Diêu Đào giống như nghe thấy lời gì đại nghịch bất đạo lắm vậy, ôm lấy cậu bé trừng mắt với Tần Vật, "Sao lại không trị? Con là bác sĩ, con nói không trị là không trị được sao?"
"Không phải nó sợ tôi giành bà với nó sao, bà cảm thấy tôi còn có thể trị?" Trong lòng Tần Vật đau nhói, trên môi lại cong lên một nụ cười châm biếm.
Diêu Đào dở khóc dở cười, "Nó chỉ là một đứa bé, đồng ngôn vô kỵ (trẻ con nói chuyện không có cấm kỵ), con đừng để bụng lời nói của nó."
Tần Vật nói: "Tôi còn có việc khác quan trọng hơn, không có cách nào chữa trị, bà tìm bác sĩ khác đi."
"Không được, mẹ muốn con trị, con chính là bác sĩ trưởng khoa đấy!" Diêu Đào rất cương quyết.
"Tôi nói, tôi còn, có việc khác quan trọng hơn." Tần Vật nhìn vào bà ta mà nói.
Giống như những lời mười mấy năm trước, Diêu Đào nói với tiểu Tần Vật nhỏ tuổi ngập tràn hi vọng rằng bà có thể ở lại với cậu ấy vậy.
"Tần Vật, mẹ có, việc rất quan trọng."
Diêu Đào của mười mấy năm trước, đã dùng sức giật góc áo của bà khỏi bàn tay nhỏ bé của tiểu Tần Vật, sau đó vô tình bước đi.
Thực ra thì có việc quan trọng chỗ nào chứ?
Chẳng qua chỉ là đi chơi mạt chược với người ta mà thôi.
Chẳng qua trong lòng những người làm ba làm mẹ kia Tần Vật không đủ quan trọng mà thôi.
Tần vật đi rồi, Diêu Đào nhìn theo bóng lưng của anh, dường như có chút trầm ngâm.
Tần Vật ra ngoài hành lang hít thở, qua một lúc, Diêu Đào đi tới.
"Hút không?" Bà đưa cho Tần Vật một điếu thuốc.
Tần Vật liếc mắt nhìn, không nói chuyện.
Diêu Đào cũng không nói nhiều, tự mình ngậm lấy điếu thuốc châm lửa, sau đó phả ra một hơi khói.
"Khi con còn nhỏ, lúc đó mẹ với ba con đều còn trẻ, đều.. không biết cách làm sao để chăm sóc trẻ con.
Sau này mới biết rằng, tình cảm giữa chúng ta cũng không phải là tình yêu, bởi vì không yêu, cho nên mới không yêu thương con cái.
Sau đó chia tay, mẹ gặp được người chồng hiện tại, còn có một đứa con, mẹ mới biết thế nào là tình thương của người mẹ.
Tần Vật không muốn nghe những lời này.
Anh còn tưởng rằng bản thân mình đã vượt qua nhiều năm như vậy, bây giờ đã có thể bình thản đối diện với bà.
Nhưng không ngờ rằng khi bà thực sự xuất hiện trước mặt anh, anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
" Nhưng bây giờ mẹ thấy ba con, sống với vợ con hiện tại rất tốt mà. "Diêu Đào lại phả ra một làn khói, âm thanh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe hiểu được.
" Bọn họ đã ở Châu Âu chơi được một tháng, dường như mỗi ngày đều đăng rất nhiều hình lên trang cá nhân, trang cá nhân của mẹ đều bị phủ kín tin tức của bọn họ mất rồi. "
Diêu Đào còn tưởng rằng chủ đề nói chuyện đơn giản này sẽ chấm dứt sự trầm mặc của Tần Vật.
Không ngờ rằng bà vừa nói xong câu này, liền nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Tần Vật đột nhiên trở nên kích động.
" Ông ấy đăng hình rồi sao? Đưa tôi xem thử! "
* * *
Ở một nơi khác.
" Sương Sương, tới đây chụp cho mẹ với ba con một tấm. "Mẹ Bạch đưa máy chụp hình cho Bạch Sương.
Nơi đây đâu đâu cũng là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, phong cảnh tươi đẹp.
Sau khi chụp hình xong, bọn họ tìm một nhà hàng dùng bữa.
" Sương Sương, con định lúc nào thì về nước? "Mẹ Bạch hỏi.
Bạch Sương cúi đầu cắt miếng bò bít tết trong đĩa," Chơi thêm một khoảng thời gian nữa đi. "
Mẹ Bạch còn muốn hỏi thêm cái gì, thì bị ba Tần ngắt lời," Ôi chao, bà hỏi nhiều như vậy làm gì.
Không phải bà vẫn luôn muốn được khi du lịch khắp thế giới sao? Bây giờ không phải là một cơ hội tốt hả?
Đúng lúc cũng để Sương Sương thả lỏng tâm trạng, còn có thể để người một nhà chúng ta ra ngoài du lịch giao lưu tình cảm, một mũi tên trúng ba đích, không phải rất tốt sao? "
Mẹ Bạch cảm thấy ông nói cũng hợp lý, liền không còn dò hỏi gì nữa.
Ba Tần gắp một miếng thịt bò để vào trong đĩa của mẹ Bạch," Bà nếm thử của tôi xem sao. "
Sau đó ba Tần trộm liếc nhìn Bạch Sương một cái.
Buổi chiều ngày hôm đó, Bạch Sương đột ngột về nhà, cô vô cùng qua loa mà nói với hai người rằng cô muốn ra nước ngoài chơi.
Nói rằng đến cả vé máy bay cô cũng đã mua, ba tiếng sau liền lên máy bay.
Ba Tần lờ mờ đoán ra được việc này có lẽ có liên quan đến Tần Vật.
Trong một tháng Bạch Sương nhập viện này, hầu như mỗi lần ông tới bệnh viện đều có thể nhìn thấy Tần Vật đang ở trong phòng bệnh của Bạch Sương.
Quan hệ của hai đứa nó hình như.. đều rất thân mật!
Ba Tần cực kỳ sốt ruột, nhưng ông cũng không thể nhảy ra trước mặt mẹ Bạch nói rõ ràng được.
Ra ám hiệu riêng cho Tần Vật, Tần Vật lại giống như không hề nghe thấy gì vậy, tự làm theo ý mình.
Ba Tần gấp tới độ miệng sắp phun ra lửa luôn rồi.
Không ngờ tới sự việc lại được xoay chuyển tình thế, Bạch Sương đột nhiên chủ động yêu cầu ra nước ngoài.
Theo góc nhìn của ba Tần, Bạch Sương đây là đang dùng hành động này để trốn tránh Tần Vật.
Bất kể giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, Bạch Sương có thể làm như vậy, ba Tần đều rất vui mừng, và vô cùng ủng hộ.
Ba Tần nhìn ra hướng cửa sổ nhà hàng, thấy bên ngoài người qua người lại trên lề đường.
Ông cố gắng mở to mắt hết cỡ, để tìm kiếm ứng cử viên thích hợp cho vị trí con rể.
Đúng vậy, ông hy vọng rằng có thể tìm được đối tượng thích hợp cho Bạch Sương trong chuyến đi du lịch lần này.
Như vậy, chờ sau khi bọn họ về nước, thì Bạch Sương và Tần Vật cũng là chuyện không thể nào nữa rồi.
Tiếc là, cái" nguyện vọng đẹp đẽ "này của ba Tần đã được định trước là không thể nào trở thành hiện thực.
Bởi vì khi bọn họ kết thúc một ngày du lịch, buổi tối, thời điểm bọn họ quay về khách sạn, trong đại sảnh khách sạn xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Ba Tần giống như gặp phải quỷ vậy, ông liều mạng mở rồi nhắm nhắm rồi mở mắt, còn dùng tay dụi mắt.
Sau khi xác định người trước mặt không phải là ảo giác của mình, mới kinh ngạc lên tiếng:" Tần Vật? Sao con lại ở đây? "
Tần Vật người ta đến cả một cái nhìn cùng không thèm cho ông.
Toàn bộ tầm nhìn của anh đều đặt hết lên người Bạch Sương.
Anh chậm rãi bước tới trước mặt Bạch Sương, hai tay giữ lấy bả vai cô, trong giọng nói lờ mờ mang theo sự run rẩy," Tại sao em lại đột nhiên biến mất?
Em đang trốn tránh anh sao?
Tại sao em lại muốn trốn tránh anh? "
Bạch Sương nhìn thẳng về phía trước, tầm nhìn này của cô chỉ có thể nhìn thấy được cúc áo sơ mi thứ hai của Tần Vật.
Cô ấy không nói chuyện.
Nếu như người Trì Châu Bạch nhắm tới là bản thân cô, thì cho dù cô có bị thương nhiều bao nhiêu cô cũng sẽ không lùi về sau dù chỉ nửa bước.
Nhưng người mà Trì Châu Bạch nhắm tới lại là Tần Vật, là ước muốn của Tần Vật.
Cô có thể mạnh mẽ, có thể kiên cường, nhưng cô không thể hi sinh ước muốn của Tần Vật.
Tần Vật của thế giới này, từ nhỏ tới lớn đều chưa bao giờ cảm nhận được cái gì gọi là ấm áp, cái gọi là yêu thương.
Mỗi một bước mà anh đi đều là anh tự mình liều mạng bước đi.
Cô không thể bởi vì sự kiên trì của mình, mà khiến Trì Châu Bạch hủy đi thành quả của những nỗ lực trong nhiều năm qua của anh được.
Cô bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Trì Châu Bạch.
Cho dù.. có phải dùng đến phương thức làm tổn thương anh, để che chở cho anh.
Cận Diễm của thế giới trước cũng làm như vậy.
Cho nên, cô cũng có thể.
Tần Vật:" Lâm Bạch Sương em nói đi! "
" Đúng, em đúng là đang trốn tránh anh. "Bạch Sương đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn đáng yêu lại phát ra hàn ý khiến người ta sợ hãi.
" Em chính là không muốn nhìn thấy anh, muốn tránh xa anh, nếu như đây là điều mà anh muốn nghe thấy, thì em đã nói xong rồi, anh đã có thể cút đi được chưa? "
Mỗi một từ đều sắc nhọn.
Đâm vào Tần Vật - một thân đầy bụi bặm vì vội vã chạy tới, khiến anh đau đớn đến không thốt nên lời.
Anh nhìn vào người con gái đang gần trong tầm tay này, lại đến cả dũng khí để tới gần cô thêm một thốn (3, 33cm) cũng không có.
Hình như anh.. đã bị ghét bỏ rồi.
Đôi mắt đen láy và sâu thẳm của Tần Vật tràn ngập những đợt thủy triều u ám, rõ ràng bầu trời Châu Âu vẫn còn sáng, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn của anh, đã có thứ gì đó không kiềm chế được muốn lao ra ngoài.
Tần Vật đột ngột bắt lấy tay Bạch Sương kéo cô đi về phía thang máy.
" Anh bỏ em ra!"Bạch Sương vùng vẫy, nhưng thể lực của cơ thể này căn bản quá yếu đuối, hoặc có thể vì Tần Vật của lúc này quá mức điên cuồng.
Cô không vùng ra được.
Tần Vật đưa Bạch Sương lên tầng, vào phòng, sau đó tàn nhẫn đem cô ném lên chiếc giường mềm mại.