"Mà giải nhất toàn thành phố lần này cũng chính là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, chính là học sinh Lâm Bối Bối lớp một khối năm của chúng ta. Cho hỏi học sinh Lâm Bối Bối là ai?"
Hiệu trưởng cười tủm tỉm, ánh mắt quét về phía tất cả mọi người bên dưới.
Dường như trong nháy mắt, mọi người đều hướng ánh nhìn lên trên người Lâm Bối Bối.
Cứ như thế Lâm Bối Bối được "tắm rửa" trong ánh mắt của nhiều người như vậy mà đứng lên, nói: — "Xin chào hiệu trưởng, em là Lâm Bối Bối".
Hiệu trưởng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Bối Bối, không ngờ là một cô bé xinh đẹp như vậy.
"Học sinh Lâm Bối Bối, chúc mừng em đã giành được giải nhất cuộc thi Olympic học sinh tiểu học Cúp Ngôi Sao thành phố H lần này, tiếp theo mời em lên nhận thưởng".
Nghe được hai chữ giải thưởng, ánh mắt Lâm Bối Bối lại sáng lên, giống như là trong đó có ngôi sao vậy, cô nghiên người đi lên bục giảng.
Và hiệu trưởng cũng trao phần thưởng.
"Giải nhất ngoài giấy khen còn có thưởng 500 tệ, ngoài ra còn có phần quà trị giá 100 tệ là bình giữ nhiệt. Học sinh Lâm Bối Bối, chúc mừng em, hy vọng sau này em tiếp tục cố gắng".
Lâm Bối nhận lấy một tấm giấy khen, một cái phòng bì chứa tiền bên trong, còn cò một cái bình giữ nhiệt... màu hồng chưa khui ra.
"Cái bình giữ nhiệt này vốn là màu đen, nhưng em là con gái mà, sao có thể dùng màu đen được, cho nên thầy đã bảo bọn họ đổi sang màu hồng nhạt. Học sinh Lâm Bối Bối, em thấy thế nào? Có thích không?"
Hiệu trưởng cũng biết thương hiệu bình giữ nhiệt này, không phải là hàng giá rẻ, hiệu quả giữ nhiệt đặc biệt tốt.
Biết được giải thưởng còn có bình giữ nhiệt, Lâm Bối Bối vốn định đưa bình cho cha:...Cô có thể nói rằng mình thích màu đen phổ biến hơn không?
"Thế nào, học sinh Lâm Bối Bối, em có thích không?"
Đối mặt với ánh mắt cười của hiệu trưởng, giống như đang chờ mong được khen ngợi, khóe môi Lâm Bối Bối giương lên: — "Thích".
Hiệu trưởng cười haha: — "Thầy biết em sẽ thích màu hồng mà".
Ngay khi hai người đang vui vẻ hòa thuận, một giọng nói như kiếm chuyện vang lên.
"Hiệu trưởng, thành tích của Lâm Bối Bối kém như vậy sao cậu ấy có thể giành được giải nhất, có phải là nhầm lẫn hay không, hay là trong kỳ thi này Lâm Bối Bối gian lận".
Người nói chuyện là Tô Thục, vẫn luôn tự ào tưởng coi Lâm Bối Bối là kẻ địch.
Lúc này Tô Thục cứng đầu, với khuôn mặt nhỏ nhắn, nói ra lời đại nghĩa.
Lúc trước sau khi làm xong bài thi, Tô Thục đã hung hăng chế giễu Lâm Bối Bối một lần, nói cô tuyệt đối không có khả năng đoạt giải, cô bé một mực chờ đợi kết quả ngày hôm nay, rồi lại hung hăng cười nhạo Lâm Bối Bối si tâm vọng tưởng.
Nhưng sự thật lại đánh vào mặt cô bé.
Lâm Bối Bối giành được giải nhất, còn nhận được 500 tệ và một cái bình giữ nhiệt trị giá 100 tệ, ở trên bục giảng nhận được lời khen ngợi của hiệu trưởng.
Làm sao Tô Thục có thể tiếp nhận được chuyện này, vì thế vào giờ khắc này cô bé rốt cuộc nhịn không được ra tiếng chất vấn.
Cũng vào thời điểm này không ít học sinh trong lớp cũng sinh lòng nghi hoặc, nhất là kỳ vọng đối với kết quả thi Olympic lần này của bản thân.
Đúng vậy, thành tích bình thường của Lâm Bối Bối kém như vậy, sao cô có thể giành được giải nhất cuộc thi Olympic.
Cho nên, có phải thật sự giống như lời Tô Thục nói hay không, là chấm sai hoặc là Lâm Bối Bối gian lận.
Hiệu trưởng vốn đang tươi cười bỗng nhiên ngừng lại, nhưng cũng chỉ hai giây, trên mặt lại mang theo nụ cười, mà tươi cười đã ít đi, trong mắt cũng không có bao nhiêu ý cười.
"Bạn học sinh này, thành tích bình thường của học sinh Lâm Bối Bối tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng cuộc thi Olympic lần này tuyệt đối công bằng, công chính".