Nhận thức Triệu Nhã Nguyên đã lâu, cô còn chưa coi cậu thành người bạn khác phái ở chung.
Cảm tình có chút giống với Thu Lịch, càng như bạn bè thân thiết.
Hiện tại mọi người đều đẩy Lục thị, chỉ còn Triệu Nhã Nguyên đồng ý trợ giúp, tiền thuốc men của Thu Lan, cũng đều nhờ Triệu gia gánh vác.
Cô cùng Thu Lịch, hai người đã nợ Triệu Nhã Nguyên rất nhiều.
"Mỗi ngày vẫn qua, trời cũng không sập xuống." Triệu Nhã Nguyên nói, "Mấy ngày nay cậu đi học cho tốt, trở về ăn đồ ăn ngon của Thu Lịch."
"Hoặc là, đêm nay, hai chúng ta cùng ăn một bữa cơm? Cậu muốn ăn gì?" Triệu Nhã Nguyên lấy di động, gửi cho cô một cái liên kết, "Cậu xem cửa hàng này thế nào?"
Lục Niệm đang chuẩn bị click mở.
Triệu Nhã Nguyên thò qua, nhìn thấy di động Lộc Niệm đặt biệt danh cho cậu là "Nhã Nguyên."
Dựa và ưu thế thân thân thể, cậu đoạt di động của cô, ngón tay mảnh khảnh giật giật, vài cái đổi thành, "Bạn trai"
"Qua mấy ngày nữa, chính là ' vị hôn phu '." Cậu cười đến bướng bỉnh, "Sau đó, để xem chừng nào cậu chỉ có tôi."
Lộc Niệm thật ngượng ngùng, "Trả điện thoại đâg."
Cô nhìn thật khó chịu.
Triệu Nhã Nguyên cười hì hì, "Vậy tới lấy đi."
Giống như mấy cặp đôi trẻ tuổi.
Cùng với mấy cặp đôi trong An Đại hoàn toàn không có gì bất đồng.
"Niệm......" ở phía xa xa, một người đi tới, thiếu chút nữa đụng phải bọn họ.
"Phương......ca?" Lộc Niệm có chút kinh ngạc.
Mấy năm nay, Phương Đăng từng giúp cô không ít, Lục Niệm cũng thấy anh không có ý xấu, cho nên cũng tạm thời buông lỏng cảnh giác, hai người miễn cưỡng coi như quen thuộc.
Phương Đăng cười một trận.
Lục Niệm mới chú ý bên cạnh hắn, còn có một thiếu niên trẻ tuổi.
Không phải học sinh trang điểm.
Chân dài thẳng tắp, sơ mi trắng cùng quần tây, không đeo cà vạt.
Nhìn rất trẻ, nhưng khí chất tương đối thành thục, lãnh đạm nội liễm, cùng với đám sinh viên ngây ngô trong trường không giống nhau.
Đôi mắt Lục Niệm chậm rãi trợn to.
Cô từng nghĩ rất nhiều lần, mình với Tần Tự sẽ gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ trong tình huống xấu hổ này.
Anh từ nhỏ đã trưởng thành sớm, với trẻ con cùng tuổi nghĩ nhiều làm cũng nhiều, thân trang trước mắt đối với anh càng thêm thích hợp.
Anh cao lên, thậm chí so với lúc trước càng thêm đẹp, nghiễm nhiên là bộ dáng nam nhân, một tia ngây thơ cuối cùng đã hoàn toàn mất đi, tuy môi hồng răng trắng như cũ, nhưng mây mù lạnh lẽo trên mặt cũng tăng lên.
Đàn ông lạnh nhạt ngạo khí, lưu lại cho người khác ấn tượng đầu tiên.
Đặc biệt là hiện tại.
Lục Niệm không biết vì sao lại gặp Tần Tự ở chỗ này.
Cũng hoàn toàn không biết mình nên nói gì mới ổn.
Hiện tại cô còn chưa tới tình huống nghèo túng cần anh hỗ trợ.
Hơn nữa quan hệ của bọn họ, ngoài cái nụ hôn lỗ mãng ngoài ý muốn kia, cái gì cũng không phát sinh, Tần Tự cũng chả cho cô bất kì hứa hẹn gì.
Quan hệ của cả hai đã sớm sạch sẽ lưu loát, thậm chí ngay cả nợ nần đơn thuần cũng không tồn tại, Tần Tự sớm đã trả, ai cũng không nợ ai.
Triệu Nhã Nguyên hiển nhiên cũng ngoài ý muốn.
Cậu kéo tay Lộc Niệm, "Chú ý xem đường."
Lòng bàn tay thực ấm.
Lục Niệm ngơ ngác, bỗng nhiên nhớ tới.
Cô cùng Tần Tự, trước kia quen biết nhiều năm như vậy, thậm chí chưa nắm tay lấy một lần, gặp mặt hầu như chỉ có cãi nhau, cãi lớn cãi nhỏ không ngừng nghỉ.
Nam nhân đối diện một đôi mắt hẹp dài mắt, tầm mắt dừng trên hai tay của bọn họ, đen nhánh như mực, lạnh đến thấu xương.
Trong lòng Phương Đăng quả thực gào thét nima cả vạn lần.
Đây là cái gì.
Mấy năm kia còn chưa xảy ra chuyện, hiện giờ lão đại đã trở về, bỗng nhiên từ đâu toát ra một vị hôn phu thế.
Nhìn bộ dáng cũng không tệ, trước mặt mọi người còn ve vãn đánh yêu.
Lục Niệm cực không tự nhiên, không muốn nhìn Tần Tự nhiều, một câu cũng không nói nên lời.
Cô căn bản không thua thiệt anh cái gì.
Bọn họ hiện tại cũng không còn khả năng.
Rốt cuộc Tần Tự nghĩ như thế nào, cô trước kia không biết, hiện tại không biết, về sau cũng sẽ không biết.
Chuyện đính hôn cùng Triệu Nhã Nguyên, là mười ngày sau.
Bọn họ có thể coi như người lạ.
Đời này, thật ra có một chỗ tốt, bởi vì cô xuất hiện, khiến chuyện Tần Tự khi nhỏ bị người Lục gia bắt nạt không xuất hiện, giữa anh và Lục gia cũng không có huyết hải thâm thù.
Tiền lúc trước mượn Lục gia, cũng sớm trả hết, thoạt nhìn anh không có hứng thú với Lục thị.
Có thể nói bọn họ đã biến thành hai đường thẳng song song.
"Tần tiên sinh về An Thành rồi à?" Triệu Nhã Nguyên nói, "Mười ngày sau, chính là tiệc đính hôn của chúng tôi, ngài có muốn tới uống rượu mừng hay không?"
Chuyện Tần Tự biến mất đi xa, Triệu Nhã Nguyên đương nhiên cũng biết, hơn nữa còn rất bất mãn.
Bắt đầu từ rất sớm, cậu vẫn luôn cảm thấy Lục Niệm là một con cún thâm tình.
Tần Tự chỉ có dã tâm với sự nghiệp, loại nam nhân này, chỉ thích hợp độc thân cả đời.
Hai ngươdi tầm mắt đan xen, Triệu Nhã Nguyên nâng mi, đã chuẩn bị muốn cùng anh nói một lần, Tần Tự an tĩnh, con ngươi đen nhánh sâu xa, nhìn không ra cảm xúc.
Lục Niệm kéo cậu một chút, "Nhã Nguyên......"
Triệu Nhã Nguyên giữ tay cô, thấp giọng nói, "Tôi nghe cậu, nếu cậu không muốn anh ta tới, vậy không mời."
"Xin lỗi." Lục Niệm rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía anh, "Anh ấy sẽ không nói."
Cô cảm thấy Tần Tự trước mắt thực xa lạ, như có một ngăn cách không vứt đi được.
Tưh nhiên, cũng không có chuyện làm nũng hay cãi nhau không kiêng nể như trước đây.
Đã lâu không gặp, Lục Niệm gầy, mặt mày vẫn sinh động thanh lệ, so với lúc trước an tĩnh hơn rất nhiều, nhiều thêm vài phần không nói nên lời.
Phương Đăng gian nan cười, "...... trông hai vị, thoạt nhìn tình cảm không tồi nha?"
"Đương nhiên." Triệu Nhã Nguyên ý vị thâm trường, "Rốt cuộc ở bên nhau mấy năm nay, cũng không tách ra, tình cảm đều cần bồi dưỡng."
"Chúng tôi đi trước, còn phải đi học nữa." Triệu Nhã Nguyên nói, "Đi thôi."
Lục Niệm vội theo cậu, cùng Phương Đăng nói một tiếng tạm biệt.
Cho dù xoay người.
Tựa hồ vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh.
Cô hiện tại đã thành thục, cũng lý trí.
Biết ngoài chuyện tình cảm, trên thế giới này cũng còn nhiều điều cần coi trọng, cũng biết, tất cả tình cảm trên thế giới này, không phải đều được trả giá, đều được đáp lại.
Tên rời cung không quay đầu, hiện tại còn gì để nói đâu.
"Đây là chuyện gần nhất." Phương Đăng song chưởng hợp nhất, "Tôi có thể bảo đảm."
"Thật sự một chút manh mối cũng không có." Phương Đăng nói, "Lão đại, anh phải tin tưởng thực lực kỹ thuật của em đây."
"Vậy bây giờ, hành trình ngày mai an bài như thế nào đây?" Phương Đăng hỏi.
Từ lúc gặp được Lục Niệm và Triệu Nhã Nguyên, anh một lời cũng không nói.
Đúng là vận khí không tốt.
Sau khi biết chuyện Lục gia, đầu tiên là về An Thành.
Tới Lục gia, không gặp được Lộc Niệm, tới bệnh viện, nói cô vừa đi, tới trường học tìm, lại gặp cô "Vị hôn phu".
Có phải thật sự không có duyên phận?!
Phương Đăng chửi thầm.
Anh rốt cuộc nói chuyện, có chút mất tiếng, "Đi tìm Lục Chấp Hoành."
Chuyện hôn ước, đại khái là do trưởng bối Lục gia và Triệu gia định ra.
"Nhưng mà, nếu Lộc Niệm thật sự thích Triệu Nhã Nguyên thì làm sao?" Phương Đăng nói, "Cô ấy cũng không loại người ham tài sản, nhưng nếu là tự nguyên đồng ý thì...."
Tần Tự không đáp.
Thấy rõ đáy mắt anh, khói mù áp lực, Phương Đăng run lập cập, nháy mắt câm miệng.
Anh tới chỗ Minh ca.
Quán bar Minh ca vẫn buôn bán như cũ, so với lúc trước, lợi nhuận không tốt cũng không xấu.
Mấy năm nay có tiền vốn, quán bar của hắn cũng xích xích ra ngoài, không phải không có vị trí tốt, chẳng qua là hắn cố chấp canh giữ chỗ cũ.
Minh ca tang thương không ít, nhưng vẫn như cũ là một con cẩu độc thân, "Năm ấy cậu mới đi, nghỉ đông và nghỉ hè, con bé đều tới."
"Về sau, càng ngày càng ít."
"Nhưng mà mỗi lần ăn Tết, vẫn phát tin nhắn chúc mừng năm mới tới mọi người." Minh ca nói.
"Phỏng chừng, không muốn nhìn thấy chỗ thương tâm này." Minh ca rót rượu, đẩy đến trước mặt anh, "Chính cậu không cho chúng tôi nói, qua lâu như vậy, con bé đương nhiên cũng sẽ quên, đây là tự làm tự chịu."
Anh an tĩnh uống xong ly rượu kia, cái gì cũng không nói.
Phòng ở đóng kính, anh đẩy cửa ra, bên trong tràn đầy tro bụi.
Hiển nhiên, đã rất lâu không có ai tới.
Gian phòng ngủ kia, bày biện trước sau như một.
Anh mở cửa sổ, gió nhẹ tiến vào, ánh đèn thành thị ban đêm lấp la lấp lánh.
Anh đứng ở mép giường, gương mặt thanh tuấn, biểu tình đạm mạc, khắc chế nội liễm.
U tối trong con ngươi càng tích càng nặng.
*
Ngày đó vội vàng, rất nhiều đồ vật chưa thu dọn, còn ở nhà.
Lục Niệm về Lục trạch một lần nữa, dọn dẹp đồ đác, không ngờ một hơi thu dọn một liền quên mất thời gian, chờ chuẩn bị xong xuôi, vừa thấy đã qua 11 giờ.
Cô gọi điện cho Thu Lịch, "Muộn quá rồi, đêm nay chị ở tạm bên này."
Không biết bên kia nói câu gì.
"Ừm." Giọng cô thực nhu hòa, "Em cũng đi ngủ sớm một chút, tối qua ngủ không ngon, hôm nay ngủ bù đi."
Tựa hồ là tiếng gió thổi vào cửa sổ.
Lục Niệm giật mình, đứng dậy đóng cửa.
Hiện tại một cái trang viên to như vậy, trừ bỏ bảo vệ trông coi cửa lớn, người hầu cơ bản đã về nhà.
Thời gian nay Lục Niệm rất khó ngủ, nếu không dùng thuốc, cơ bản không thể ngủ, cô trộm mua thuốc ngủ, giấu ở chỗ Thu Lịch không tìm thấy.
Cô uống thuốc, lên giường đi ngủ.
......
"A......" Lộc Niệm giãy giụa, làm cách nào cũng không tỉnh lại.
Giống như có người đè lên cô, ở bên tai nói chuyện.
Môi rất mềm, lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt, dán ở xương quai xanh, lại cũng không đụng vào, chỉ như gần như xa, hơi thở nóng bỏng rơi xuống cổ cô, kích thích cả người run rẩy, hơi thở kia vừa xa lạ lại quen thuộc.
"...... tôi là ai?" Người kia hỏi, hỏi đến cực thấp.
Xuyên qua cảm giác lạnh lẽo, Lục Niệm cơ hồ có cảm giác động vật vồ mồi.
Cô không thể trả lời, một cái tên cũng không nhớ nổi.
......
Eo bị ôm tới đau.
Sau khi bình tĩnh lại, cũng không có làm gì.
Cô không nói ra những cái tên đó.
Trạng thái cuồng bạo dần dần khôi phục, lực đạo kia một lần nữa trở nên khắc chế, an tĩnh trên người cô, hèn mọn hấp thu một chút nhiệt độ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm tỉnh lại, tất cả như thường.
Lại một giấc mơ kỳ quái.
Cô nghĩ.
Tiệc đính hôn với Triệu Nhã Nguyên chỉ còn năm ngày.
Ngày đó ngoài ý muốn gặp được Tần Tự, cô còn cho rằng mình sẽ thực thương tâm.
Nhưng mà cảm xúc lại không kịch liệt như trong tưởng tượng.
Chắc vì phát hiện anh cũng không đặt mình trong lòng.
Cũng có thể là hoàn toàn buông xuống, hoặc bình tĩnh đến chết lặng.
*
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Mấy ngay nay Lục Chấp Hoành đều nằm bệnh viện, an tâm tĩnh dưỡng, chờ tham dự tiệc đính hôn hai ngày sau.
Hắn gọi cho Chương Hoa, sắc mặt đã kém lại càng kém thêm, cơ hồ như rống lên, "Cái gì, Ninh Thịnh sắp triệt tư?"
Giọng nói Lục Chấp Hoành đều biến dạng, "Sao bọn họ lại tới triệt tư lúc này?"
Chương Hoa nói, "Là ông chủ bọn họ yêu cầu."
Ai cũng biết, phía sau Ninh Thịnh có một người thủ đoạn cường ngạnh, nói một không hai, khứu giác nhanh nhạy, đến bây giờ chưa từng đưa ra quyết sách sai lầm, tự nhiên là người quyền uy vô thượng, cơ bản không bán hai giá.
Lục Chấp Hoành nói, "Cậu, cậu ổn định bọn họ trước, đợi hai ngày sau, công ty chúng ta sẽ có hậu thuẫn, Triệu gia sẽ đầu tư."
Hắn bình phục cảm xúc, "Cậu đi tìm người trung gian, xem bọn họ có yêu cầu gì, chúng ta tận lực thỏa mãn, Lục thị chỉ tạm thời lâm vào nguy cơ, tương lai sẽ có tiềm lực, cậu truyền lại ý này, có thể nói, tôi muốn trực tiếp nói chuyện với ông chủ của bọn họ."
Trực tiếp đối thoại dường như không có khả năng lắm.
Ninh Thịnh có hai ông chủ, một người lang bạt bên ngoài, 30 tuổi, tốt nghiệp A Đại, làm việc chuyên nghiệp, lý lịch cực đẹp, ngày thường hay cười, tựa hồ rất dễ ở chung.
Trong nghề từng nghe đồn, người đó chỉ là con rối, phía sau Ninh Thịnh còn một kẻ cầm quyền khác, vị thần bí đó mới chính là người đưa ra quyết định, Ninh Thịnh phát triển lớn mạnh, cũng chính là nhờ vị này mà ra.
Trước nay lại không lộ mặt bao giờ, ngoài giới tính, thì tuổi, lý lịch, quê quán...... tất cả đều không rõ.
Cắt đứt điện thoại.
Ngực Lục Chấp Hoành phập phồng, còn đang thở hổn hển kịch liệt.
Hộ sĩ đi tới, "Lục tiên sinh, có người muốn gặp ngài."
Giọng nói Lục Chấp Hoành khàn khàn, "...... để người đó vào."
Nam nhân tiến vào mặt mày anh tuấn, một đôi mắt đen nhánh đạm mạc, giống như đã từng quen biết
"...... Tần Tự?" Lục Chấp Hoành hỏi.
Tần Tự không ở Lục thị quá lâu, chỉ một năm đã rời đi.
Bởi vì anh làm việc thật sự quá giỏi, Lục Chấp Hoành cũng muốn giữ lại, nhưng mà ý anh đã quyết, hơn nữa lại tương đối nhanh chóng, sau hôm từ chức, người đã rời khỏi.
Anh học xong đại học, tốt nghiệp rất sớm, Lục Chấp Hoành không tìm thấy người, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hắn không biết vì sao Tần Tự lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng Lục Chấp Hoành hiện tại hiển nhiên không có tâm tình nói chuyện với Tần Tự, hắn nói, "Thân thể hiện tại không khoẻ, lần sau......"
Ngón tay nam nhân động động, ném tới một thứ gì đó.
Lục Chấp Hoành nhận lấy, đồng tử nháy mắt co rút.
Đó là một tấm danh thiếp của nhân viên trong Ninh Thịnh, Lục Chấp Hoành biết đây là danh thiếp cao cấp nhất, màu đen, chỉ là không có tên họ cùng chức vị.
"Sao cậu có thứ này?"
Tần Tự nhàn nhạt nói, "Điện thoại ngài vừa nhận, nói về chuyện triệt tư, đúng chứ?"
Đây là tin tức bên trong, ngoài Chương Hoa, Lục Chấp Hoành có thể xác định, bên Lục thị chưa có ai biết.
"Cậu......" Lục Chấp Hoành rong ruổi thương trường nhiều năm, phản ứng cùng khứu giác cơ bản vẫn có.
Bài trừ tất cả mọi chuyện không có khả năng, dư lại một điều, tuy hơi hoang đường, hắn cũng chỉ có thể tiếp thu.
"Sau lưng Ninh Thịnh, là cậu thao túng?" Ngón tay Lục Chấp Hoành có chút run rẩy.
Tần Tự không đáp.
Mặt mày nam nhân mày phá lệ thanh tuyển, cũng thật lạnh nhạt, hoàn toàn xé đi tầng ngụy trang trước kia, anh không mang chút hảo cảm nhìn ông ta, không có một tia thương hại, lạnh nhạt tàn nhẫn đến cực điểm.
"Cậu muốn tôi làm gì?" Lục Chấp Hoành nhắm hai mắt, "Đừng triệt tư."
"Cự tuyệt Triệu gia." Anh đáp.
Triệu gia?
Vì cái gì?
Anh hoàn toàn không muốn nhiều lời, lạnh lùng nói, "Chuyện đính hôn."
Nhưng mà, chuyện này, liên quan gì tới cậu ta đâu?
Lục gia bội ước, không chiếm được viện trợ của Triệu gia, nếu Ninh Thịnh rót vốn vào Lục thị tất nhiên sẽ có tổn thất, anh làm như vậy rốt cuộc có chỗ tốt gì?
Lục Chấp Hoành, "...... cậu rốt cuộc muốn sao?"
Phòng bệnh trở nên an tĩnh.
Hoàng hôn đáp xuống, nửa gương mặt của nam nhân phá lệ đẹp, anh rũ lông mi, nắm tờ danh thiếp kia, ngón tay lơ đãng buộc chặt.
"Lục Niệm." Anh nhàn nhạt nói.
Lục Chấp Hoành thật sự không nghĩ rằng câu trả lời lại như vậy, khó có thể tin hỏi, "Cậu có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Năm đó Tần Tự xuất hiện ở Lục thị, không hề có hứng thù với Lục Niệm, trước nay đều khách khí lãnh đạm, thái độ lễ phép.
Hai người chưa bao giờ lui tới, vì sao lại đưa ra điều kiện này.
Nếu anh thật sự là người đứng sau thao túng Ninh Thịnh, gương mặt mà Lục Chấp Hoành quen thuộc là lạnh nhạt tàn nhẫn, không có lợi thì không động.
Hắn căn bản không tin Tần Tự, thật sự chỉ cần thỏa mãn điều kiện này, sẽ buông tha bọn họ.
"Đổi điều kiện." Giọng nói hắn suy yếu, "Cái gì cũng được."
Nam nhân đứng lên, "Vậy không cần bàn nữa."
Ngực Lục Chấp Hoành phập phồng kịch liệt.
"Cậu muốn dùng biện pháp này nhục nhã Lục gia?" Hắn hoàn toàn bị chọc giận, máu xông tới não, nói không lựa lời, "Cậu xứng sao?"
Còn không xem mình là người nào, một kẻ không cha không mẹ, con hoang lớn lên nhờ Lục gia, hiện tại còn dám ép ông ta giao ra con gái?
"Tôi không xứng." Đôi mắt anh lạnh đến như mùa đông, "Nhưng mà, ông còn lựa chọn khác sao?"
Giọng nói anh mỉa mai, tàn nhẫn lại lạnh nhạt, nhất châm kiến huyết*.
(P/s: chỉ châm một cái là thấy máu, chỉ lời nói trúng tâm sự.)
"Hủy bỏ hôn ước của Lục gia và Triệu gia." Anh nói, "Sau đó, chuyện Lục thị ông không cần quản."
Anh sẽ xử lý tốt.
Sắc mặt Lục Chấp Hoành trắng bệch, tinh thần hoàn toàn suy sụp, hỏi, "Cậu có loại suy nghĩ này từ khi nào?"
Tiếng nói lạnh băng, "Rất lâu về trước."
Khi anh vẫn còn là đứa trẻ âm trầm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mình đầy thương tích, hai bàn tay trắng, chỉ có thể trộm nhìn cô từ xa, cô nhìn nhiều một cái, cười một lần, đều khiến cảm xúc anh mênh mông.
"Niệm Niệm còn đang học đại học." Giọng Lục Chấp Hoành suy yếu xuống, nhắm mắt, "Nếu cậu còn nhớ một chút tình cảm của Lục gia, hay đối với con bé có chút cảm tình, thì đừng ép nó kết hôn bây giờ."
Lục Niệm lớn lên thực đẹp, là mỹ nhân không hơn không kém, con gái xinh đẹp là tư bản, nhưng đôi khi cũng là một loại gánh vác, Lục Chấp Hoành nghĩ tới một khả năng không thể nhất.
Tần Tự nhấp môi, "Có thể từ từ."
"Nhưng mà, tôi muốn ở cùng cô ấy." Anh nói.
Anh muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, có thể cùng cô nói chuyện.
Lục Chấp Hoành bỗng nhiên mở mắt.