Lục Niệm đến bây giờ cũng chưa gặp qua cha mẹ Triệu gia.
Nhưng mà, cô suy nghĩ một chút, tính cách diện mạo của hai anh em Triệu Thính Nguyên và Triệu Nhã Nguyên thật sự kém rất nhiều, cũng không biết là một đôi cha mẹ dạng gì, mới có thể dưỡng ra loại này.
Nhưng những ngày lễ tết hoặc là sinh nhật cô, mỗi lần cha mẹ Triệu gia đều sẽ chuẩn bị lễ vật, kêu Triệu Thính Nguyên mang lại đây, còn mang theo cả quan tâm của bọn họ, lễ tiết không chút cẩu thả, nhìn ra cũng thật để bụng.
Hơn nữa Triệu Nhã Nguyên thật sự cũng giúp cô không ít lần.
Cho nên Lục Niệm cũng thật sự không thểcự tuyệt, gật gật đầu, "Ừm."
Thấy cô tựa hồ không có ý tứ kháng cự, Lục Chấp Hoành rất vừa lòng, "Vậy đi thôi, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài chơi không chơi quá xa, bằng không đến lúc đó để mọi người thấy, tổn hại hình tượng."
Lục Niệm yên lặng gật đầu.
Cô ra khỏi phòng, tiêu hóa mấy lời Lục Chấp Hoành, chỉ cảm thấy trong lòng ẩn ẩn buồn.
Từ khi nào, ông ấy thưởng thức Tần Tự nhuq vậy?
Đối với tất cả sự tiếp xúc của Lục Chấp Hoành cùng Tần Tự, cô đều có một loại bản năng sợ hãi, rốt cuộc là sợ cái gì, sợ ai hại ai, cô lại nói không rõ.
Hẹn xuất phát ngày ở vài ngày sau.
Cô ở nhà cũng không có gì khác, mỗi ngày đều ngồi phòng điều hòa, ngẫu nhiên ăn kem, khách khứa phải dùng vật phẩm Miêu Miêu chuẩn bị tốt.
Lục Niệm ngồi trên sô pha nhỏ, múc một muỗng kem, nhàm chán vào tài khoản Hải Thỏ của mình.
Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Bản thảo《 Tinh Kích 》.
Lục Niệm vội đăng nhập hòm thư, thế nhưng đã có hồi âm, nói trong đó có một bản thảo đã trúng cử, bọn họ kêu cô báo giá, hỏi Lục Niệm có đồng ý hay không.
Giá cả so với cô tưởng tượng cao hơn rất nhiều.
Lục Niệm vội đặt kem xuống hồi âm, đối phương vừa lúc cũng onl, vì thế cô đem chuyện này xử lý tốt, tâm tình không khỏi tươi tỉnh.
Lúc trước cũng từng có không ít tìm cô vẽ bản thảo, công bản thảo tư bản thảo đều có.
Bởi vì muốn thi đại học, không có thời gian, cho nên Lục Niệm cự tuyệt toàn bôn.
Nhưng hiện tại, cô cân nhắc.
Tiêu dùng của Lục Niệm ngày thường đều do Lục gia cấp, Lục Chấp Hoành ở phương diện tiền bạc đối với Lục Niệm rất hào phóng, cô tùy ý tiêu, Lục Chấp Hoành cũng không nói, nhưng là, tiền Lục Chấp Hoành cho nàng dùng cô, mỗi một thứ đều được ghi lại, Lục Chấp Hoành hiểu biết rành mạch.
Chỉ trừ tiền Tết mừng tuổi, Lục Chấp Hoành sẽ không quản, Lục Niệm có thể tự mình tích, tự do tiêu pha, trước kia cô muốn trộm làm gì, đều dùng số tiền đoa.
Nhưng rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài.
Cô nghĩ rất xa, nếu một ngày nào đó hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Lục gia, có thể tự do tự tại nghĩ tới sinh hoạt của mình, như vậy chuyện thứ nhất, chính là kinh tế độc lập, như vậy, mới có tự tin cơ bản,
Chỉ cần mình có có thể kiếm tiền, đi đến nơi nào, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà cũng không sợ.
Cô ngồi thẳng, phát một động thái mới, trí đỉnh.
@ Ngộ Lộc: Từ hôm nay trở đi, bắt đầu nhận bản thảo lạp, tư nhân cùng thương nhân đều có thể QvQ, có yêu cầu nào khác có thể chọc toi nha.
Tài khoản của Lục Niệm cũng đã nhiều năm, bất tri bất giác, cũng coi như tích lũy một đợt nhân khí.
Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc vừa mới bắt đầu, không nhất định phải cao, vì thế châm chước, chọn mức giá thích hợp cho mình.
Kết quả phát đi không bao lâu.
Lục Niệm thiếu chút nữa bị đám tin nhắn dọa ngây người.
【 Ngộ Lộc thái thái cư nhiên bắt đầu nhận bản thảo! 】
【 Đây quả thực là cải trắng a www, cho tôi một tá! 】
Cô vội biên tập một chút, tỏ vẻ tạm thời không tiếp.
Vì thế mấy ngày nay, cô ở nhà, chuyện khác đều không làm, luôn vùi đầu vẽ tranh, thỉnh thoảng xem video học tập một chút, nghiên cứu xem làm sao có thể vẽ mắt thêm đẹp.
Tuy rằng còn chưa có gửi bài vẽ, nhưng 《 Tinh Kích》 đã gửi tiền nhuận bút tới.
Cô trộm đến ngân hàng, mở một tài khoản mới, đem tiền mấy ngày nay kiếm được gửi vào.
Tuy rằng so với tiền tiêu vặt lúc trước không tính là gì, nhưng vẫn đủ để Lục Niệm vui vẻ.
Đây cũng coi như là số tiền đầu tiên cô kiếm được trong kiếp này đi.
Có cảm giác thành tựu giống làm ruộng.
Cô thu lại đám suy nghĩ.
Yêu cầu hiện tại của Lục gia phần lớn đều trong phạm vi tiếp thu của Lộc Niệm, nhưng nếu về sau càng diễn càng liệt, vượt qua mức chịu đựng, cô sẽ nháo cùng Lục gia, đến lúc đó, số tiền này nói không chừng sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng.
Còn muốn thể diện sống sót, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Rốt cuộc, cô cũng không ai khác để ỷ lại.
Tới giờ xuất phát.
Phần lớn người đi Phùng Hòa Lục Niệm đều biết, nhưng ngày thường không quá quen thuộc, bạn học đều là nhị ban, còn có bạn của Triệu Nhã Nguyên.
Tài xế Lục gia đưa Lục Niệm đến sân bay.
Lục Dương cho lấy hành lý xuống, ấn tượng của hắn với Triệu Nhã Nguyên không phải quá tốt, khi đi ngang qua, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói, "Cậu chú ý đúng mực."
Rốt cuộc người hai nhà cũng đều có ý tứ này, còn nói không ổn đâu, không phải là Triệu Nhã Nguyên thì chính là Lục Niệm người nào.
Triệu Nhã Nguyên mặc kệ hắn, vẫy vẫy tay với Lộc Niệm, "Lại đây, đi thôi."
Có người ồn ào, "Nha, Triệu nhị thiếu mang bạn gái đi chơi?"
Lục Niệm giải thích, "Không phải, chúng tôi là......"
Triệu Nhã Nguyên phất tay đuổi người nọ đi, "Lăn, đừng có vui đùa."
Phùng Hòa là cái tân thị Hải Thành, thời gian này, du khách tới đây rất nhiều, đặc biệt là không ít sinh viên tốt nghiệp mới thi đại học xong.
Bọn họ máy bay tới Phùng Hòa, dựa theo kế hoạch, ngày đầu tiên tùy ý chơi, chụp chút ảnh, sau đó rạng sáng hôm sau lại ngồi máy bay đến Nam Tân.
Lục Niệm có chút khẩn trương, theo mọi người ra ngoài, chơi gì ăn gì đều không có tự tại như vậy.
Cô suy nghĩ rất nhiều, về chuyện Nam Kiều.
Trước khi rời đi, cô lật phòng mình một lần, suy nghĩ thật lâu, vẫn trộm mang trang sức ra, mang theo tùy thân, không có lý do gì, là do một loại trực giác.
Buổi tối bọn họ cùng tới bờ biển chơi.
Lục Niệm không muốn đi lại, chỉ ngồi bên bờ cát nghỉ ngơi, nhìn cách đó không xa, mọi người tựa hồ đều chơi thật sự vui vẻ.
Cô bỗng nhiên nghĩ.
Nếu cùng người mình thích đi chơi, nói không chừng, cô cũng có thể giống như những người đó.
Nghĩ vậy, tâm tình lại trùng xuống.
Di động bỗng nhiên nhảy ra tin nhắn.
Lục Niệm khó có thể tin mở ra đọc.
Là Minh ca.
Cô mím môi, click mở tin nhắn kia.
Minh ca: Em gái Niệm Niệm, thi đại học xong rồi à? Mấy ngày nay muốn tới đây chơi chơi không? Các ca ca mời khách, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì đều tùy ý.
Khóe môi Lục Niệm giơ giơ lên, hồi phục: Cảm ơn Minh ca, nhưng mà mấy ngày nay em cùng bạn học đi du lịch, phỏng chừng để lần sau nha.
Minh ca: Ồ, đi đâu thế? Chơi vui không?
Lục Niệm tùy tay chụp một tấm ảnh.
Bởi vì phải báo cho Lục Chấp Hoành, cho nên trong khoảng thời gian cô dưỡng thành thói quen tùy tay chụp ảnh.
Trong ảnh, là bầu trời đêm thâm lam, đường ven biển, thủy triều, phong cảnh phá lệ xinh đẹp.
Lộc Niệm: Ở Phùng Hòa, xem phong cảnh.
Minh ca: Vậy em cứ chơi vui đi, trở về báo ca là được, sẽ mời em.
Lộc Niệm: Ok.
Trên bức ảnh cũng dính nhiều Lộc Niệm, chủ yếu là phong cảnh.
Hoàng Mao mắt sắc, nhìn thấy một góc ảnh chụp, "Đây có phải là nam sinh hay không?"
Bức ảnh Lục Niệm chụp không có chụp người, nhưng đây là cô chụp, tự nhiên là thị giác của cô, nam sinh kia cách khá gần, tựa hồ như ngồi ngay bên cạnh, cái vị trí và khoảng cách đó thoạt nhìn hiển nhiên không phải người qua đường.
Chỉ lộ ra ở một góc ảnh chụp, nhưng có thể nhận ra đó rõ ràng là tay nam sinh.
Tiểu Khuất: "Chắc thế."
Hoàng Mao kỳ quái nói, "Tần ca hiện tại đang ở trường học, mấy ngày nay nói muốn đi kỳ nghỉ hè thực tiễn, nhưng cũng không nghe thấy ảnh muốn chọn Phùng Hòa thực tiễn nha."
Tiểu Khuất, "......" Vậy chỉ có thể thuyết minh đó không phải Tần ca.
"Niệm Niệm cư nhiên ra ngoài chơi cùng nam sinh khác???" Hoàng mao rốt cuộc phản ứng lại, xôn xao đứng lên một chút, lòng đầy căm phẫn, "Còn đi Phùng Hòa, rõ như ban ngày rồi, còn cách gần như vậy? Là tên cẩu nào không biết xấu hổ?"
Minh ca gửi bức ảnh kia cho Tần Tự.
Hắn bắt chéo chân, vui vẻ thoải mái đánh chữ, "Em gái Niệm Niệm ở ngoài chơi rất tốt, còn cho chúng ta đang ở đâu, ở Phùng Hòa chơi vui vẻ."
Tiểu Khuất che mặt, "Như vậy ổn lắm không?"
Minh ca thong thả ung dung thu di động, "Mặc kệ nó, thằng nhãi ranh tính tình xấu, không trị, cậu cảm thấy xứng đôi với em gái Niệm Niệm?"
Người nào đó bên kia nhìn thấy:......
Buồi tối ngày hôm sau, Phương Đăng gửi cho anh địa điểm, "Lão đại, anh có phải nghĩ sai rồi hay không, chỗ bọn họ muốn đi là Nam Kiều, không phải Phùng Hòa."
Nam Kiều?
Nhìn đến hai chữ này, mi đẹp anh nhăn lại, không do dự sửa lại địa điểm trên vé máy bay.
Cầm hành lý đơn giản, trực tiếp đuổi tới sân bay.
Phương Đăng hỏi, "Lão đại, anh muốn trực tiếp qua?"
Không tính nghỉ ngơi một chút sao, ít nhất đi ngủ trước một chút chứ.
Rốt cuộc muốn đi Nam Kiều, cũng không cần phải như vậy, đi mấy bay tốn mấy giờ liền.
Vé máy bay Tần Tự là định về An Thành, lúc trước anh rất bận, luôn làm liên tục, công tác, cuối kỳ, mọi chuyện đều sớm xong xuôi, định rời đi về An Thành.
Tựa hồ một giây cũng không muốn trì hoãn.
Anh ngắn gọn nói, "Đi đem đứa ngốc kia về."
Nam Kiều không phải địa phương tốt, đặc biệt đối với Lộc Niệm,
Họ Triệu đem cô tới đó, có từng suy xét hay không, ngần ấy năm đi qua.
Tòng phạm bắt cóc ở Nam Kiều, sớm đã có người ra tù.
Cô đi đến đâu, tựa hồ đều gặp phải một ít chuyện gì đó.
Nhớ tới sơ tam năm ấy, ạn cơ hồ ngầm hộ tống cô một tháng, khi nhìn thấy tên cướp bóc giơ dao đâm cô, một khắc kia tâm tình của anh...
*
Nửa đêm 11 giờ.
Cửa lớn khách sạn Linh Độ, Lục Niệm mang mũ cùng khẩu trang, đeo ba lô nhỏ, lén lút chạy ra khách sạn.
"Bên đó là nông thôn, không cần mang váy theo." Triệu Nhã Nguyên nói, "Nhớ mua đôi dày dễ chạy, áo ngắn tay quần dài là được, bằng không đến lúc đó đi không nổi phải tôi cõng cậu."
Lộc Niệm, "...... dù có bất động cũng không làm phiền."
Bọn họ phía trước nói chuyện phiếm, sau khi Lục Niệm cắt ghi chép, vẫn là nói chuẩn bị.
Vali hành lý của cô ở khách sạn Phùng Hòa, chỉ mang theo một cái ba lô nhỏ, kèm theo một ít đồ tẩy rửa tất yếu.
Tóc đuôi ngựa, mũ lưỡi trai, áo T ngắn tay, quần jean cùng giày.
Eo cô nguyên bản đã nhỏ, mặc như vậy càng thêm có vẻ bất kham, chân dài mà thẳng, một gương mặt tiểu bạch hoa tiêu chuẩn vốn thanh thuần, hiện tại nghiêm túc, lại thêm vài phần hiên ngang.
Cô chờ tới nôn nóng, thỉnh thoảng cúi đầu xem di động, rốt cuộc nhìn thấy Triệu Nhã Nguyên đi ra.
Triệu Nhã Nguyên nhìn cô vài lần.
"Như vậy được không?" Lục Niệm hỏi, "Còn cần đổi gì sao?"
"Không có gì phải đổi." Khóe môi cậu chọn một tia cười, "Rất ok."
Máy bay của bọn họ ở rạng sáng.
"Tôi kêu xe." Cậu không nói lời vô nghĩa, "Đi."
Hai người đi thẳng đến sân bay, thuận lợi đăng ký, máy bay đi 6 giờ tới Nam Tân.
"Máy bay bên kia đều không có." Triệu Nhã Nguyên nói, "Tôi kêu người quen, có thể đưa chúng ta đến Nam Kiều, nhưng trong trấn lại không thông xe, lúc sau cũng chỉ có thể tự rồi."
Lục Niệm gật đầu.
"Cậu ngủ một chút đi." Triệu Nhã Nguyên nói, "Ngày mai khả năng chịu không nổi."
Lục Niệm cũng cảm thấy có chút oải, tinh thần khẩn trương hiện tại thả lỏng xuống, mí mắt trên dưới đánh nhau, cô tìm tiếp viên hàng không muốn một giường thảm lông, trực tiếp đi ngủ.
Thân hình cô gái hướng về phía cửa sổ, ngủ đến an tĩnh, lông mi thật dài, gương mặt trắng nhu hòa, lộ ra một cổ khí vô tội.
......
Ngày hôm sau, một đường bôn ba, rốt cuộc tới Nam Kiều.
Triệu Nhã Nguyên quả nhiên không nói sai, chỉ là trấn nhỏ đơn thuần.
Dưới chân núi lớn Lục Niệm một đường nhìn, có loại cảm giác kỳ dị giống như từng quen biết, đặc biệt là lúc nhìn tới nơi xa bị mây mù che dấu, núi non trùng điệp.
Triệu Nhã Nguyên một đường chú ý biểu tình của cô.
Cậu tùy tiện giới thiệu, "Đó là trường học, nhưng bên trong sớm không có người."
"Kia là cửa hàng, bán một chút bánh bao."
Bước chân Triệu Nhã Nguyên dừng lại, "Ăn cơm trưa ở nhà bà tôi đi."
Lộc Niệm, "Được."
Bọn họ tới phía trước, Triệu Nhã Nguyên đã nói tốt, cậu chỉ phụ trách mang Lục Niệm lại đây, đến những cái khác đều xem cô tự mình có thể phát hiện bao nhiêu, nhiều hay ít.
Nếu Lục Niệm không cố gắng nhớ lại, cô cũng chỉ có thể thành một du khách bình thường.
Thu Lan là lão nhân thật ôn hòa, tóc trắng hơn phân nửa, mặc dôd bản địa đạm sắc, gương mặt hiền từ, nhìn cực kỳ dễ ở chung.
"Đây là Niệm Niệm." Triệu Nhã Nguyên nói.
Lục Niệm đứng ở cửa, có chút câu nệ, hơi xấu hổ đi vào,
"Tiểu nhã biết mang cô gái về à." Thu Lan thật cao hứng, đi tới lôi kéo tay Lộc Niệm, tay bà ấm áp, lực độ nhẹ nhàng, làm người thực an tâm.
Triệu Nhã Nguyên từ nhỏ tính cách quái đản, đừng nói con gái, con trai chơi thân còn chưa tới mấy người.
Lục Niệm nhấp môi cười, "Nãi nãi hảo."
Thu Lan mang bọn họ vào, "Tiểu Rhu không ở đây, sáng sớm đã đi ra ngoài."
"Vừa rồi chúng con nhìn thấy trường tiểu học kia." Triệu Nhã Nguyên bĩu môi, cậh nói Lộc Niệm, "Phỏng chừng là ở bên đó, lúc cậu ta không có việc gì làm sẽ chạy tới, chỗ đó thiếu lão sư, cậu ta thường xuyên đi làm công miễn phí."
Lục Niệm gật gật đầu.
Thu Lan kêu Triệu Nhã Nguyên châm trà cho Lộc Niệm, kéo cô ngồi xuống ghế tre, "Đó là cháu của bà Thu Lịch, tuổi chắc cũng bằng con."
Lục Niệm gật gật đầu, hẳn là truac mã của Triệu Nhã Nguyên.
Triệu Nhã Nguyên cũng từng nhắc qua rất nhiều lần, cậu có bạn thơ ấu chơi cùng.
"Bà nhìn con rất quen." Thu Lan cười tủm tỉm lôi kéo tay cô, "Năm nay con bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"
Lục Niệm nhất nhất đáp lại.
Con chó bên ngoài bỗng nhiên kêu lên, Triệu Nhã Nguyên, "Cậu ta về rồi."
Không biết vì sao, tim Lục Niệm bỗng đập nhanh hơn vài phần.
Cảm giác rất kỳ quái, không phải sợ hãi, càng không phải động tâm, là một loại cảm thụ huyền diệu nói không nên lời.
Cửa mở.
Tiến vào là một thiếu niên mặc sơ mi trắng quần đen, tóc đen da trắng, sạch sẽ, cậu ta giương mắt nhìn vào trong nhà, vừa lúc chạm mắt với Lộc Niệm.
Là một đôi mắt đen ôn nhuận thanh triệt.
Đôi tay Triệu Nhã Nguyên lót ở sau đầu, cái gì cũng không nói, phòng trong một mảnh trầm mặc, Thu Lan ý thức được có chút không đúng, bà nhẹ giọng kêu một tiếng, "Tiểu Thu."
"....... Xin chào" Lục Niệm lúng ta lúng túng nói.
Mặt mày cậu lúc nào cũng bình thản ôn nhu, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt nhìn cô cực kỳ phức tạp.
Lục Niệm cái gì cũng nói không nên lời.
Cô nhận ra, cậu ta chính là người trên ảnh chụp treo trong phòng Triệu Nhã Nguyên.
Thu Lịch ngồi xuống đối diện, cảm xúc đã khôi phục như thường, "Tôi tên Thu Lịch."
Lục Niệm sắp cho rằng vừa rồi là ảo giác xủa mình.
Cơm trưa thực phong phú, thanh xào tiểu măng, làm ma, cá chép cùng gà rừng.
Tuy rằng thức ăn chay nhiều, nhưng nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, hương vị cực kỳ ngon miệng.
"Đều là tiểu Thu làm." Thu Lan nói, "Không biết có hợp với khẩu vị của các con trong thành không."
"Ăn rất ngon." Lục Niệm nói.
Thân thể cô không tốt, ở nhà ăn cơm cũng kén, xác thật rất ít khi ăn nhiều như vậy.
"Tay nghề cậu thật tốt." Cô đối Thu Lịch cười, có chút ngượng ngùng, "Tôi lớn như vậy, một món còn không biết làm."
Chủ yếu là không có cơ hội thử, mà tay cô cũng ngờ nghệch.
Lục Niệm rõ ràng thích ăn mâm thanh xào tiểu măng, nhưng nó cách xa cô nhất.
Cậu không tiếng động cười cười, đổi chiếc đũa sạch sẽ, kẹp măng cho cô.
Lộc Niệm, "...... Cảm ơn."
Thật là một người tinh tế săn sóc, hơn nữa, kỳ dị hơn Lục Niệm lại không cảm thấy cái hành động này có chỗ nào không thỏa đáng.
Tựa hồ chỉ tự nhiên mà vậy.
Nó rất kỳ quái...... Rốt cuộc, hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt mà thôi, tính cách Lục Niệm bảo thủ, đối với nam sinh xa lạ đều rất xa cách, đừng nói là loại hành động thân mật gắp đồ ăn.
Cơm nước xong, Thu Lan theo thường lệ ngủ trưa.
Ba người bọn họ nói chuyện phiếm.
"Nhà của chúng ta vốn không ở nơi này." Triệu Nhã Nguyên nói, "Ở trong núi Nam Kiều, trong núi còn cũng có không ít người, về sau vì bà tuổi cao, chân không còn tiện nữa, mới dọn xuống núi, đến trấn Nam Kiều sống."
"Ngày mai cậu muốn lên núi xem hay không?" Triệu Nhã Nguyên nói, "Trên núi rất nhiều cảnh đẹp."
Lộc Niệm, "Ok."
Thu Lịch nhăn mi, nhìn về phía Lộc Niệm, cô tựa hồ rất chờ mong, cậu lại đem lời nuốt xuống, cái gì cũng không nói.
Ngày hôm sau, ba người bọn họ cùng nhau lên núi.
Đường trên núi không dễ đi, Lục Niệm làm đại tiểu thư nuông chiều từ bé nhiều năm như vậy, chưa từng đi qua con đường bùn này.
"Cẩn thận." Thu Lịch kêu cô một tiếng.
Cậu kéo tay Lục Niệm lại, rất nhanh lại buông ra, nhẹ nhàng nói, "Thực xin lỗi."
Lục Niệm có chút ngượng ngùng, cô đem bước chân phóng đầy một chút.
Trên núi không có đường, cái gọi là đường, chỉ là mọi người tự dẫm nhiều mà ra, cây trúc sinh trưởng dày đặc hỗn độn, có rất nhiều động vật nhỏ, Triệu Nhã Nguyên một đường giảng giải cho cô, nhưng Thu Lịch lại cực kỳ trầm mặc, cơ hồ không nói lời nào.
"A......" Triệu Nhã Nguyên đi tuốt đàng trước, bỗng nhiên nghe được giọng Lộc Niệm.
Thu Lịch xoay người, "Không có việc gì chứ?"
Lục Niệm che lại chân mình, miễn cưỡng cười nói, "Hình như mới bị cái gì cắt một chút."
"Không có việc gì." Sắc mặt cô có chút tái nhợt, "Đã ổn."
Triệu Nhã Nguyên nói, "Còn hai phút là đến." Cậu chỉ vào gian nhà cách đó không xa, "Nếu cậu không được, chúng ta đi xuống."
Lục Niệm cắn môi, "Có thể."
Trước kia bọn họ sống ở gian nhà nhỏ đơn giản, nhưng cách chân núi phòng không sai biệt lắm.
"Đây là phòng Thu Lịch." Triệu Nhã Nguyên nói.
Lục Niệm theo vào, hiển nhiên đã rất lâu không ai ở.
Ánh mắt cô bỗng nhiên đình trệ, dừng trên cửa sổ phòng Thu Lịch, cửa sổ giấy thật bình thường, đạm tuyết thanh sắc, tố nhã khiết tịnh.
Lục Niệm cắn môi.
Cái hoa văn kia, cùng với trên mặt trang sức đang an tĩnh nằm trên ba lô, hoa văn được chạm rỗng, giống nhau như đúc.
Tuyệt đối không nhớ lầm, cái hoa văn độc đáo kia.
Hình tứ giác nhòn nhọn, ở giữa là họa văn như long lại như phượng, vờn quanh lẫn nhau.
"Đó là cậu ấy vẽ." Triệu Nhã Nguyên thấy cô đang xem, "Cậu ấy ngày thường rất thích viết viết vẽ vẽ, trước kia ở nhà từng vẽ rất nhiều mấy đồ khó hiểu."
Thu Lịch bóc phiến giấy cửa sổ xuống, nhét vào ngăn kéo, "Vẽ quá khó coi, chê cười rồi."
Trong lòng Lục Niệm đã loạn thành một đoàn.
Cô nhớ tới trang sức Trình Minh Oánh để lại cho mình, kèm bức ảnh kia.
Trên ảnh chụp hai cái em bé, Triệu Nhã Nguyên lúc trước mơ hồ ám chỉ.
Cô nhìn sườn mặt Thu Lịch, càng xem, chỉ cảm thấy mặt mày, thậm chí thần thái, đều quen thuộc đến kinh người, lần đầu tiên thấy cậu ta, liền cảm thấy không lý do thân thiết.
Đáp án như được miêu tả sinh động.
Nhưng, nghi hoặc cũng tùy theo mà đến.
Nếu điều cô phỏng đoán là sự thật, người cou trọng con nóii dõi như Lục Chấp Hoành, vì sao luôn giấu giếm sự tồn tại của cậu ấy? Thậm chí trên dưới Lục gia còn giúp nhau che giấu.
Vì sao cô lại không nhớ rõ?
Chẳng lẽ Thu Lịch cũng không nhớ rõ sao, lại cái gì cũng không nói?
Thu Lịch là đến Nam Kiều như thế nào, lắc mình biến hóa như thế nào, biến thành cháu trai của Thu Lan?
Đầu óc cô cơ hồ muốn nổ mạnh.
"Làm sao vậy?"
Trên trán trơn bóng đầy mồ hôi, cô che cẳng chân lại, "...... Đau"
"Có phải vặn tới rồi không?" Triệu Nhã Nguyên nói, "Vừa này còn nói không sao."
Lộc Niệm, "......" Trong lòng cô mơ mơ hồ hồ cảm giác, đúng là bị thương, nhưng trước mắt một chút không muốn để bọn xem.
Triệu Nhã Nguyên nói, "Để tôi cõng cậu xuống."
Thu Lịch an tĩnh nhìn cô, "Để tôi đi."
Triệu Nhã Nguyên trầm mặc, mặt mày thiếu niên thanh nhã như tranh sơn thủy, trước mắt lại có sự cố chấp hiếm thấy.
Triệu Nhã Nguyên nói, "Vậy ok."
Thu Lịch cõng cô lên.
Trên người cậu có mùi cỏ cây nhàn nhạt, tựa hồ mang theo cay đắng, cũng như mùi một loại thảo dược.
"Cảm ơn." Lục Niệm nói.
Đầu óc cô còn loạn, biết chính mình không đi nổi, nếu nhất định phải chọn một người cõng, thế nhưng tình nguyện chọn Thu Lịch.
Cô gái dịu ngoan ghé vào lưng.
Mặt cậu hơi hơi đỏ, rũ mắt, an tĩnh đi đường.
Triệu Nhã Nguyên đi phía trước, mở đường cho bọn họ, Thu Lịch cõng cô, đi ở phía sau,
"Ngày mai không cần đến đây nữa." Thu Lịch nói, "Trên núi muỗi nhiều, đường cũng không tiện, không có gì đẹp."
Lục Niệm nhắm hai mắt, "Ừm."
Trừ bỏ chân bị thương, đầu cô hiện tại cũng rất đau, nhưng như cũ vẫn không nhớ ra cái gì, tựa hồ có một loại kháng cự, làm cô trước sau không hiểu rốt cuộc chuyện như thế nào.
Cô kế thừa phần lớn ký ức của Lục Niệm, nhưng chỉ có phần đó, mây che gió nhiễu, như thế nào cũng không nhớ rõ.
Chỉ là, không thể hiểu được, cảm thấy thật thương tâm.
Khi Thu Lịch nhận thấy điều không thích hợp, nước mắt cô đã lăn xuống, làm lưng áo cậu thấm ướt một đoạn.
"Cái gì đều tôi cũng nhớ không nổi." Giọng nói cô hoãn, khóe mắt đỏ.
Thu Lịch lau đi nước mắt, ôn hòa nói, "Vậy đừng nghĩ."
"Cậu muốn ở lại Nam Kiều sao?" Lục Niệm nghẹn ngào nói, "Có thể cùng ta trở về hay không?"
Chân cô vô cùng đau đớn, Thu Lịch ôm cô, ôn nhu lau nước mắt, nhưng vẫn không trả lời vấn đề này.
Gió núi lẳng lặng thổi qua.
Bọn họ rốt cuộc đi xuống, Thu Lịch mang cô tới phòng khám nhỏ duy nhất trong trấn.
Xốc quần lên, cẳng chân cô quả nhiên bị thương, một đoạn cẳng chân trắng ngọc, bên trên đã lưu lại vết cắt càng thêm dữ tợn, máu đã ngừng, miệng vết thương dính quần vải dệt, cơ hồ đã biến thành thâm sắc.
Triệu Nhã Nguyên khó có thể tin nhìn kia miệng vết thương, "Đều thành như vậy? Cậu còn nói không có việc gì?"
Thu Lịch không trách cứ cô, "Tiểu Nhã." Ngữ khí cậu ôn hòa, "Đừng nói nữa."
Tâm tình Lục Niệm đã bình phục không ít.
Càng nhìn Thu Lịch, càng cảm thấy thân cận.
Nói tiếp cũng kỳ quái, cô tới thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên thật sự cảm giác được liên hệ huyết mạch, thế nhưng lại ở một thiếu niên gặp mặt không đến một ngày.
Băng bó xong, cô đi đường có chút không tiện, Thu Lịch đỡ cô trở về nhà Thu Lan.
Nhà Thu Lan không lớn, trừ phòng khách, có ba phòng.
Một cái là phòng ngủ của Thu Lan, một gian là phòng ngủ của Thu Lịch, gian phòng kiêm thư phòng là của Triệu Nhã Nguyên, mỗi năm chỉ khi cậu tới mới mở.
Thu Lan nói, "Tiểu Nhã đi cùng tiểu Thu một phòng, nhường phòng cho Niệm Niệm đi."
Triệu Nhã Nguyên, "Bà, người có phải quên rồi không, bọn con đều mười tám, chiều dài...... giường của Thu Lịch, có thể chứa hai chúng co? Trừ phi kêu Niệm Niệm cùng ai đó ngủ chung một giường."
Thu Lịch nhăn mi, nhẹ nhàng quát lớn một tiếng, "Nhã Nguyên."
Lục Niệm vội lắc đầu, "Không sao, con nhớ trên trấn có khách sạn, đến đó thuê một gian phòng là được rồi."
Chân cô bị thương, mấy ngày nay hành động không tiện.
Thân thể Thu Lịch không tốt, kêu cậu cõng hoặc là sam cô một đường, cũng là gánh nặng.
Triệu Nhã Nguyên, "Như vậy cũng được."
Nam Kiều trị an rất tốt, cơ bản không có chuyện trộm cắp, hơn nữa mọi người đều quen biết, khách sạn cách bọn họ chỉ vài phút đi đường.
Cậu nhìn thái độ Lục Niệm với Thu Lịch, ước chừng cũng đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Nhã Nguyên kỳ thật thực không thích xen vào việc người khác, đưa Lục Niệm tới nơi này, nhìn thấy người, cậu cũng không tính toán tiếp tục hạt trộn lẫn, chuyện trong nhà bọn họ, thì để bọn họ tự giải quyết.
Thu Lịch tựa hồ không tán đồng, "Con ngủ sô pha."
Lục Niệm nhỏ giọng nói, "Tôi có chút chuyện không tiện......" Cô có chút xấu hổ, nhưng đúng thật, mấy ngày nay ra khách sạn tiện hơn rất nhiều.
Tắm rửa, đổi băng vệ sinh, giặt nội y, mấy thứ đó đều quá xấu hổ.
Thiếu niên hiển nhiên không nghĩ tới, cậu rũ xuống mắt,
"...... Thật xin lỗi."
Lục Niệm vội nói, "Không có việc gì, là chuyện của tôi tương đối nhiều."
"Vậy cậu đưa cô ấy đi." Triệu Nhã Nguyên nói.
Cậu cố ý để bọn họ không gian nói chuyện,
Khách sạn tên Nam Kiều, cực đơn giản.
"Niệm Niệm, chứng minh thư." Thu Lịch nói, "Tôi đối với nơi này tương đối quen thuốc, giúp cậu đăng ký."
Lục Niệm có chút ngượng ngùng, từ trong túi nhảy ra chứng minh thư.
Đăng ký rất mau, cô lấy chìa khóa phòng, đẩy tất cả hành lý vào.
Thu Lịch nói, "Tôi về trước, có chuyện gì có thể gọi điện thoại."
Lục Niệm đỡ lan can, cô cảm thấy sau khi thay quần rộng thùng thình, băng bó chân đã đỡ hơn nhiều, một hai phải đưa cậu xuống dưới.
"Vậy đi đi." Lục Niệm nói, "Ngày mai gặp."
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết, Lục Niệm ở Nam Kiều không được bao lâu. Ngày mai phải rời đi.
Cậu đứng không nhúc nhích.
"Tiểu Thu." Lục Niệm rốt cuộc kêu cậu.
"Đi thôi." Lục Niệm nhón chân, vỗ vỗ vai cậu, lại thuận tay xoa xoa tóc.
Huyết thống thật đặc biệt, cô có thể cảm giác được, mình cùng cậu theo bản năng thân cận.
Thiếu niên mắt đen cong cong, có chút thẹn thùng, cậu ôm cô một chút, thấp giọng nói, "Chị cũng nghỉ ngơi đi."
"Đau đầu thì không suy nghĩ nữa." Cậu nói, "Tối cũng đừng có khóc."
Lục Niệm bị nói ra thật ngượng ngùng, cô rất muốn biết, bọn họ rốt cuộc ai lớn hơn ai, nhưng mà cũng nhìn không ra, cô lại ngượng trực tiếp hỏi Thu Lịch.
Ông chủ khách sạn tựa hồ lại đang đăng ký cho khách.
"Hôm nay cư nhiên một ngày có hai vị khách mới." Ông chủ khách là nam nhân hơn 50, cười tủm tỉm, mang cái bụng to, giống như phật Di Lặc, "Còn đều là người trẻ tuổi."
Ông chủ nói nhiều, vị khách mới tới kia lại phá lệ trầm mặc, nghe ông nói, cũng không tiếp lời.
Là nam sinh đen túi du lịch màu đen, bộ dạng có chút phong trần mệt mỏi, nhưng vai rộng, chân dài eo thon, lưng thẳng, chỉ là một bóng dáng, cũng phá lệ đẹp.
Không biết tiến vào từ khi nào.
:))) anh nhà đã đến tìm vợ.
Lục Niệm ngây người.
Xem nam sinh kia đăng ký xong, cầm thẻ phòng, xoay người lộ ra một gương mặt đạm mạc,
Cô nằm mơ cũng không thể ngờ, ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này, gặp được Tần Tự một năm xa cách.
Anh cao lên, bộ dáng cũng biến hóa một ít, hình dáng trở nên càng thêm rõ ràng, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng nhấp, lệ khí so với trước kia còn nặng hơn.
"Niệm Niệm?" Thu Lịch nhẹ nhàng kêu tên cô.
Lục Niệm lấy lại tinh thần, "......"
Nam sinh rũ mắt, nhìn hai người thân mật đứng chung một chỗ, ánh mắt lạnh nhạt.
Anh đeo túi xoay người rời đi, tựa như không nhìn thấy cô.
Lục Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, chân như bị đinh đóng trên mặt đất.
Chẳng lẽ cô nhận nhầm?
Không có khả năng, đốt thành tro cô cũng nhận ra.
Cô miễn cưỡng cười, "Tiểu Thu, cậu trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt mỏi, ngủ sớm một chút."
Thân thể Thu Lịch thật sự không tốt, đặc biệt là phổi, hôm nay cô ngã chân, Thu Lịch kiên trì muốn cõng tới lúc xuống núi, sau Lục Niệm kiên quyết không đồng ý, đổi thành dựa, nhưng như cũ có thể cảm giác được, hôm nay cậu thật sự mệt, không thể tiêu hao thêm.
Khách sạn Nam Kiều có hai tầng.
Phòng cho khách cơ bản đều ở tầng thứ hai, phòng cách vách Lục Niệm gắt gao đóng chặt cửa.
Lục Niệm nhớ rõ lần đầu tiên lên, vẫn đang hé mở.
Đó là phòng Tần Tự.
Cô đi trên núi một ngày, thật sự khó chịu, ở trong phòng tắm rửa, rồi lại thoa thuốc cho cẳng châ, lau khô đầu tóc, vừa ngồi xuống, lại nghĩ tới chuyện Tần Tự.
Còn dáng vẻ giả bộ kia.
Không quen biết?
Đi ra ngoài học đại học, đã trở mặt không quen người?
Hơn nữa vì sao anh lại xuất hiện ở Nam Kiều? Còn một bộ dáng dường như không có việc gì.
Càng nghĩ càng giận, tức giận đến căn bản ngồi không yên, trực tiếp mở cửa, tới cách vách gõ gõ.
Lực độ từ mạnh đến yếu, cô càng gõ càng không có tự tin.
Nếu Tần Tự ở cùng người khác...... Tỷ như bạn gái linh tinh gì đó, cô tới gõ cửa như vậy, có phải thực không lễ phép hay không?
Cửa mở ra.
Lục Niệm còn ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhìn vào bên trong, phòng rất đơn giản, tựa hồ không có phụ nữ.
Nhìn vào bên trong, căn phòng rất đơn giản, tựa hồ không có phụ nữ.
Bên trong chỉ có một chiếc giường, túi du lịch màu đen đặt ở một góc, ga trải giường thực chỉnh tề, rất có phong cách của Tần Tự.
Thời tiết quá mức nóng bức, anh tựa hồ mới tắm xong, một tay cầm khăn lông, tóc đen còn đang nhỏ nước, bọt nước lăn xuống làm mảng áo sau lưng thấm ướt, càng thêm thanh mát.
Anh ném khăn lông xuống, nhấp môi, cứng rắn hỏi, "Có việc?"
Đầu óc Lục Niệm hơi có vấn đề, không biết nên hỏi cái nào trước.
Vì sao lúc này Tần Tự lại xuất hiện ở Nam Kiều? Anh tới làm gì, tới chơi?
Đây cũng thật quá hoang đường.
Nhớ tới ngày đó Lục Chấp Hoành khen anh không dứt miệng.
Phản ứng đầu tiên của cô lại là, Tần Tự bị Lục Chấp Hoành điều tới, tất cả đã bại lộ, Lục Chấp Hoành kêu anh tới đây bắt cô về.
Cô buột miệng thốt ra, "Vì sao anh lại đến Nam Kiều? Là ba em kêu anh tới?"
Biểu tình Tần Tự hoàn toàn lạnh xuống. Trào phúng nói, "Sợ à?"
"Ở bên ngoài cùng người khác ôm ôm ấp ấp thì không sợ?" Anh nói, "Để một nam nhân cõng tới đây vào nửa đêm cũng không sợ mà?"
Khuôn mặt nhỏ của Lục Niệm tức tới đỏ, phản ứng lại biết anh đang ám chỉ cái gì, mặt nóng rát, không biết vì tức hay xấu hổ buồn bực, "Anh theo dõi em?"
"Tôi tới đây thực tiễn." Giọng nói anh lạnh như băng, dời tầm mắt đi, "Cô cho rằng tôi rất muốn xem?
Cặp mắt lạnh như băng đen nhánh đạm mạc, tựa hồ không chứa một chút cảm xúc.
Lộc Niệm giận đến phát run, hận không thể đi lên tát anh một cái, quả thực phẫn nộ đến tột đỉnh, chút nữa quên chân mình đang bị thương, vừa đứng lên, cả người đã trực tiếp lao xuống.
Cô không chút nghĩ ngợi, tự nhiên ngã xuống Tần Tự.
Chết cũng muốn kéo anh làm đệm lưng.
Thoạt nhìn quả thực như cô chủ động nhào tới anh. Cái phòng đơn sơ này, ngay cả ghế dựa cũng không có.
Tần Tự đang tính ngồi xuống mép giường, đột nhiên bị cô xông tới.
Cô mới vừa tắm rửa không lâu, ngọn tóc trên người tràn ngập hương vị thiếu nữ.
Xa lạ, nhưng cũng thật quen thuộc.
Trong nháy mắt cô ngã vào lòng anh, đầu óc trống rỗng, mạch máu cả người cơ hồ đều đình trệ.
Thương nhớ ngày đêm, rốt cuộc không bằng người thật trong ngực.
Chỉ là bắt gặp ánh mắt của cô, anh khó khắc chế phản ứng cảm thấy thẹn, cả người trực tiếp nhào vào trong ngực, đã hoàn toàn vượt qua cực hạn.
"Anh nói đi." Lộc Niệm tức tới đau đầu.
Anh rõ ràng cao hơn cô, cư nhiên lại bị đè trên giường.
Tiếp tục cãi đi chứ! Không phải anh rất thích trào phúng cô, cãi nhau với cô sao.
Hầu kết rhiếu niên giật giật, giọng nói phát sáp, không thể nói chuyện.
Lục Niệm ngửi thấy mùi nước tươi mát, kết hợp với hương vị sạch sẽ trên người anh, rất quen thuộc, cũng rất xa lạ.
Làn da anh trắng, hằng ngày không có biểu tình gì, một khuôn mặt luôn cao ngạo lạnh nhạt, nói chuyện có thể làm người ta sặc chết, bây giờ hai tai đỏ hồng, anh nhắm mắt, chật vật đến nỗi không nói nên lời, cả người cũng càng không thoải mái.
Lộc Niệm thấy môi anh động, hình như muốn nói.
Lại muốn phản bác, muốn cãi nhau đúng không.
Nhìn gương mặt đoan chính của thiếu niên dưới thân, đầu óc cô nóng lên, cũng tức giận mất đi lý trí, thế nhưng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cắn lên môi mỏng kia.
Lời anh muốn nói, vĩnh viễn chỉ là lời châm chọc, cô một chút cũng không muốn nghe.
"Anh đi nói với ba em." Cô hàm hồ nói, "Cả chuyện này nữa, cũng nói luôn đi."
Cái này so với ôm ấp không phải quá mức hơn sao? Anh có bản lĩnh, đem này nói cho Lục Chấp Hoành.
Tác giả có lời muốn nói:
Niệm Niệm cưỡng hôn, Tứ Tứ nhãi con bị đẩy ngã.
( nói trộm đây thật sự có thể tính là nụ hôn đầu của mị, Tứ Tứ nhãi con thực ngây thơ tích, lần này mới chạm chạm, chưa giao lưu chiều sâu, khụ.)
Niệm Niệm mặt bá tổng, "Còn nói không? Nếu còn nói, làm bước tiếp theo."
Tứ Tứ nhãi con:......
( Đương nhiên Tứ Tứ sẽ chủ động, nhưng không phải hiện tại, hì hì.)