Triệu Phi Loan cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, nàng vừa mới hoàn thành xong một bộ tiểu thuyết đang định đi tắm thì bất ngờ choáng váng ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Mở mắt ra khung cảnh trước mắt khiến cho nàng vô cùng hoảng sợ, đây không phải là phòng của nàng, đây là đâu cơ chứ.
Một cung điện xa hoa, khắp nơi khảm những đồ vật vô cùng quý hiếm.
Điều mà nàng sợ hãi hơn cả là tay chân nàng nhỏ vô cùng đâu giống một người trưởng thành cơ chứ, đang lúc nàng hoang mang thì một cô bé khoảng tầm mười tuổi bước vào cung kính nói :
"Tam công chúa người đã dậy rồi sao, người thấy cơ thể mình như thế nào rồi có cần nô tỳ gọi thái y không ạ !".
Tam công chúa, sao lại là tam công chúa, nàng thực sự xuyên không rồi hay sao.
Triệu Phi Loan lấy lại bình tĩnh từ từ hỏi :
"Ta làm sao lại nằm ở đây, sao ta lại cảm thấy đau đầu như thế, ta chẳng nhớ cái gì cả " .
Nô tỳ tên A Tuyết vẻ mặt lo lắng nói :
"Công chúa người tranh nhau quả bóng cầu với đại tiểu thư phủ đô đốc, nhất thời bất cẩn bị ngã đập đầu vào tảng đá ngự hoa viên.
Thái y vừa xem qua bảo công chúa bị tụ máu bên trong đầu cho nên mới ngất đi như vậy. Hoàng hậu và thái y vừa mới rời khỏi đây không lâu.
Nhắc mới nhớ, Phi Loan đưa tay lên đầu mới thấy đầu mình bị băng bó kín, nàng lắc đầu thở dài hỏi :
" Ta có chút không nhớ rõ ngươi nhắc lại một chút cho ta nhớ đi, nếu không được hãy gọi thái y nếu không ta sợ mẫu hậu sẽ trách tội ngươi ".
A Tuyết nghe như vậy thì vô cùng sợ hãi, công chúa nói đúng nếu công chúa có chuyện gì e rằng cái mạng nhỏ của nàng ta cũng không giữ được.
A Tuyết không nghi ngờ gì liền nhanh chóng kể lại, giọng nàng ta đều đều :
"Đây là Thục quốc, người là tam công chúa Triệu Phi Loan, là nữ nhi của hoàng hậu cùng hoàng thượng.
Người năm nay vừa tròn tám tuổi, phía trên người còn có đại công chúa Triệu Phi Vân và nhị công chúa Triệu Phi Yến là nữ nhi của Hoa Quý phi.Thái tử Triệu Cảnh Hoàng là nhi tử của hoàng hậu quá cố và nhị hoàng tử Triệu Cảnh Tông nhi tử của Đức phi ."
Triệu Phi Loan nhất thời hoảng loạn, thôi xong nàng nhớ ra rồi, đây là bộ tiểu thuyết mà nàng tâm đắc nhất, nàng có lẽ đã xuyên vào bộ tiểu thuyết này rồi.
Sao số nàng đen đủi như vậy xuyên ai không xuyên lại xuyên vào nhân vật phụ này chứ.
Kết cục của tam công chúa vô cùng thê thảm, nguyên chủ này thật ra là nữ nhi của Thẩm Y Đình là thiếp thất của phủ Thượng Thư.
Lại kể đến tám năm trước triều đình bạo động, hoàng hậu đang mang long thai phải chạy trốn khỏi hoàng cung, theo đó cũng có một vài nữ quyến nhà quan theo cùng.
Cùng ngày hôm đó hai người đồng thời cùng chuyển dạ, vì đang trốn chạy quân địch tất cả đều thiếu thốn cho nên mới có sự nhầm lẫn tai hại như thế này, nhũ mẫu thay vì bế tam công chúa lại đi bế nhầm một thứ nữ là nàng.
Nàng nhớ trong cốt chuyện đến tận khi sinh thần lần thứ mười hai mọi chuyên mới được phát hiện ra tam công chúa thật sự được phong quang trở về còn công chúa giả như nàng bị thẳng tay đưa về Thượng thư phủ sống quãng đời thuộc về chính mình.
Cái đáng ghét là nguyên chủ từ nhỏ đã được chiều hư gây sự với tất cả mọi người, tính tính vô cùng kiêu ngạo khó ưa, chính vì thế sau khi phát hiện ra sự thực ai cũng hả hê cho rằng nguyên chủ như vậy là xứng đáng.
Nguyên chủ bị mất đi danh hiệu tam công chúa bị ném trở về Thượng thư phủ bị rất nhiều người nhục mạ và bắt nạt, nàng ta sinh hận nghĩ rằng chính Triệu Cẩn Diệp( tam công chúa thật) là nguồn cơn cho sự đau khổ của nàng .
Thế là nguyên chủ bí mật thuê người muốn làm hỏng thanh danh của Triệu Cẩn Diệp ai ngờ Triệu Cẩn Diệp mang hào quang nữ chính dễ dàng thoát khỏi tất cả cạm bẫy của nàng.
Cuối cùng kết cục nàng vô cùng thê thảm, bị nhốt vào nhà lao cả đời không được nhìn thấy ánh sáng.
Chỉ nghĩ đến kết cục như thế nàng lại cảm thấy sợ hãi, không được nàng là chủ nhân cuốn tiểu thuyết này nếu đã xuyên đến đây nàng cần phải thay đổi mọi chuyện.
Cũng may bây giờ nàng mới chỉ có tám tuổi, từ giờ đến khi bí mật bị phát hiện còn bốn năm nữa, nàng sẽ cố thay đổi mọi chuyện.
Bây giờ sự thực nàng không phải là công chúa đã không thể thay đổi được rồi, muốn nhận lấy sự đồng cảm của hoàng hậu có lẽ là không thể.
Bởi vì sau khi phát hiện ra nàng không phải là nữ nhi mà mình sinh ra bà ta đã không nói một lời lập tức đưa nàng ra khỏi cung đón nữ nhi của mình một cách dứt khoát không có một chút tình nghĩa gì.
Một người lạnh lùng và độc đoán như vậy nàng không thể trông mong được gì, nàng nghĩ mà thấy có chút đáng sợ, dù sao cũng mười hai năm tình mẫu tử, tình cảm đâu nói bỏ là bỏ được, vậy mà.