Edit: Reeu, Xanh
Beta: Xanh
Năm phút đồng hồ trôi qua, Tô Cẩn Hồng vẫn hết sức bình tĩnh.
Mười phút...
Tô Cẩn Hồng có phần không còn bình tĩnh như trước nhưng còn có thể kiềm chế nên tiếp tục quay bút.
Hai mươi phút...
Tâm Tô Cẩn Hồng ngứa ngáy không khống chế được hướng ra cửa, tại sao cô ấy còn chưa quay lại?
30 phút...
Tay Tô Cẩn Hồng bắt đầu quay sách.
"Tô Cẩn Hồng! Đứng lên!"
Tô Cẩn Hồng vẻ mặt mờ mịt bỏ sách xuống đứng dậy.
"Đi học ngồi quay sách thì ra thể thống gì? Đứng đấy!"
"..."
Đột nhiên Tô Cẩn Hồng tay không ngứa, lòng cũng không ngứa, ở trong lòng lặng lẽ vẽ một nét bút vào vở của Lâm Miên Miên.
Cuối cùng đến khi tan học, Tô Cẩn Hồng đã biến thành một con cá chết. Tâm và tay không còn ngứa ngáy, cậu chỉ muốn mau chóng ngồi xuống để mông và băng ghế được tiếp xúc với nhau.
Cuối cùng Lâm Miên Miên cũng đã trở về.
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy Lâm Miên Miên mắt thì đỏ, mũi còn sụt sịt chạy thẳng về phía hội bạn thân của mình.
Đột nhiên thấy lúng túng.jpg
"Cầu Cầu, anh tra giúp tôi xem hiện tại tâm tình Lâm Miên Miên như thế nào rồi? Tại sao cô ấy lại khóc?"
"Màn hình hiển thị tâm tình nữ phụ đột ngột bùng nổ... Tâm tình quá mức phức tạp không thể tra được."
"Đúng là thứ rác rưởi."
Cầu Cầu nhìn kí chủ một giây sau đã biến thành lạnh lùng.
(QAQ Cầu Cầu không phải là thứ rác rưởi!!)
Tô Cẩn Hồng lập tức đứng lên định đi tới hỏi nhưng nhìn bên kia đều là một đám con gái tụ tập với nhau nên có chút xấu hổ. Cậu nghĩ nghĩ rồi lại ngồi xuống.
"Kí chủ, anh sốt ruột như vậy sao không trực tiếp qua hỏi cô ấy đi?"
"Ai bảo tôi sốt ruột? Tôi không hề sốt ruột một chút nào, dù sao một lát nữa cũng biết."
Vài phút sau...
Cầu Cầu nhìn thấy kí chủ của mình chạy về phía đám con gái.
Một lời khó nói hết.jpg
Đúng là kí chủ ngốc nghếch, nói thật có thể chết sao!!
Tô Cẩn Hồng thật sự không thể ngồi yên nữa, đi qua nói: "Làm phiền mọi người một chút, tôi muốn hỏi Lâm Miên Miên chút chuyện."
Mấy nữ sinh hướng về phía Lâm Miên Miên cười trêu ghẹo, lập tức đẩy Lâm Miên Miên ra, còn rất hào phóng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cậu cứ hỏi thoải mái."
Lâm Miên Miên cứ như vậy bị đám bạn đẩy ra, vẫn còn đang mơ màng, bị Tô Cẩn Hồng túm cánh tay kéo đi. Cô nghe thấy sau lưng đám bạn tốt của mình còn đang cười không khỏi có chút xấu hổ, buồn bực quát: "Cậu bỏ tay ra, cậu làm tay tôi đau đó."
Tô Cẩn Hồng vội vàng buông tay, nhìn cánh tay trắng nõn của Lâm Miên Miên xuất hiện rõ các dấu ngón tay, có chút không hiểu được, sờ sờ mũi.
Cậu rõ ràng không dùng sức vậy tại sao lại xuất hiện dấu hồng này, nhưng mà làm đau con gái nhà người ta thì quả thật nên xin lỗi.
"Xin lỗi... Rất xin lỗi, tôi không cố ý. Rốt cuộc thì giáo viên chủ nhiệm đã nói gì với cậu?"
Đôi mắt Lâm Miên Miên sáng ngời nhìn chăm chú vào Tô Cẩn Hồng, trong mắt không giấu được sự vui sướng.
"Giáo viên chủ nhiệm khen tôi đó. Vài thầy cô giáo khác cũng khen tôi có tiến bộ rõ ràng."
Tô Cẩn Hồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cậu còn khóc cái gì?"
"Tôi kích động quá chứ sao, đã rất lâu rồi tôi không được thầy cô khen vì thành tích tốt."
"Vậy cậu còn nhớ cậu phải làm gì không?"
"???"
"Chúng ta có cá cược với nhau."
"Tôi nhớ, Tô Cẩn Hồng, thực sự thực sự, thực sự rất cảm ơn cậu."
Tô Cẩn Hồng vốn đã chuẩn bị bị Lâm Miên Miên chống cự, không nghĩ rằng cô ấy lại vui vẻ chấp nhận rồi làm theo, hơn nữa còn cảm ơn mình.
"Trước kia là tôi đã hiểu lầm cậu, tôi cho rằng cậu khó chịu với tôi nên đã cố ý làm nhục tôi. Không nghĩ tới cậu lại toàn tâm toàn ý giúp tôi học. Không có cậu giám sát và giúp đỡ tôi sẽ không thể nào mà tiến bộ lớn như vậy được, thực sự vô cùng cảm ơn cậu."
Tô Cẩn Hồng gãi gãi đầu, có chút không tự nhiên nhìn đôi mắt đang phát sáng của Lâm Miên Miên.
Ấy... Đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Tuy rằng Tô Cẩn Hồng có chút thất thố nhưng trên mặt vẫn không chút gợn song, nói: "Đây là kết quả do cậu tự nỗ lực nên không cần phải cảm ơn tôi. Cậu nói chuyện tiếp đi, tôi đi về trước đây."
Lâm Miên Miên nhìn bóng dáng Tô Cẩn Hồng chạy trối chết không khỏi cúi đầu cười "phụt" một tiếng.
Thực ra Tô Cẩn Hồng cũng rất đáng yêu mà, lúc trước là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Sau khi quay lại với đám nữ sinh, đập vào mặt Lâm Miên Miên là đủ loại câu hỏi.
"Ồ ~ Có phải là Tô Cẩn Hồng thích cậu rồi không ~" Mấy nữ sinh bắt đầu ríu rít.
"Không phải, cậu ta chỉ hỏi mình chút chuyện thôi!"
"Lúc trước không phải cậu nói hắn ta đáng ghét lắm sao, hắn còn suốt ngày quản cậu học nữa~ Hiện tại còn thấy hắn ta đáng ghét không?"
"Mình cảm thấy các cậu đều đáng ghét hết."
Mấy nữ sinh xô đẩy lẫn nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười trong trẻo.
Nghe thấy họ cười đùa, Tô Cẩn Hồng có chút vui vẻ nhếch khóe miệng.
Lâm Miên Miên làm xong bài tập, nằm sấp trên giường, nhớ lại ngày hôm nay.
Quả nhiên, muốn có kết quả tốt nhất định phải tranh thủ nỗ lực! Nghĩ đến hôm nay cha mẹ tươi cười vui mừng, giáo viên chủ nhiệm khích lệ, đột nhiên cô phát hiện làm bài cũng không phải luôn không thú vị và buồn tẻ.
Giữa đêm khuya Tô Cẩn Hồng đang ngủ say nên không nghe được Cầu Cầu nhắc nhở giá trị độc ác của nữ phụ đã giảm tiếp 15%, hiện nay giá trị độc ác của nữ phụ chỉ còn 15%.
Trong lúc Lâm Miên Miên nỗ lực làm bài, thành tích lên như diều gặp gió thì thời gian cũng trôi như chó chạy ngoài đồng, thoáng cái đã hết nửa học kì.
Trước kì thi, các thầy cô bộ môn, đặc biệt là môn Toán, giành giật lấy từng giây của lũ học trò, nhất là giờ nghỉ cùng giờ thể dục.
Trước mỗi giờ thể dục đều có thể nhìn thấy cán sự môn Toán ôm chồng bài thi hoặc sách bài tập từ văn phòng bước ra. Mà lạ lùng ở chỗ, cán sự toán lại là một bạn nam nhỏ gầy, mỗi lần đều cố hết sức ôm chồng sách cao quá đầu.
Vậy mà không ai đi cười nhạo cán sự Toán vừa ôm chồng sách cao quá đầu vừa lẩy bẩy đi trên hành lang. Một đám học sinh còn đang bần thần ngồi trên băng ghế, tuyệt vọng nhìn từng quyển sách bài tập rơi xuống trước mặt, nghe cán sự thông báo: "Tiết sau học toán".
Các nữ sinh chỉ nhỏ giọng oán trách với bạn bè, còn tụi nam sinh lại cực kỳ khoa trương.
Tô Cẩn Hồng uể oải nằm gục trên bàn, không còn sức sống nhìn sách bài tập mới được phát trước mặt, toàn thân đều tỏ rõ thái độ từ chối.
Đã phải trải qua thời học sinh với vô số giờ thể dục bị chiếm, Tô Cẩn Hồng lại một lần nữa gặp phải tình huống này. Lý trí thì nói có mà trái tim lại bảo không.
Mỗi tuần chỉ có một tiết thể dục mà cũng bị chiếm thì sống sao bây giờ!!!
"Cầu Cầu, cậu có công dụng nào khác không?"
Tô Cẩn Hồng nội tâm phun trào, bộc phát "sáng kiến" nhìn về phía Cầu Cầu.
Cầu Cầu:???
"Ví dụ như... Làm thầy giáo có việc đột xuất, đổi lại thành tiết thể dục?"
- --
Lời tác giả: Chuyện hàng ngày:
Bé muỗi: Vo ve vo ve (Tôi là chuyên gia hút máu người đây)
Tác giả vén tay áo, sẵn sàng đối phó kẻ địch!
Bỗng nhiên, mẫu hậu hét lên ngăn lại.
Mẫu hậu vẻ mặt từ bi: Con đang sát sinh đấy!
Tác giả:...
(Thật là đáng sợ! Con của mẹ còn không bằng một con muỗi!)