Vào thời điểm đó chắc chắn cô sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ khi nhận được món đồ trang sức này.
Nhưng bây giờ...
Trong tâm lý tuổi bốn mươi, lại chứng kiến sự phát triển của thế hệ sau, Lâm Bối Bối chẳng còn hứng thú gì với những món đồ trang sức nhỏ này, thậm chí cái màu hồng lam này trong mắt hậu thế xem ra nhìn có chút cay mắt.
Nhưng vậy thì sao?
Lâm Bối Bối cầm kẹp tóc đi tới bên cạnh cửa, cô từ từ đóng cửa lại, làm lộ ra tấm gương treo cao khoảng bằng cô ở trên cửa.
Cô chậm rãi lấy kẹp tóc màu hồng lam kẹp lên tóc mình.
Dường như cô có thể tưởng tượng được khi cha chọn cái kẹp tóc này trong rất nhiều cái, cũng sẽ tưởng tượng con gái nhận được nó thì tâm trạng có bao nhiêu hạnh phúc, sẽ không đợi được mà đeo nó lên đầu.
Mà lúc này khi cô đang đeo cái kẹp tóc trên đầu.
Mắt cô bỗng nhiên đỏ hoe, cũng nói trong lòng rằng: Cha, con cũng cảm thấy nó rất đẹp, rất đẹp.
Cô lại nhớ tới tối hôm qua, trước khi cha đi ngủ có nói bóng gió qua chuyện thi Olympic Toán, có lẽ ý tứ là hy vọng nếu cô thi không tốt cũng đừng buồn.
Lâm Bối Bối cũng hiểu được nguyên nhân hôm nay cha mua kẹp tóc này tặng cho mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Cô nhìn bản thân đang cười trong gương, trong lòng thầm nói: Hy vọng cuộc thi Olympic lần này có thể làm cho cha một bất ngờ.
-
Chớp mắt một cái năm ngày đã trôi qua.
Trong phòng giáo viên của tiểu học Hòa Miêu¹, các thầy cô đang tập hợp lại với nhau để thảo luận về cuộc thi Olympic lần này, bởi vì hôm nay là ngày công bố kết quả.
[¹] thật ra cái chỗ này nó hơi lạ, cv chỗ này để là tiểu hoa, nhưng khúc trước lúc giáo viên giám thị kia nói lại là Hòa Miêu, nên mình quyết định để vậy luôn, có sai thì cho mình xin lỗi nhe.
-
"Thầy Trương, thầy cảm thấy Bạch Hạo Hồng lớp thầy lần này có thể đoạt giải không?"
Người được hỏi là giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu, Bạch Hạo Hồng là học sinh đứng số một của khối sáu.
Thầy Trương là người có cái đầu kiểu Địa Trung Hải và đeo kính, nói: — "Tôi đã hỏi Hạo Hồng, thằng bé nói đề trước làm không sai, nhưng đề cuối thì có chút khó khăn, nó nói nhất định sẽ bị trừ điểm, phỏng chừng thành tích tốt nhất cũng chỉ là giải ba".
"Ây, không phải chứ".
Giáo viên kia lại tiếp tục hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu, đáp án nhận được cũng là không hài lòng.
Ngay cả bạn học sinh trong lớp một có thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể là giải ba, vậy thì các bạn cùng lớp khác xem ra là không có hy vọng.
Về phần tại sao không hỏi khối năm? Quên đi, lớp một khối sáu cũng không nắm chắc huống chi là khối năm, sở dĩ lần này để cho khối năm tham gia cũng chỉ là cho bọn nhỏ tích lũy một chút kinh nghiệm mà thôi.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết, đối với cuộc thi Olympic Toán lần này tiểu học Hòa Miêu bọn họ không có bất kỳ ưu thế gì so với các trường tiểu học khác.
"Khi nào tiểu học Hòa Miêu chúng ta mới có thể giành được giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán aaa". — Các giáo viên nhìn lên trời cảm khái.
"Đúng rồi cô Lâm, nghe nói lớp cô hình như có một học sinh có thành tích rất kém tham gia à?"
Cô Lâm, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp một khối năm, cô ngẩng đầu khỏi đống bài tập. Vừa rồi mọi người thảo luận cô cũng không gia nhập, bởi vì cô chẳng có hy vọng gì vào cuộc thi này.
Cô gật đầu: — "Đúng vậy, con bé tên Lâm Bối Bối, thành tích quả thật không tốt lắm, kỳ thật tôi cũng không hiểu vì sao con bé muốn tham gia, nhưng mà học sinh muốn đi thi thì cứ để cho con bé đi thôi, dù sao cũng không có quy định yêu cầu gì". — Về phần lúc trước mình cho Lâm Bối Bối làm một bài thi Olympic Toán và con bé còn làm đúng một nửa thì cô giáo Lâm cũng không nói.
Bởi vì kỳ thi Olympic Toán lần này cho dù có làm đúng một nửa thì cũng chẳng có phần thưởng.
"Haizz, có học sinh chính là như vậy, luôn có tham vọng rất cao". — Một giáo viên cảm khái.
Đúng lúc này thầy hiệu trưởng với cái đầu trọc, vội vàng chạy từ bên ngoài vào.