Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 41: Vua của mạt thế (5)



Dạ Tịch nhìn con dao thân yêu dính dịch thể xanh lục bốc mùi tanh hôi của đám xác sống thì biểu tình âm trầm nghiêng đầu giữ đèn pin cố định trên vai, lấy áo khoác bọc điện thoại lau sạch một lượt con dao.

Lưỡi dao bóng loáng dưới ánh đèn, hoa văn chạm trổ trên thân dao như có sức sống, theo động tác của cô dường như nở rộ hơn trước.

Hoa tiết trên đó rất quen thuộc, đó là hình ảnh những đóa hóa đỏ tươi trên Diêu Họa, bộ trang phục mà cô đã đưa tới ELLA ở thế giới trước.

Nói đến Diêu Họa cũng thật kì quái, sau khi cô chết nơi đặt Diêu Họa thế nhưng chỉ còn một nắm tro tàn, không biết bằng cách nào mà có kẻ có thể đốt cháy nó lại không kinh động đến bất kì ai.

Diêu Họa cứ như vậy, vô thanh vô tức biến thành một đống tro.

Đến Kim Quang cũng không tra ra là tại sao cũng không nhìn rõ bản chất của Diêu Họa là gì.

Kim Quang cảm thấy Diêu Họa không chỉ đơn giản là một bộ trang phục.

Dù sao kí chủ tà đạo như vậy, đồ vật của cô tuyệt đối chỉ có tà đạo hơn.

- Hệ thống thiểu năng, mi nói xem đây là chuyện gì?

Khi đang miên man tính toán thì Kim Quang chợt nghe thấy giọng nói buốt lạnh của kí chủ nhà mình. Nó hoảng hồn nhìn theo vị trị tay cô chọc vào.

Từ vết thương bị cắn đã thâm đen lúc trước bây giờ lại kéo ra rất nhiều vạch đen như con quái vật đen ngòm tỏa ra những xúc tu bám chặt vào bờ vai gầy xanh xao với những nhánh tay nhỏ.

Xúc cảm buốt lạnh từ khi cô đâm con zombie đầu tiên ở phía trên đã nhỏ bé truyền tới nhưng cô không để, hiện tại sau khi chém giết bốn con này xong thì tay trái đặc biệt tê tái khiến cô không thể không kiểm tra.

Kiểm tra thì tốt rồi, vết thương lại chuyển biến xấu hơn nữa còn xấu theo hướng quỷ dị.

[ Này... Hẳn là do kí chủ vận động mạnh khiến virut phát tán nhanh hơn.]

Hệ thống cũng là lần đầu dẫn dắt kí chủ, mấy cái lí thuyết ngàn trang nó học lúc trước cũng vô dụng trước tình huống này.

- Mi xác định không đưa cho ta thuốc giả?

Dạ Tịch vừa kéo áo lên che đi vết thương dọa người vừa nghi ngờ đặt vấn đề.

[ Tôi có thể lấy thống cách ra thề đó tuyệt đối là thuốc giải sơ cấp thật.]

Bị nghi ngờ, Kim Quang lập tức xù lông.

- Vậy tức là hàng kém chất lượng rồi.

Dạ Tịch soi đèn về phía con đường nhỏ hẹp sâu hun hút trước mặt, không khí xung quanh không chỉ bốc mùi và ẩm thấp mà còn rất âm hàn.

Vách tường đều được xây dựng bằng bê tông kiên cố tuy nhiên dấu vết còn rất mới hẳn là mới xây dựng cách đây không lâu.

Còn về việc bốn con zombie ở đây hẳn chúng nằm trong số những công nhân từng xây dựng con đường này, vì thấy cửa hàng này lớn nên tham lam muốn ăn cắp tiền của chủ cửa hàng nhưng đen đủi gặp phải mạt thế, tiền thì lấy được nhưng không có mệnh tiêu.

Hoặc cũng có thể cửa hàng là đại bản doanh còn nơi cung tiền là đầu bên kia.

Nhìn những từng sấp tiền xanh xếp lộn xộn trong chiếc túi du lịch bị ném chỏng chơ ở góc trong thì chỉ có thể là hai phương án ấy khả dĩ nhất.

Mạt thế xảy ra, tiền cũng chỉ như giấy vụn, không hơn không kém.

Khi cô đi gần đến lối rẽ phía trước thì đằng sau thanh âm tiếp đất vọng tới cùng với tiếng nói chuyện của đám người Tạ học trưởng.

- Dạ Tịch, cô chậm chút.

Người mở miệng là Tạ học trưởng, anh ta vừa kìm chế không nhìn xác mấy con zombie xếp chỉnh tế thành hai hàng ở bên cạnh cùng cảm giác nhớp nháp không cách nào xua tan ở sau gáy vừa tăng nhanh cước bộ đuổi theo cô.

Dạ Tịch không đáp lại lời anh ta nhưng bước chân không chút dấu vết chậm rãi hơn trước một chút. Cô khoan thai đi trong đường hầm tối tăm như trong nhà mình, không có bỡ ngỡ cũng không có rụt rè.

- Con đường này thực sự có thể dẫn ra ngoài sao?

Mặc dù đã quyết định đi cùng cô nhưng Tạ học trưởng vẫn không nhịn được hỏi. Biết đâu đây là đường dẫn tới một căn hầm trú ẩn thì sao?

- Nghe thấy tiếng gió sao?

Được cô chỉ điểm Tạ học trưởng mới tập trung lắng nghe, đúng là trừ tiếng chân của họ còn có tiếng gió hun hút. Nhưng thanh âm rất nhỏ nếu không chủ động lắng nghe sẽ không nghe thấy.

Hướng gió từ phía trước truyền tới không phải sau lưng họ truyền lại chứng tỏ không gian đằng trước có khoảng trống thông khí.

Mặc dù vẫn không thể loại trừ khả năng đó chỉ là một đường ống thông gió nhưng vẫn có hi vọng hơn nhiều.

Càng đi không khí càng ẩm thấp, đường bê tông cũng bị gián đoạn thay bằng đá vụn sàn sạt, tường bên cạnh cũng trở thành tường đất mà diện tích của con đường cũng nhỏ dần hiện tại chỉ đủ một người đi qua, trên đường cô còn nhìn thấy một hai chiếc mũ thợ mỏ có gắn đèn bị vứt lung tung trong vũng nước đọng.

Trên đầu thỉnh thoảng sẽ có vài giọt nước lách tách nhỏ xuống, nước khá lạnh, chắc là từ một mạch nước ngầm nào đó.

Khả năng đầu bên kia đường hầm là nơi xuất phát túi tiền kia càng lúc càng lớn rồi.

Cuối cùng cũng đi đến cuối con đường chật hẹp có một không gian rộng hơn một chút, đủ cho hai người chen chúc, Dạ Tịch cầm đèn pin chiếu xung quanh thì thấy trên đầu có một cánh cửa do cắt gạch tạo nên giống với cửa hàng bên kia.

Cửa cách mặt đất khoảng ba mét, cô cao khoảng một mét bảy mươi không thể tự mình đu lên bên trên nhất là khi cánh cửa đóng chặt, tường vây xung quanh là đất ẩm ngấm nước trơn trượt.

- Hay chúng ta quay lại? - Đám người Trần Nguyên cũng vừa vặn đi tới, cậu ta ngước lên thấy cảnh cửa trên trần thì không an tâm dò hỏi.

Có bài học lúc trước, ai mà biết đằng sau cái cửa ấy là thứ gì?

Vấn đề lại tới rồi.

Ai sẽ là người tiên phong?

Thay vì lựa chọn cậu ta cảm thấy quay lại tương đối tốt.

- Đến rồi sao có thể quay lại?

- Cậu có thể về một mình.



Mặc dù Lưu Triết không vừa mắt Dạ Tịch nhưng không thể không đồng tình với cô.

Đã mất mười phút đi bộ mới tới được đây, còn chưa biết phía trên có nguy hiểm thật không đã đòi quay về thì ích gì? Nhỡ trên đó an toàn thì sao? Không phải bọn họ sẽ lãng phí thời gian rất lâu ở cửa hàng lúc trước với đám zombie kia sao?

Thay vì đặt quyết định vào tay người khác, tự mình quyết định số phận không tốt hơn sao?

- Vậy bây giờ ai lên trước?

Câu hỏi của Trần Nguyên thực sự chạm trúng điểm nhạy cảm khiến mọi người không biết trả lời thế nào.

Ai sẽ đi trước mở đường?

Bốn người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì.

Trừ Trần Nguyên thể trạng yếu kém và một cô gái như Dạ Tịch thì cũng chỉ còn mấy người bọn họ.

Không ai muốn bản thân sẽ là người đi đầu nhưng lại không thể mở miệng.

Mặc dù Lưu Triết rất muốn đẩy Dạ Tịch ra đầu sóng ngọn gió, nhất là sau khi thấy xác bốn con zombie kia huống hồ cậu ta cảm thấy ai là người đặt vấn đề thì để người đó giải quyết vấn đề cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa1 nhưng cậu ta không mở lời được, vấn đề đạo đức không cho phép.

1. Thiên kinh địa nghĩa: việc đương nhiên.

- Tạ học trưởng, anh đỡ tôi lên?

Khi bầu không khí căng thẳng chưa có xu hướng kết thúc thì mấy người chợt nghe cô lạnh nhạt nói.

- Cô nói cái gì?

- Anh nghe rõ.

- Từ từ, Dạ Tịch, chúng tôi là đàn ông sao có thể để một cô gái như cô mở đường?

- Trước đó không phải tôi mở đường?

- Đó… Chuyện đó không tính, tôi bị bất ngờ không kịp phản ứng. Hiện tại thì không giống, chúng ta không biết phía trên có cái gì.

- Chẳng có gì cả. - Dạ Tịch một bộ không sao cả nhún vai.

Không biết tại sao cô lại chắc chắn trên đó không có gì, hay nên nói cô tự tin không để đám zombie vào mắt?

- Dạ…

- Được rồi, cô ta nóng lòng muốn thể hiện thì cho cô ta cơ hội đi.

Lưu Triết từ lúc thấy cô mở miệng thì như mở cờ trong bụng, ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu nói.

- Lưu Triết, cậu nói gì vậy? Làm thế sao được?

- Anh lên thay cô ta sao? - Lưu Triết âm dương quái khí nhìn đồng bạn bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm mà vẫn cố tỏ vẻ lo lắng không yên.

Người này bị cậu ta nói không tiếp lời được, mặt đen như đáy nồi hừ lạnh một tiếng.

- Đi, tôi đỡ cô lên.

Thấy Tạ học trưởng còn muốn khuyên can, Lưu Triết liền tiến lên trước một bước chuẩn bị tư thế để cô giẫm lên.

- Gấp không chịu được muốn tôi chết, cậu mê muội Hạ Mộng Nghiên thế này cô ta có biết không?

Dạ Tịch lần này ngược lại không bài xích Lưu Triết mà giẫm lên đùi rồi mượn lực đứng trên vai cậu ta. Cô dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy mỉa mai cậu ta.

Miệng thì châm chọc cậu ta nhưng tay thì rất nhanh đã rà thấy chốt cửa.

- Cô nói cái gì?

Như mèo bị giẫm phải đuôi, Lưu Triết lập tức xù lông, ngẩng đầu đối chất với cô.

- Ai nha, tôi giẫm hụt, xin lỗi nhé.

Đáp lại cậu ta là cảm giác đau đớn như muốn gãy rời trên vai cùng một chút bùn đất bị vẩy ra bắn vào miệng cậu ta do Dạ Tịch mượn lực đẩy từ hai chân kết hợp với hai tay rướn người lên đẩy cửa ra.

Lưu Triết ăn đau, dưới chân loạng choạng, trong miệng còn có mùi ngai ngái của bùn khiến cậu ta phải cúi xuống nôn khan, may mà có mấy người đỡ kịp, giúp cậu ta ổn định thân thể nếu không cậu ta tuyệt đối ngã sấp xuống bùn dưới chân.

Còn chủ mưu gây họa thì đã mở được cửa hai tay bám vào thành bên cạnh kéo cả người lên trên. Sau khi trèo lên, Dạ Tịch soi đèn, đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, xác định không có nguy hiểm gì mới từ trên cao nhìn xuống năm người bên dưới.

Trong ánh đèn pin từ phía trên dọi xuống không gian chật hẹp, mấy người như con sâu cái kiến phơi bày dưới ánh sáng, yếu ớt và bị động, nhỏ bé và mong manh.

Nếu bây giờ cô đem cửa hầm chặn lại tự mình rời đi thì họ ngoại trừ lôi mười tám đời tổ tông Diêu gia ra thăm hỏi thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi quay đầu .

[ Kí chủ, cô đừng phát rồ như thế!] Hệ thống bắt được suy nghĩ nguy hiểm của cô thì vội vội vàng vàng khuyên ngăn.

Cô không chỉ dám nghĩ mà còn đặc biệt dám làm.

Không nhanh ngoi lên cô sẽ lật trời.

- Hiện tại cho dù ta giết bọn họ cũng sẽ không có ai truy cứu, huống hồ bây giờ… là xã hội ăn thịt người.

[ Kí chủ, cô bình tĩnh được không? Chúng ta không nên giết người. Cô nghe theo tôi, hít thở sâu. Nào, một…hai…ba…]

Hệ thống thấy trong sự âm trầm khi cô nhìn xuống bốn người bên dưới đang đỡ Tạ học trưởng lên dường như còn ẩn chứa sát ý liền hoảng thành mấy nhóm, nói năng lộn xộn khuyên can.

- Mi rất muốn ta giết người?

Có sao? Nó có sao? Không phải nó đang ngăn cản sao? Thế nào cô lại lí giải thành nó giật dây cô giết người rồi?



[ Cô không phải định giết người sao?]

- Không dưng giết người làm gì? Ta là pháo hôi lương thiện.

Pháo hôi lương thiện? Vậy người vừa nhắc đến giết người kia là ai? Là nó sao? Cô có biết xấu hổ không?

- Dạ Tịch…

Tạ học trưởng được bốn người kia hợp lực đỡ lên hiện tại đang bám vào thành sàn nhưng vì lực tay không đủ khỏe và sức của mấy người chống đỡ làm thang cho anh ta cũng không phải rất lớn nên không thể tự mình trèo lên.

Thấy cô nhìn hoàn cảnh của anh ta mà vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn xuống, một chút ý tứ động tay cũng không có, dù không muốn nhưng Tạ học trưởng vẫn phải gọi cô cầu giúp đỡ.

Tạ học trưởng từ dưới nhìn lên đối diện với ánh mắt lãnh tình của cô, trong lòng anh ta trừ bất an chính là hoảng hốt.

Trước đây là bọn họ bỏ lại cô trước, đặt mình vào vị trí của cô, Tạ học trưởng cảm thấy dù bản thân không oán hận nhưng cảm tình đã không thể như trước nữa. Nếu bây giờ cô như bọn họ khi đó không ra tay tương trợ thì họ cũng không có lí do để oán trách.

Tất cả chỉ là ăn miếng trả miếng.

- Tạ học trưởng, có chuyện gì vậy?

Trần Nguyên cùng một người khác đỡ chân cho anh ta đã sắp mỏi nhừ hai vai mà Tạ học trưởng vẫn chưa có động tĩnh gì thì mất kiên nhẫn hỏi.

- Này…

Tạ học trưởng chưa kịp trả lời thì đã thấy cô vòng ra sau lưng anh ta, quỳ một chân xuống đất hai tay túm vai áo anh ta kéo lên.

Cả quá trình anh ta không phải tốn một chút lực nào, cứ như vậy chưa kịp phản ứng đã lên trên rồi.

Mặc dù Tạ học trưởng dáng người hơi gầy nhưng ít nhiều anh ta cũng là một người đàn ông, vậy mà cô có thể nhẹ nhàng như vậy kéo anh ta lên, một tiếng thở dốc cũng không có, tựa như anh ta chỉ như chiếc ba lô nhỏ cô đeo sau lưng vậy.

Sao trước đây anh ta không biết Diêu Dạ Tịch có sức lực lớn như thế?

- Cô…

- Tôi chỉ giúp anh.

Dạ Tịch cắt lời Tạ học trưởng tỏ rõ lập trường của mình.

Giúp Tạ học trưởng chỉ đơn giản bởi vì anh ta là người duy nhất thành tâm thật ý muốn khuyên can nguyên chủ, không để cô ấy đi vào nguy hiểm, cuối cùng dù không đi cùng nguyên chủ nhưng anh ta vẫn cố hết sức dặn dò cầu cho cô ấy được bình an.

Từ đầu đến cuối chỉ có anh ta thực sự quan tâm cô ấy mà thôi.

- A, được.

Tạ học trưởng lúc trước cũng không hi vọng cô giúp, hiện tại cô có thể gạt bỏ hiềm khích mà giúp kéo anh ta lên đã ngoài dự liệu rất nhiều rồi.

Nơi bọn họ leo lên là một nhà kho gia đình khá rộng, phía bắc có một cầu thang đi lên bằng gỗ đã cũ, căn phòng vốn khá lớn nhưng do quanh phòng đồ vật bị vứt ngổn ngang nên khiến diện tích tỏ ra chật hẹp hơn rất nhiều.

Trên sàn phủ một lớp bụi khá dày, chỉ có một đường từ cầu thang đến xung quanh cửa hầm là bụi mỏng hơn một chút hẳn là do mấy người bên dưới lúc trước xóa dấu vết tạo thành.

Trên trần nhà bằng gỗ có từng lớp mạng nhện vây kín, có cả những sợi tơ nhện rũ xuống phất phơ, ở giữa trần có một chiếc đèn dây tóc đã cũ lửng lơ, soi đến góc phòng bên trái còn có một tấm gương lớn đứng sừng sững, vải trắng một bên rơi ra để lộ một góc gương mờ đục.

Khung cảnh nhìn thế nào cũng thấy âm u như hiện trường phim kinh dị tâm linh. Nếu không có gì thay đổi thì tiếp theo sẽ là tiếng kẽo kẹt không rõ là nơi nào trên sàn gỗ và sau đó là sự tĩnh lặng như chết tựa hồ muốn bóp nát những dây thần kinh căng cứng của kẻ yếu bóng vía, và tiếp đó phía sau bạn sẽ xuất hiện một gương mặt quỷ đáng sợ hù bạn hét lên thất thanh.

Két… Kẹt…

Suy nghĩ của cô vừa dứt thì bên tai Dạ Tịch đã xuất hiện thanh âm nghiến gỗ gai người, cô đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Âm phong không biết nơi nào thổi tới khiến Tạ học trưởng đang kéo Trần Nguyên lên cũng vô thức nổi da gà.

- Tạ học trưởng… Anh nghe thấy tiếng gì sao?

Trần Nguyên đặc biệt thích xem phim kinh dị, nhìn tràng cảnh này không thể không liên tưởng xa xôi rồi lại dọa mình dọa người hỏi Tạ học trưởng.

- Tiếng gì? - Tạ học trưởng không ổn lắm hỏi lại.

- Tiếng gỗ ấy.

- Có.

- Anh nói… Ở góc kia liệu có cái gì xuất hiện không?

- Có thể có cái gì? Trần Nguyên, cậu về sau xem ít phim đi.

- Nhưng mà… Này… Tạ học trưởng… Hình như…

- Chuyện gì? Ấp a ấp úng, nói rõ ràng xem nào.

- Hình như… sau lưng anh có cái gì ấy.

Trần Nguyên run rẩy, đến bàn tay đang bám chặt khuỷu tay áo Tạ học trưởng cũng thấm ra mồ hôi lạnh.

- Đừng… Đừng nói bậy.

- Thật mà… Anh không tin thì quay lại nhìn xem.

Con người luôn sợ hãi những gì mình không hiểu rõ, không nhìn thấy, không nắm bắt được nhưng cũng không kìm được tò mò với những bí ẩn, dẫu khiếp sợ vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, tận tay cảm nhận.

Dù là người vô thần nhưng văn hóa đại chúng sẽ luôn có ảnh hưởng nhất định đến nhận thức của con người, khi một sự kiện không thể dùng khoa học giải thích xảy ra con người sẽ vô thức quy kết nó cho một thế lực tà ác ngoài tầm nhận thức của con người.

Con người nhận thức được thế giới nhưng luôn sẽ có những sự tồn tại không trong sự nhận thức ấy.

Con người không biết đến không có nghĩa là không tồn tại.

Tạ học trưởng bị sự nghiêm túc của Trần Nguyên đánh động tới, anh ta mím chặt môi lấy hết can đảm chậm rãi quay đầu lại nhìn rõ xem thứ trong miệng Trần Nguyên rốt cuộc là vật thể gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv