Hạ Tình Tình vào năm thứ hai sau khi kết hôn sinh hạ một bé trai, đặt tên là Phó Minh Thần. Bạn nhỏ Phó Minh Thần lớn lên mày rậm mắt to, trên mặt mang theo chút béo tròn của trẻ con, mũi miệng nhưng thật ra giống Sở Việt hơn. Hạ Tình Tình cực kỳ yêu bánh bao nhỏ của mình, cả ngày ôm hôn, luyến tiếc buông tay. Tình huống như vậy liên tục đến khi bánh bao nhỏ đi nhà trẻ. một ngày nọ, Hạ Tình Tình phát hiện, con trai ngoan ngoãn nhuyễn manh nhà mình, vốn thích nhất quấn lấy cô muốn ôm một cái, đột nhiên trở nên không dính người.không chỉ có thế, bé còn banh khuôn mặt nhỏ đầy thịt, hơi có vẻ nghiêm túc nóivới cô: “Mẹ, con đã trưởng thành, là nam tử hán, phải học độc lập.”
Bộ dáng này của Phó tiểu đại nhân làm Hạ Tình Tình vui mừng lại chua xót, cô một chút cũng không hy vọng bánh bao nhỏ lớn lên nha, cô còn chưa ôm đủ đâu. cô hơi có chút ủy khuất oán giận về phía Phó Vân Hàn, hắn lại cực kỳ tán đồng cách làm của con trai. “Bé cưng, Thần Thần đã tám tuổi, nó là con trai, có ý nghĩ của mình cũng là bình thường.” Phó Vân Hàn ôm cô vào trong ngực, sờ sờ mái tóc dài của cô. “Nhưng mà, nó mới tám tuổi, ở trong mắt em, nó chỉ là bánh bao nhỏ a.” cô hít hít cái mũi, vẫn có chút không thể tiếp thu. “Bé con, lúc anh tám tuổi, đã có thể sống một mình rồi.” hắn có chút buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang sưng lên của cô.
Năm tháng cơ hồ không lưu lại bất kì dấu vết nào trên người cô, vẫn là cô gái nhỏ oán giận làm nũng với hắn, một cái mỉm cười, một cái cau mày đều làm hắn si mê. hắn nhịn không được cúi đầu hôn cô, vừa hôn liền không thể vãn hồi, cuối cùng trận nói chuyện này hoàn toàn kết thúc trong tiếng ngâm nga lẫn tiếng gầm nhẹ.
Bình luận truyện