Editor: Yên La
- --
Tài xế khởi động, chiếc xe hơi màu đen dài lại điệu thấp lại xa hoa vững vàng lăn bánh.
Phó Kiêu vươn tay, cảm nhận chút ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, loại cảm giác này cực kỳ xa lạ nhưng cũng không quá khó chịu.
Tài xế đi theo Phó Kiêu rất nhiều năm, thấy tâm trạng hiện tại của hắn cũng không tồi, đánh bạo nói: "Giám đốc Phó muốn nuôi con mèo này à?"
Phó Kiêu xách phần da sau cổ của mèo con lên, miêu đồng tựa như đá quý nhìn thẳng vào hắn, mặc cho ai cũng không thể kiềm chế mà thốt lên câu "Đáng yêu quá đi".
Nhưng nội tâm hắn cứ trơ ra. Thứ nho nhỏ như vậy, lại nhu nhược như vậy, nhìn đã thấy kiều khí. Hắn không thích mấy thứ nhu nhược.
Tùy ý vứt mèo con sang một bên, Phó Kiêu không thèm để tâm: "Biệt thự còn nhiều chỗ mà, tìm đại cái góc nuôi nó là được." - cùng lắm là mời thêm một người chuyên môn chăm sóc cho nó.
Đang không kiềm chế được bản năng liếm liếm chi trước của mình, mèo con mở to hai mắt.
Cái gì?
Hắn định vứt cậu vào xó á?
Không được, đùa kiểu gì vậy?
Mèo con run run bộ lông xù, đứng lên, lấy ra toàn bộ dáng vẻ hiện ngang, uy phong lẫm lẫm lượn một vòng trước mặt Phó Kiêu.
Mau nhìn đi, bổn meo meo đẹp trai như vậy, phàm nhân ngươi sao có thể vứt bổn meo meo vào xó chứ hả?
Nhưng vừa nhấc móng vuốt trái nho nhỏ xù lông của mình lên, mèo con hóa đá tại chỗ, đôi mắt màu xanh thẳm xen lẫn chút nâu hạnh nhân tràn ngập quẫn bách.
Giơ móng trái xong rồi giơ móng nào nữa? Chân trước phải hả? Hay là chân sau trái?
Mặc kệ!
Mèo con cố gắng ngó lơ chuyện bản thân quên cách đi đứng, nâng cái đầu nhỏ xinh của mình kiêu ngạo đi về phía Phó Kiêu.
Cậu mặc kệ, dù có thả cậu vô đám đông đi nữa cậu cũng chính là con mèo đẹp nhất!
Nhưng mà, một tiếng loảng xoảng ——
Chết tiệt, tại sao hai chân sau của cậu lại đá vô nhau?
Con mèo vừa té một cú chó ăn cức không phải cậu, chắc chắn không phải cậu!
Phó Kiêu nhìn con mèo ngẩng đầu lên, cùng tay cùng chân đi về phía mình, trên đường còn tự mình vướng ngã, nhịn không được cong cong khóe miệng.
Nghe tiếng cười nhạo từ ai đó, mèo con xấu hổ buồn bực xoay đầu, hướng về Phó Kiêu mà lên án, kêu meo meo.
Cười cái gì? Không thấy bổn meo meo đang rất nỗ lực hả?
Cuối cùng, cuối cùng mèo con cũng nỗ lực thành công bò lên đùi Phó Kiêu.
Người đàn ông tóc đen không chút lưu tình xách mèo con lên. Vị nam giới lãnh ngạnh đối diện với mèo sữa nhu nhược.
Tài xế ngồi đằng trước thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát tình huống ghế sau: "Giám đốc Phó, nhìn con mèo này rất thích ngài. Mấy loài giống mèo này thường rất nhát gan, sẽ không dễ tới gần người lạ."
Thích?
Phó Kiêu nhướng mày, từ nhỏ tới lớn hắn đã không có thứ gọi là "duyên" với thú cưng, bất kể con gì thấy hắn cũng sẽ trốn xa thật xa.
Còn con mèo này á?
Phó Kiêu lắc đầu: "Có hơi ngốc."
Không ngốc thì sao tới đi cũng không biết đi?
Tuy là nói vậy, Phó Kiêu lại không thả mèo con xuống, thay vào đó ôm vào lòng, ngón tay thon dài theo sống lưng trắng toát của meo meo vuốt ve một chút rồi lại một chút.
Cả người Tô Trạch Ninh cứng đờ, kiếp trước vì bị bệnh, có thể nói cậu gần như không tiếp xúc thật mật với bất kỳ ai, trừ bỏ ba và mẹ, gần như không có người chịu tiến hành hàng loạt các bước sát trùng chỉ để ôm cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân thể trực tiếp với người ngoài. Không giống những thứ lạnh băng vô cơ khác. Mà là nhiệt độ cơ thể của nhân loại, hơi nóng ở nơi hai người chạm nhau khiến cậu vô duyên vô cớ cảm thấy lưu luyến.
Nhưng Tô Trạch Ninh rất nhanh tỉnh táo lại.
Cậu là người, không phải mèo nha. Cứ mặc người xoa bóp như vậy, tôn nghiêm đâu?
Nhưng ngón tay Phó Kiêu vô tình cào cái cằm nhỏ xinh của mèo con...
Tô Trạch Ninh cứ như được mở ra công tắc thần kỳ nào đó, cả người run run như bị chích điện. Thật sự quá sung sướng, cảm giác thoải mái này rất khó để miêu tả. Bản năng họ nhà mèo lấy ưu thế tuyệt đối giẫm trực tiếp lên tôn nghiêm cao quý của nhân loại. Đến khi Tô Trạch Ninh hồi thần, hình tượng cậu đã mất hết khi giơ bốn con móng vuốt lên trời, để lộ cái bụng trắng nõn, ôm tay Phó Kiêu không rời không bỏ.
Trong miệng còn có tiếng rên thì thầm vì quá thoải mái mà phát ra...
Đáng giận, không thể trách cậu.
Tất cả là tại tay của Phó Kiêu có ma lực!
Chắc chắn là như vậy.
Tô Trạch Ninh tìm cái cớ thật tuyệt vời để an ủi bản thân.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng leng keng, trước mắt cậu bỗng xuất hiện hai thanh tiến độ một xanh một đỏ. Thanh tiến độ màu đỏ tăng lên một đoạn nhỏ chút xíu rất khó nhìn thấy, tin tức lão ông râu bạc lưu lại trong đầu cậu đúng lúc nhảy ra.
Thanh tiến độ màu đỏ biểu hiện mức độ thân mật của cậu và Phó Kiêu, sẽ căn cứ vào sự cảm ứng qua lại giữa cậu và Phó Kiêu mà tăng dần. Thanh tiến độ màu xanh biểu hiện mức độ vận mệnh đã thay đổi của Phó Kiêu. Trên thanh tiến độ màu xanh có mấy điểm đánh dấu, mỗi khi đạt được một dấu sẽ mở khóa một kỹ năng bất đồng. Chỉ cần mở khóa điểm đánh dấu, cậu có thể tiêu độ thân mật mình tích lũy cùng Phó Kiêu để sử dụng kỹ năng.
Nhưng cần phải cẩn thận vì thanh tiến độ màu xanh sẽ dựa vào những hành động, tình huống cậu thay đổi vận mệnh Phó Kiêu mà biến hóa, khả năng sẽ tăng, khả năng sẽ giảm. Một khi thanh tiến độ màu xanh trở về 0, cậu sẽ chết.
Mà hiện tại thanh tiến độ màu xanh biểu hiện số 1.
Trong khi thanh tiến độ màu đỏ đang nhẹ nhàng tăng lên, thanh tiến độ màu xanh cũng từ 1 đổi sang 2, kỹ năng thứ nhất của cậu đã mở khóa —— "Nói ra chắc ngươi không tin, sức của con mèo có hơi mạnh."
Đây là kỹ năng quái gì vậy?
Mà thôi kệ, cứ đem độ thân mật tích nhiều nhiều chút đi rồi tính tiếp.
Tô Trạch Ninh bất chấp tất cả ôm chặt tay Phó Kiêu, đem quả đầu lông xù xù hướng vào tay Phó Kiêu cọ rồi lại cọ, miệng nhịn không được phát ra tiếng meo meo ngọt như kẹo đường.
Hừ! Không phải tại cậu thích được Phó Kiêu xoa đầu đâu. Cậu hy sinh thân mình vì độ thân mật thôi!
Trong xe hơi, Phó Kiêu dựa vào lưng ghế da thật màu đen xa hoa, dùng máy tính bảng trên xe giải quyết mấy chuyện vụn vặt công ty gửi về, lâu lâu sờ nắn vuốt ve mèo con nằm trên đùi mình. Không thể phản bác một điều là, cảm giác sờ mèo không tệ, mềm mại, ấm áp.
Không qua bao lâu, từ lòng ngực Phó Kiêu truyền đến một chuỗi tiếng hít thở nhè nhẹ. Hắn cúi đầu nhìn lại, mèo con đã gối lên bàn tay mà đối với nó gần như có thể xem là người xa lạ, ngủ ngon ơ. Cái bụng trắng trắng lúc lên lúc xuống cực kỳ có quy luật, đã vậy lâu lâu còn cọ lên tay hắn hai ba cái.
Cứ vậy mà lộ ra vùng bụng yếu ớt nhất của mình, thứ này đúng là không có chút ý thức phòng bị nào.
Nhưng trong lòng Phó Kiêu lại vô cớ sinh ra chút vui sướng khi được người khác lấy lòng. Hắn tiếp tục xử lý việc của công ty, nhưng cái tay kia lại không rút ra.
...
Lúc Tô Trạch Ninh tỉnh lại, cậu đang đứng ở một căn phòng xa lạ. Phòng xa hoa điệu thấp, đèn thủy tinh sáng trong với kiểu dáng phức tạp treo trên nóc nhà chiết xạ ra những vầng sáng lóa mắt. Mà cậu thì đang nằm trên một tấm nệm mềm như bông.
Cậu vừa động, bên tai lập tức vang lên tiếng chuông leng keng leng keng. Cậu cúi đầu, phát hiện trên cổ mình treo một cái vòng cổ lục lạc có khảm chuỗi kim cương bling bling lóe mù mắt mèo.
Mèo con lấy móng vuốt khảy hai cái, tiếng lục lạc có hơi chói tai, mèo con nhăn mặt.
Cậu nhìn hết bốn phía xung quanh, bóng người cũng không có. Mèo con ngẩng đầu lên, bức tường bên cạnh đặt một ngăn tủ gỗ cao khoảng 1 mét, phía trên có ngăn để đặt mấy món trang trí. Trong mắt mèo con nó cao đến mức hơi đáng sợ, giống như ngọn núi nhỏ, nhìn đã thấy nặng rồi.
Hê? Rất nặng?
Mèo con suy tư khảy khảy móng vuốt, nhìn thanh tiến độ trước mặt.
Độ thân mật đã tích lũy chút xíu, kỹ năng thứ nhất "Nói ra chắc ngươi không tin, sức của con mèo có hơi mạnh" cũng đã kích hoạt.
Lòng mèo con hơi động đậy, hay thừa dịp không có người cậu thử kỹ năng này chút?
Đôi mắt hạnh nhân của meo meo trắng chột dạ nhìn về phía trước, thử kích hoạt kỹ năng một cái, vỗ nhẹ lên tủ trang trí một cái.
Móng vuốt nho nhỏ lộ ra mấy múi măng cụt hồng nhạt, nhẹ nhàng đáp lên mặt tủ màu nâu đỏ, đẩy về phía trước.
Sau đó loảng xoảng một tiếng, tủ trang trí yếu như giấy ầm ầm ngã xuống.
Mèo con (chủ khởi xướng) bị hành động của chính mình dọa bắn về phía ngược lại, lông cả người xù lên.
"Chuyện gì vậy?" Thiếu nữ có quả đầu smart xanh lá từ sofa bật dậy như lò xo, mê mang nhìn bốn phía, rồi lại khiếp sợ nhìn cái tủ thê thảm trên đất.
Ban nãy thiếu nữ ngủ trên ghế, bởi vì tầm nhìn quá thấp nên Tô Trạch Ninh không thấy cô. Mà bây giờ một người một mèo đối diện, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Một cơn im lặng ngượng ngùng thổi qua.
Quản gia nghe thấy động tĩnh chạy tới, ông nhìn ngăn tủ ngã đổ trên đất, có chút kinh ngạc: "Tiểu thư Minh Minh, sao tự nhiên ngài lại hất tủ xuống? Ngài có bị thương không?" Ngăn tủ nhìn qua tuy không có gì đặc biệt, thực chất trọng lượng không hề nhẹ, một nam giới thành niên cũng chưa chắc đẩy nổi.
Ông nhìn thiếu nữ Phó Minh Minh hình hài gầy yếu, trong mắt chảy ra hàm ý "nhìn người không nhìn tướng mạo, nước biển không lấy đấu đong đo".
Phó Minh Minh: "..."
Mặc dù hồi nãy đúng là cô ngủ thật, nhưng cô chắc chắn chuyện này không dính líu gì tới mình. Hơn nữa lúc cô đứng lên rõ ràng thấy được một bóng trắng từ cạnh cái tủ nhảy ra! Cô cúi đầu nhìn con mèo chú mình mang về.
Mèo con cách cái tủ rất xa, đang đuổi theo cái đuôi xoay vòng xoay vòng cứ như không biết chuyện gì là chuyện gì. Thấy cô nhìn về phía mình, nó ngẩng đầu, dùng đôi mắt hạnh nhân thiên chân vô tội nhìn lại, ngọt ngào kêu meo meo. Cứ như đang nói: Liên quan gì tới tui ha? Tui chỉ là một con meo meo ngây thơ lại vô tội.
Mèo con trắng tinh vừa đáng yêu lại đáng yêu, hai mắt một xanh một vàng, giống hai viên đá quý được khảm giữa đám mây, lúc nó ngồi xổm ngẩng đầu nhìn mình hệt như tiểu thiên sứ. Nhưng Phó Minh Minh lại rơi vào trầm tư. Nói ra có thể mọi người không tin, cô cảm thấy ban nãy có khả năng cô vừa bị một con mèo vu oan giá hoạ.
Tô Trạch Ninh không muốn đổ thừa cho người khác đâu, cậu từng nghe bạn chung phòng có kinh nghiệm nuôi mèo nói, sủng vật nhất định phải nhuyễn (mềm mại) và manh (đáng yêu) mới đáng nuôi. Dù cậu không biết nhuyễn manh là gì, nhưng cậu biết một con thú cưng có thể giơ vuốt đem tủ đẩy rớt ầm đùng chắc chắn không dính dáng tới hai chữ này.
Nếu đã quyết định ở bên cạnh Phó Kiêu lừa kiếm độ thân mật, cậu nhất định phải nỗ lực trở thành một con mèo nhuyễn manh mới được á. Tới giờ thanh tiến độ màu xanh của cậu vẫn cứ là số 2 đáng thương nè!
Phó Minh Minh cũng không nghĩ nữa, cô đoán chắc là đồ trên tủ vốn không xếp ngay ngắn mới khiến nó ngã.
Bên này quản gia đã kêu người hầu thu thập xong xuôi, ông đến gần, quan tâm hỏi: "Tiểu thư Minh Minh có bị thương không?"
Phó Minh Minh lắc đầu, không tiếp tục suy tư vấn đề ngăn tủ này nọ nữa.
Quản gia nhẹ nhàng thở ra, con cháu Phó gia đông đúc, Phó Minh Minh là cháu họ của Phó Kiêu, trong nhóm tiểu bối cũng chỉ có cô không sợ Phó Kiêu, thường xuyên tới tìm ông chú này chơi. Biệt thự Phó Kiêu cũng chỉ có lúc Phó Minh Minh tới mới náo nhiệt một chút. Quản gia thực sự rất thích tiểu bối Phó Minh Minh này.
Vốn Phó Minh Minh tìm Phó Kiêu là có việc, nhưng Phó Kiêu đang xử lý công việc trong công ty, cô không muốn làm phiền chú mình, lại nghe nói chú vừa mang về con thú cưng, nhịn không được tò mò ông chú lạnh như băng nhà mình sẽ nuôi thú cưng dạng gì. Cuối cùng tới phòng xem mặt, chỉ nhìn thấy một con mèo con, đã vậy nó còn đang ngủ không biết trời trăng mây gió. Cô không nỡ quấy rầy, ngồi sang một bên chơi di động, nhàm chán quá ngủ theo luôn.
Ai ngờ tỉnh lại đập vào mắt là màn vừa rồi. Phó Minh Minh tâm tình có chút phức tạp, nhưng sự phức tạp hơn còn ở phía sau.
Cô mắt sắc nhìn tới cái lục lạc nhỏ xinh mà mèo con đeo theo trên cổ, lục lạc dùng một cái vòng cổ kim cương tuỳ ý treo lên, quả kim cương sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện giữa bộ lông trắng muốt của meo meo, cái công nghệ điêu khắc tinh vi kia... cô thề chắc chắn là quả trang sức của hãng thời trang quốc tế T tung ra đợt kỷ niệm, chỉ có 100 chiếc mà cô trằn trọc đã lâu, thức đêm tranh đoạt cũng đoạt không nổi! Cô có một bạn học nhờ quan hệ trong nhà nên mua được tới tay, còn lấy đó làm vinh hạnh khoe khoang suốt ngày. Mà hiện tại cái vòng cổ số lượng có hạn này cứ như cỏ dại bên đường, tùy ý treo trên cổ của một con mèo con, được xem như một cái dây xích bình thường để móc lục lạc.
Phó Minh Minh:...
Càng giận nha!
Tự nhiên cô thấy ghen tị với một con mèo, làm sao bây giờ?