chí, nói muốn kiếm chút tiền, đồng thời có thể tiết kiệm thời gian."
Thẻ ngân hàng của Lục Chấp Hành đều bị đóng băng, tiền bệnh viện trị liệu xa xỉ hiện tại đều do Lộc Niệm gánh các.
Triệu Nhã Nguyên nhìn không được,
"Chỗ tôi có tiền, các cậu không cần phải làm vậy."
Thu Lịch nhẹ nhàng lắc lắc đầu, " Tiểu Nhã, bọn tôi nhận giúp đỡ của cậu quá nhiều, hơn nữa, nhà cậu..."
Thu Lịch nhớ tới lời Triệu Quyền khó nghe đến mức nào.
Triệu Nhã Nguyên trầm mặc.
Lục Niệm vẽ xong nét cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa, cười cười nói, "Nhã Nguyên đã đến rồi à."
Giọng của cô cũng không có sa sút như trong tưởng tượng của cậu, thậm chí tinh thần còn rất hoạt bát thoải mái.
Triệu Nhã Nguyên nhíu mày thật lâu.
Triệu tiểu công tử từ khi sinh ra đến nay còn chưa bao giờ trải qua thời khắc gian nan như vậy, cậu ngẩng đầu, rốt cuộc mở miệng, "Niệm Niệm, chuyện đính hôn của chúng ta, sáng nay cha cậu nói chuyện với ông tôi, bỗng nhiên không đồng ý nữa."
Lục Niệm ngây dại, "Gì?"
Chuyện này cô thật sự không biết.
Triệu Nhã Nguyên rũ mi mắt nói, " Tôi cũng không biết chuyện này là thế nào."
Lục Niệm vội đứng lên mở lời, "Thực xin lỗi, ông ấy cũng không nói với tớ gì cả."
Cô vội vàng mở điện thoại muốn gọi cho Lục Chấp Hoành, kết quả đầu dây không bắt máy.
Lục Niệm cắn môi, ôn tồn giải thích với Triệu Nhã Nguyên, "Hiện tại tớ lập tức tới bệnh viện hỏi cho ra lẽ."
Cô nhanh chóng mặc áo khoác vào.
Triệu Nhã Nguyên muốn cùng đi theo liền bị Thu Lịch kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Niệm đến bệnh viện trung tâm thành phố, kết quả lại biết Lục Chấp Hoành đã chuyển qua bệnh viện Tây Phong.
Nơi đó là phòng khám tim mạch tốt nhất An Thành, không nói trước chi phí đắt đỏ, chỉ là nếu không dùng quan hệ thì căn bản đến cả cửa cũng không vào được.
Mà lấy tình trạng của Lục gia hiện tại, Lục Chấp Hoành sao có thể chuyển viện tới đó?
Trong lòng Lục Niệm càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Tiền trong túi của cô sao chi trả nổi viện phí Tây Phong?
Lục Niệm bước vào bệnh viện, cô liên tục hỏi thăm Lục Chấp Hoành ở phòng bệnh nào, sau đó biết được phí dụng sớm đã thanh toán xong, không cần cô tới chi trả.
Lục Niệm không hiểu gì, cầm địa chỉ trên tay chạy vòng vòng một hồi, rốt cuộc cũng tìm được phòng bệnh của Lục Chấp Hoành.
"Ba, Nhã Nguyên vừa nãy tìm con nói chuyện, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?" Lục Niệm ngay ngắn hỏi, "Nhã Nguyên bảo ba bỗng nhiên không đồng ý chuyện đính hôn, muốn hủy bỏ?"
Lục Chấp Hoành ngắc ngứ đáp, "...phải hủy bỏ."
"Triệu gia cũng đồng ý." Ông ngừng một chút, tiếp tục nói, "Ngoài Triệu Nhã Nguyên, cả nhà bọn họ đối với chuyện này đều không vui."
"Đến lúc đó kết hôn xong, con ở Triệu gia nhất định cũng sẽ bị khinh bỉ."
Đặc biệt lấy Triệu Thính Nguyên cầm đầu kiên quyết phản đối.
Hoàn toàn là dạng người gió chiều nào theo chiều nấy.
Lục Chấp Hoành cũng không có gì kỳ quái, rốt cuộc thành thật mà nói, nếu đổi ngược tình cảnh, ông cũng sẽ không đòng ý để con gái mình đính hôn với một tên tán gia bại sản.
Trải qua ngày hôm đó, Lục Chấp Hoành bỗng nhiên cảm thấy đổi thành Tần Tự cũng thật không tồi, ngoài không có mặt mũi lắm, nhưng dùng được trên thực tế.
"Những chuyện này trước đó ba không có ý định nói với con." Lục Chấp Hoành thành thực nhận sai về mình.
Lục Niệm cắn môi, "Ba vì chuyện này nên mới hủy bỏ chuyện đính hôn?"
Cô căn bản không tin Lục Chấp Hoành sẽ để ý đến mặt mũi và cảm xúc của cô, từ bỏ cơ hội liên hôn với Triệu gia.
Ông quả nhiên cúi đầu trầm mặc. . Truyện Khoa Huyễn
"Về sau con dọn khỏi nhà đi." Lục Chấp Hoành từ tốn cất lời. Ông ngập ngừng, "Ở cùng người đó, tính tình cũng thu liễm lại."
Sắc mặt Lục Niệm sắc mặt trắng bệch, "Ba đang nói gì?"
"Đính hôn giữa chúng ta cùng Triệu gia hủy bỏ." Giọng nói Lục Chấp Hoành rõ ràng, "Thay đổi đối tượng."
"Điều kiện của nó cũng không kém." Ông nghiêm túc nói, "Người trước kia con từng biết."
Lời này quá mức hoang đường.
Lục Niệm hoài nghi tai mình.
Cửa bị mở ra, hai chân không thể động, tựa hồ như bị đóng đinh tại chỗ.
Dáng người thiếu niên thon dài, khí chất thanh hàn lăng liệt, đẹp mắt như chi lan ngọc thụ.
Tần Tự, người cô vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Niệm Niệm." Lục Chấp Hoành giương mắt nhìn hai người, "Vừa lúc trong nhà gần đây sẽ có người tới điều tra, con đến chỗ Tần Tự ở nhờ một thời gian đi."
Bác sĩ đến kiểm tra cầm ống nghe đứng trước cửa, giọng nói hòa nhã thực khách khí, "Tiên sinh, hiện đã tới giờ kiểm tra tình trạng bệnh, người nhà muốn vào thăm chịu khó đợi bên ngoài một chút."
Đầu óc Lục Niệm đã loạn một mảnh, cả cơ thể không khác với xác không hồn là mấy, đờ đẫn theo Tần Tự rời khỏi phòng bệnh.
Anh mang cô đến ngoài hành lang, vươn tay khép cửa lại.
Thiếu niên nhìn cô ngẩn người, nhấp đôi môi khô khốc, "Về sau, em muốn ở chỗ nào?"
"Phòng ở đường Thu Phong tôi đã gọi người quét tước qua." Anh rũ mắt nói, "Còn một căn mới, cách trường học khá gần."
Lục Niệm tiêu hóa một chút sự thật.
Cô phát hiện mình thế nhưng lại bình tĩnh ngoài dự đoán, mắt to tròn xinh đẹp nhàn nhạt nhìn anh, "Tùy tiện tìm một chỗ ở tạm vậy."
Ở đây dù sao cũng là bệnh viện, là nơi công cộng, nói chuyện như chỗ ở thế này lại có chút mất thể diện.
Tần Tự hiển nhiên cũng không nghĩ tới cô thế nhưng sẽ là loại phản ứng an tĩnh này.
Anh không có thói quen biểu đạt cảm xúc của mình, đồng thời cũng không biết muốn nói gì, vì thế không gian liền lâm vào trầm mặc.
Tần Tự chở cô về nhà, xe chạy ổn trọng vững vàng dừng lại phía trước một căn nhà chưa bị niêm phong của Lục gia.
Cửa xe mở ra rồi cấp tốc đóng lại.
Lục Niệm nâng mắt, bình tĩnh hỏi, "Anh đã nói gì với ba em?"
Tần Tự trầm mặc.
Lục Niệm nắm chặt tay, đầu ngón tay truyền đến một cơn đau đớn.
Cô chỉ là không muốn tin sự thật đang bày ra trước mắt.
"Trước đó nghe Lục Dương nói có nhân vật lớn trong Lục thị muốn triệt tiêu các cổ đông khác, người trong truyền thuyết muốn triệt tiêu cổ đông, có phải anh không?"
Chuyện này hoàn toàn không có căn cứ gì, nhưng trong lòng Lục Niệm mơ hồ có cảm giác chính là như vậy, thậm chí còn vô cùng xác thực.
Tần Tự thành thực trả lời, "Không phải."
Đúng là không phải anh, mà là Khâu Phàm.
Chính xác mà nói, anh chỉ đứng ra quyết định.
Lục Niệm ngẩng đầu, "Vậy anh dám nói đó không phải là ý của anh?"
Cô tức giận đến cả người đều phát run, "Anh lấy chuyện này tới ép ba em? Bắt ông ấy gọi điện đến Triệu gia hủy bỏ hôn ước?"
"Anh bỗng nhiên biến mất nhiều năm như vậy, một câu từ biệt cũng không nói, lúc trở về lại làm chuyện này?" Lục Niệm phẫn nộ vô cùng, " Nhân lúc cháy nhà đi hôi của?"
Nhớ tới trong truyện gốc, người cầm quyền Lục thị cuối cùng chính là Tần Tự, chẳng qua chỉ vì báo thù.
Mà lúc này cô vốn cho rằng, không còn báo thù, Tần Tự sẽ không còn liên hệ với Lục gia.
Ai ngờ, vòng đi vòng lại vẫn là cái kết cục này.
Mà Lục Chấp Hoành nói chuyện thay đổi hôn ước, có phải anh muốn cùng cô trên danh nghĩa hôn nhân, cưới được đại tiểu thư Lục thị.
Sau đó càng danh chính ngôn thuận nắm Lục thị trong tay?
Trước kia đột nhiên biến mất mấy năm, không một lời giải thích, bỗng nhiên lại trở về, sau đó ngang ngược can thiệp chuyện đính hôn của cô, dùng chuyện công ty uy hiếp Lục Chấp Hoành, ép ông phải gọi điện hủy bỏ hôn.
Cô là con người, không phải một món đồ chơi để anh tùy ý xoa nắn.
Lục Niệm đối với Lục Chấp Hoành cũng hoàn toàn thất vọng.
Đương nhiên, càng thêm thất vọng với nam nhân trước mắt.
Năm đó Tần Tự đi lâu như vậy, vẫn luôn không còn có tin tức, Lục Niệm cũng suy nghĩ rất nhiều.
Cô chủ động nhiều lần như vậy, Tần Tự không hề đáp lại, Lục Niệm sao có thể tiếp tục dùng mặt nóng dán mông lạnh chứ?
Bọn họ là thanh mai trúc mã nhiều năm, chưa từng có thời gian tách ra lâu như vậy.
Từ đầu câu còn tưởng anh thích mình đeo bám, nhưng sau này nghĩ lại Lục Niệm lại hối hận, cảm thấy bản thân lúc đó có thể đã làm ra chuyện gì lỗ mãng, để anh nhận ra cho nên mới rời đi, cắt đứt hoàn toàn với cô.
Nhưng đối với chuyện này Lục Niệm cũng chẳng thể làm được gì, chỉ biết tự mình nói thầm.
Buông tay anh thôi.
Bả vai đơn bạc của thiếu nữ run rẩy, mềm nhẹ hỏi, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Tần Tự không giải thích nhiều, hiếm khi không cãi lại, để mặc cô phát tiết lửa giận lên mình.
Thân thể nam nhân cao lớn, chân dài eo thon, lưng thẳng, so với thiếu niên trước kia càng làm người an tâm, đủ để dựa vào.
Trong lòng Lục Niệm cười lạnh, nhìn gương mặt người nọ đẹp đẽ tựa tranh.
Dựa vào?
Tất cả đều do cô ngốc nghếch không hiểu chuyện nên mới nghĩ như vậy.
Anh hiện giờ so với Lục Chấp Hoành thì khác nhau chỗ nào chứ?
Giọng Lục Niệm lạnh lùng thấy rõ, "Chết tâm đi, em sẽ không gả cho anh, cũng sẽ không cùng anh ở chung một chỗ."
"Em có thể tự mình kiếm tiền." Cô quật cường nói, "Bên ngoài cũng có chỗ ở, còn có người thân và bạn bè chờ em."
"Bên phía Nhã Nguyên, em sẽ tự mình đi nói." Lục Niệm rũ mắt, " Em đã đáp ứng với cậu ấy, chỉ cần Nhã Nguyên đồng ý đính hôn, em sẽ không lỡ hẹn."
"Ba em không phải là em, ông không có quyền quyết định." Cô nói, "Em chỉ gả cho người mình thích, anh đối với em có mục đích gì, hiện tại từ bỏ đi."
Nhưng anh không từ bỏ được.
Sắc mặt Tần Tự tái nhợt, đôi mắt phượng hẹp dài một mảnh đen kịt, lạnh lẽo không khác gì nước hồ mùa thu.
"Em yêu cậu ta như vậy?" Anh hỏi, giọng nói âm trầm đến phát lạnh, buột miệng thốt ra, "Tôi chỉ rời đi mấy năm, tình cảm của em liền trở nên rẻ tiền?"
Lục Niệm tức giận muốn chết, sợi dây trong đầu bỗng chốc bị cắt đứt.
"Bốp!"
Tiếng vang thanh thúy đến rùng rợn.
Lục Niệm choáng váng nhìn bàn tay mình.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh trầm mặc.
Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn cùng cực của người nọ, Lục Niệm tưởng chừng một bạt tay này của mình đã xé rách anh.
Tần Tự là người cao ngạo, từ nhỏ đến lớn Lục Niệm chưa từng thấy anh vì ai mà hạ thấp mình, chứ đừng nói là loại chuyện bị ăn đánh nhục nhã thế này.
Bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
Cô vẫn luôn không phát hiện, từ khi gặp mặt ở bệnh viện lúc này, sắc mặt Tần Tự phá lệ tái nhợt, môi mỏng lạnh lẽo đến nửa phần huyết sắc cũng không có, trên trán lại thấm ra mồ hôi.
Anh không đánh trả, cũng không có động.
Gian nan đến cùng cực.
Trong lòng Lục Niệm muốn ngang ngạnh cầm túi sách chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Cái bóng cao lớn chiếu trên sàn nhà vào lúc này lại cử động.
Tần Tự đi từng bước nhỏ tiến tới, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Dạ dày quằn quại từng cơn đau đớn, anh khẩn trương nhấp môi, sắc mặt tái nhợt, một bên gò má còn hơi đỏ lên, là chỗ vừa nãy Lục Niệm đánh vào.
Tần Tự thấp giọng hỏi, "...... Đừng đi, có được không?"
Khẩn cầu đến hèn mọn.
Là anh quá ghen ghét nên mới nói ra những lời như vậy.
Không phải Tần Tự chưa từng nghĩ đến việc trở về, mà do anh không còn cách nào khác.
Anh không phải Triệu Nhã Nguyên, vừa sinh ra chính là thiên chi kiêu tử cái gì cũng có, anh hai bàn tay trắng sống cuộc sống của một con chó hoang, chỉ có thể đứng trong bùn lầy dơ bẩn yên lặng nhìn cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh muốn có được thứ gì, chỉ có thể dựa vào tay mình tranh thủ giành lấy.
Có lẽ thủ đoạn không phải quân tử, nhưng từ trước đến nay đều đã trở thành thói quen.
Năm đó, Tần Tự không nghĩ tới việc khảo nghiệm tình cảm của Lục Niệm với mình, hiện tại xem ra quyết định đó thật quá sai lầm.
Anh cũng không muốn cô phải chịu đựng áp lực.
Tần Tự chỉ có thể đi 99 bước dài đằng đẵng, dọn sạch sẽ tất cả chướng ngại, sau đó đến trước mặt Lục Niệm, hèn mọn duỗi tay khẩn cầu cô bước một bước cuối.
Dùng loại thủ đoạn đê tiện xấu xa kiến người khác xem thường, chỉ để giữ cô bên người.
Nhưng đây đã là toàn bộ chuyện Tần Tự có thể làm cho cô.
Anh kéo người vào lòng ngực, cẩn thận vây lấy.
Trên người nam nhân tỏa ra khí tức lạnh lẽo nồng đậm, hơi thở như lưu lại trên người cô, gắt gao ấn Lục Niệm vào lòng mình.
Năm ấy Tần Tự còn nhỏ vì không ăn uống theo quy luật, có bệnh dạ dày, Lục Niệm biết, thậm chí cũng nhiều lần bắt gặp anh phát bệnh.
Hiện tại cô thầm suy đoán, có lẽ qua mấy năm, bệnh của anh ngày một lợi hại.
Tần Tự ôm cô.
Nhưng bởi vì đau đớn, anh so với ngày thường suy yếu hơn nhiều, tay căn bản không có sức lực, Lục Niệm chỉ cần hơi vùng vẫy một chút, liền có thể ném anh ra.
Vừa rồi dưới cơn thịnh nộ, Lục Niệm không có chú ý tới sắc mặt Tần Tự không thích hợp.
Thậm chí cũng chưa kịp nhìn đến căn phòng trước mặt.
Cho đến tận bây giờ cô mới phát hiện, đồ đạc được sắp xếp bên trong cùng với nhà nhỏ ở đường Thu Phong giống nhau như đúc.
Tâm tình Lục Niệm bỗng chốc rối bời.
Tính tính cô ôn nhu bình thản, nhiều năm qua vẫn như vậy, đây lần đầu tiên gặp lại Tần Tự liền phát hỏa lớn đến mức tát anh một cái.
Cho dù trước đó Lục Chấp Hoành nói muốn bán cô qua Triệu gia, cảm xúc dao động của Lục Niệm đều không bằng một nửa hiện tại.
Cho dù là khi nào, Tần Tự cũng có thể dễ dàng kích nổ cảm xúc. Anh cứ vòng tay ôm lấy thân người mảnh khảnh của Lục Niệm, không có dùng chút sức nào, tóc đen rũ xuống che mất biểu cảm trên gương mặt.
Anh xin cô đừng đi.
Cảm xúc phát tiết dần trôi qua, tình trạng của anh lại không tốt, Lục Niệm cũng lơi lỏng cảnh giác.
Cô đưa anh đến chỗ sô pha ép nằm xuống, cầm di động lướt đến tiệm thuốc gần nhất đặt đơn, tiếp đó liền vào phòng bếp nấu nước ấm.
Cô bĩu môi nhìn Tần Tự yếu ớt nằm trên giường, đợi đến khi anh hết bệnh rồi, có phải lại bắt đầu trở mặt không quen biết, nói ra mấy lời khó nghe?
Lục Niệm bình tĩnh tưởng tượng, hạ quyết tâm.
Nếu như Tần Tự còn dám nói như vậy, cô xác định cả đời sẽ không dính líu đến anh nữa.
Lục Niệm ngồi ở bên cạnh anh, bỗng nhiên phát hiện tay mình không biết từ khi nào đã bị anh giữ chặt
"Buông ra." Cô giật mình nói.
Tần Tự tựa hồ ngủ rồi, không có nghe thấy lời cô nói, bộ dạng không khác gì động tác vô thức lôi kéo tay Lục Niệm.
Đầu ngón tay nam nhân thực lạnh, không dùng nhiều sức lực, nhưng vẫn quanh quẩn không cho cô rời đi.
Lục Niệm khẽ giọng trấn an anh,
"Thuốc được giao tới rồi, em chỉ là ra bên ngoài lấy, không rời đi."
Tần tự vẫn sống chết lì lợm nắm tay cô.
"Em biết anh không có ngủ." Lục Niệm thành thực nói, "Không cần giả vờ với em."
Hai mắt thiếu niên nhắm chặt, sống mũi cao thanh tú, lông mi trên mắt khẽ run rẩy rợp xuống tạo thành cái bóng đen dày đặc.
Tần Tự nhanh chóng buông lỏng tay, mặt vô thanh vô tức đỏ hồng, lan đến tận mang tai.
Tác giả có lời muốn nói:
Niệm Niệm: Anh giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.
Đồ không biết xấu hổ.
Tứ Tứ nhãi con:...
Anh không có giả vờ, chỉ tại da mặt quá mỏng, muốn Tần Tự nói lời âu yếm chi bằng muốn mạng còn dễ hơn.
Cần lão sư Niệm Niệm tới ( dạy dỗ) mới lập tức ngoan ngoãn, bằng không chỉ với cái miệng kia, Tứ Tứ có thể độc chết người.
Anh cảm thấy mình thật hổ thẹn với Niệm Niệm, cho nên sẽ yên lặng tiếp tục đền bù ( rải hoa, Tứ Tứ nhãi con sắp bắt đầu truy thê), một bên tận lực chịu đựng sự đùa giỡn ( trừ phi thật sự chịu không nổi, hì hì...)
Đây chỉ là khoảng thời gian chịu đựng nho nhỏ.
Sinh hoạt chung bắt đầu ~ tiểu kịch trường viết cái gì cũng sẽ có cái đó.
Rất ngọt, Tứ Tứ đã có thể bảo vệ Niệm Niệm.