Lâm Dũng nhìn ba miếng bánh mì trong tay, lấy ra một túi ni-lông định cất vào mang về nhà.
Mà mấy khối bánh mì này ông không có ý định cho con gái ăn, đồ trong thùng rác làm sao cho con bé ăn được.
"Cha ơi". — Đột nhiên Lâm Dũng nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, giống như giọng nói của con gái.
Lâm Dũng im lặng cười cười, làm sao bây giờ con gái có thể xuất hiện ở chỗ này, có lẽ con bé đã ở nhà ngủ thiếp đi rồi.
"Cha".
Lâm Dũng lại nghe được lần thứ hai, tuy rằng cảm thấy không có khả năng nhưng ông vẫn nương theo hướng giọng nói mà nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một cô bé chạy tới, không phải là con gái nhà mình sao.
"Bối Bối, Bối Bối sao con lại tới nơi này?" — Lâm Dũng đứng lên hỏi.
Lúc này Lâm Bối Bối cũng đi tới trước mặt Lâm Dũng.
"Bối Bối, sao con lại tới đây, có phải xảy ra chuyện gì không?" — Lâm Dũng kiểm tra người cô bé từ trên xuống dưới, sợ con gái bị cái gì.
Lâm Bối Bối cười: — "Cha, con không sao, con chỉ sợ cha đói bụng, muốn đem đồ ăn khuya cho cha".
"A?" — Lâm Dũng có chút choáng váng.
Lâm Bối Bối nói xong cầm cặp sách sau lưng ra tước mặt kéo khóa kéo lấy ra một hộp cơm.
Cô cầm hộp cơm đang chuẩn bị đưa tới trước mặt Lâm Dũng đã nhìn thấy thứ cha cầm trong tay: — "Cha, trong tay cha cầm cái gì vậy?"
Lâm Dũng lập tức hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng nhét bánh mì vào túi ni-lông, ánh mắt chợt lóe: — "Không có gì, chỉ là một ít rác thôi".
Vừa nói vửa bỏ túi ni-lông màu đen đựng bánh mì vào trong túi rác lớn, trong lòng ông thầm nghĩ: Thứ này không nên để Bối Bối nhìn thấy.
Ném bánh mì vào túi rác xong trong mắt Lâm Dũng xẹt qua một tia đáng tiếc nhưng cũng không nhặt lên nữa, ngược lại nhớ tới lời con gái vừa nói.
"Bối Bối, trong hộp cơm này của con có gì?"
Lâm Dũng nhận lấy hộp cơm mở ra, vừa nhìn thấy thức ăn quen thuộc bên trong lông mày của ông hơi nhíu lại.
"Bối Bối, tối nay có phải con không ăn no hay không. Cha không ăn cái này đâu, con ăn đi". — Những đồ ăn này đều là ông đặc biệt mua cho con gái ăn, tuy rằng ông nấu đồ ăn tương đối nhiều nhưng cũng không đủ hai người ăn. Bây giờ có rất nhiều cải dầu và thịt kho trong hộp cơm này.
"Có phải trước đó không ăn được nhiều đúng không? Không sao, lát nữa cha trở hâm lại cho con ăn".
Lâm Dũng cầm nắp hộp cơm muốn đậy lại.
Lâm Bối Bối vươn tay ngăn cản, ngẩng đầu nhìn ông: — "Cha, con ăn no rồi, cha nấu nhiều cơm những thứ này đều là đồ còn dư, con thật sự không lừa cha".
Lâm Bối Bối không dám nói những thứ này đặc biệt để lại cho ông, bằng không cô sợ cha sẽ càng thêm không muốn ăn.
Trên thực tế bữa cơm này, thậm chí là đồ ăn trước kia Lâm Dũng đều làm tương đối nhiều, mà lúc trước cô đều ăn hết, không phải là sợ lãng phí mà là cảm thấy ngon nên ăn hết toàn bộ, rất nhiều lần đều ăn hết đến no căng.
Giống như đêm nay, mặc dù đã để lại một ít nhưng cô thật sự ăn no và bữa tối cũng không thích hợp ăn quá nhiều.
"Con thật sự không đói? Bối Bối à đứa bé ngoan thì không được nói dối". — Lâm Dũng nghi ngờ.
"Thật sự".
Lâm Bối Bối phải cam đoan nhiều lần thì Lâm Dũng mới tin tưởng.
"Được, vậy cha ăn đây".
"Cha, cha sắp làm xong rồi sao?"
Lâm Dũng nhớ tới mới vừa rồi mình đang don rác thân thể liền cứng đờ, coơ chút không dám nhìn con gái, không biết là tại sao lúc này ông luôn cảm thấy trên người mình có mùi hôi thối, làm cho ông hơi xấu hổ.