Hôm nay như thường lệ Phi Loan đến thỉnh an hoàng thượng, giường như là thói quen cứ mấy ngày nàng lại đến thỉnh an hoàng thượng một lần cho tăng thiện cảm.
Từ sau lần bị hoàng hậu trách phạt kia thì hoàng thượng có vẻ thương yêu nàng hơn một chút, có lẽ vì tính cách quật cường của nàng chăng.
Nàng vừa bước vào thì thấy Triệu Cảnh Hoàng đang đứng ở đó rồi, nàng cúi đầu nhẹ thỉnh an :
"Tham kiến phụ hoàng, tham kiến ca ca ".
Triệu Cảnh Hoàng đi xuống xoa đầu nàng nói :
"Muội hôm nay rảnh rỗi thế, không phải học hay sao ?".
Phi Loan mỉm cười nói :
"Thời gian này nữ quan có chút việc bận cho nên đã giảm bớt thời gian dậy học rồi, với lại sư phụ nói muội đã học nhuần nhuyễn rồi nên không cần phải học thường xuyên nữa, chờ sang năm quốc tử giám mở muội theo phu tử học là có thể theo kịp ".
Hoàng thượng từ trên cao mỉm cười hỏi :
"Lần này Tây quốc có cử nhị hoàng tử của bọn họ đến làm sứ giả, trẫm muốn tổ chức săn bắn nha đầu con có muốn theo hay không ?".
Ánh mắt Phi Loan sáng rỡ lên, từ khi xuyên đến đây nàng chưa được ra ngoài cung lần nào cho nên vô cùng hứng khởi nói :
"Nữ nhi muốn đi, phụ hoàng người cho phép con đi nhé ?".
Hoàng thượng chậm rãi gật đầu nói :
"Vậy con chuẩn bị đi năm ngày nữa sẽ xuất phát lên đường ".
Phi Loan cung kính nói :
"Tuân lệnh phụ hoàng, nữ nhi không làm phiền phụ hoàng cùng ca ca nữa, nữ nhi xin cáo lui ".
Triệu Cảnh Hoàng nhìn theo dáng vẻ của Y đầy sủng nịnh, Y biết ngay nha đầu này sẽ thích mà nên đã đặc cách xin với phụ hoàng cho nàng đi cùng.
Phi Loan rời khỏi cung tinh thần vô cùng hưng phấn, nàng vì đi nhanh quá nên bất ngờ đâm vào một người, vì bị bất ngờ cho nên nàng bị ngã ra đất, nàng cứ nghĩ lần này chắc chắn tiêu rồi.
Nhưng ai ngờ đâu nàng không ngã mà lại rơi vào vòng tay của một người.
A Tuyết sợ hãi cuống quýt nói :
"Tam công chúa, công chúa không sao chứ ạ!".
Phi Loan nhẹ lắc đầu, nhìn nam nhân trước mặt nàng thoáng có chút đánh giá nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh cúi đầu xuống giọng nói vô cùng dễ nghe :
"Cảm ơn huynh đã cứu ta, vừa rồi là do ta bất cẩn, huynh không sao chứ ?".
Diệp Cẩn Thanh thầm đánh giá cô nhóc trước mặt, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, đường nét trên khuôn mặt phải nói là kinh diễm, sau này lớn lên chắc là tuyệt thế mỹ nhân.
Y có chút bối rối khi bắt gặp nụ cười của nàng, Y liền lúng túng nói :
"Ta không sao, muội có sao không?, không phải lỗi của muội, là ta đi đường không chú ý ".
Phi Loan nhoẻn miệng cười, người nam nhân trước mặt chắc chắn là nhị hoàng tử Tây quốc mà phụ hoàng vừa nhắc tới, nàng chỉ nhìn trang phục là nàng biết.
Nhìn nụ cười của nàng Diệp Cẩn Thanh có chút mê muội, Phi Loan thấy Y thẩn thơ thì nói :
"Muội là Triệu Phi Loan tam công chúa của Thục quốc, nhìn Y phục của huynh không giống ở đây huynh là ai thế ?".
Giọng nói ngọt ngào, lễ phép khiến cho Diệp Cẩn Thanh vô cùng có hảo cảm, Y từ từ nói :
"Huynh là nhị hoàng tử Diệp Cẩn Thanh của Tây quốc, lần này cùng sứ giả Tây quốc đến Thục quốc để luận đàm, mong muội chiếu cố ".
Phi Loan gật đầu nói :
"Vậy huynh phải đến gặp phụ hoàng sao?, huynh đi đi phụ hoàng cùng thái tử ca ca đang đợi ta không cản trở huynh nữa ".
Nói rồi nàng cùng A Tuyết rời đi, trong lòng nàng nghĩ người này trong nguyên tác là nhi tử của hoàng hậu Tây quốc tài giỏi không thua kém ca ca của nàng, sau này nếu không có gì thay đổi sẽ được phong làm thái tử trở thành hoàng đế Tây quốc, người như vậy kết giao cũng tốt.
Phi Loan đi rồi mà Triệu Cẩn Thanh còn có chút ngẩn ngơ, không nghĩ rằng một công chúa như nàng lại có thể dễ gần như thế, không giống như mấy muội muội kia của Y.
Phi Loan tính toán thời gian thì sinh thần của ca ca sẽ trước hôm xuất cung một ngày, có lẽ nhân việc này phụ hoàng sẽ tổ chức yến tiệc cho huynh ấy.
Nàng đã học múa rất lâu chỉ chờ ngày này, nữ quan ai cũng khen nàng múa rất đẹp, tuy xuất phát điểm muộn nhưng ưu thế của nàng lại có thân hình mềm mại có thể múa được những động tác khó mà nhiều người luyện múa lâu năm cũng không múa được.
Tính ra nàng nâng nữ phụ lên cũng nhiều đâu kém gì nữ chính đâu, dung mạo tài năng nàng ta đều có vậy mà kết cục lại thảm như vậy.
Nàng thở dài đúng là không có hào quang nữ chính mà, cũng may thời điểm này nữ chính chưa phát hiện được thân thế nên nàng mới có cơ hội để sửa sai chứ nếu không e là kết cục của nàng cũng tệ vô cùng.
Trước ngày xuất cung một ngày hoàng thượng mở cung yến long trọng tổ chức sinh thần cho thái tử.
Điều này làm cho mặt mũi của thái tử vô cùng phong quang, thái tử trong mắt hoàng thượng vẫn không thay đổi.
Điều này làm cho hoàng hậu vô cùng tức giận, chuyện nữ nhi thân thiết với kẻ địch đã làm bà ta vô cùng tức giận rồi, bây giờ hoàng thượng lại vì chuyện này mà không thèm đến cung của bà ta nữa.