Edit: Bonie
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng không hề sợ hãi đứng tại chỗ, tới khi cánh tay của zombie sắp đụng tới cổ thì cuối cùng cũng di chuyển.
Anh làm y như kiếp trước, mỗi khi đối đầu với cái gì đó thì rót linh khí vào vũ khí, quen tay kết hợp dị năng và đao thuật với nhau, lưỡi đao giơ lên xuất hiện ánh sáng mờ mờ màu đỏ trực tiếp bổ một phát từ trên xuống dưới con zombie.
Vì tốc độ quá nhanh, con zombie còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra nên vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước, cố chấp muốn bắt Tô Cẩn Hồng. Nó cất một bước, cơ thể tách làm đôi theo chiều dọc, biến thành hai nửa ngã sang hai bên.
Nửa mình zombie rơi trên mặt đất còn đang giãy giụa nhúc nhích, nỗ lực duỗi ngón tay đen xì ra với lấy Tô Cẩn Hồng cách đó mấy bước nhưng cuối cùng vẫn buông thõng xuống.
Lúc Tô Cẩn Hồng đánh nhau với zombie, Cố Ngôn Hi đã sớm chạy tới bên người bà cụ già, đưa bà ra xa.
Tô Cẩn Hồng vẫn còn ở trong cảm giác kết hợp giữa dị năng và đao pháp, bên tai truyền đến tiếng dò hỏi của Cố Ngôn Hi, “Cẩn Hồng, chúng ta đưa cụ già này về nhà đi.”
Anh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu đối diện với Cố Ngôn Hi, trong ánh mắt của cô có sự thương hại và sự đồng tình trần trụi khiến anh nao nao, thế là gật đầu đáp ứng.
Trên đường trở về, bà cụ dường như mới bị quái vật có hình người đe dọa trở lại bình thường, dọc theo đường đi liên tục cảm ơn với bọn họ.
“Cảm ơn hai cháu, các cháu đúng là người tốt.”
Cố Ngôn Hi thấp giọng an ủi bà cụ: “Bà cũng thấy được thế giới này rất loạn rồi, bà nên mau chóng báo tin cho con cái của bà đón đi đi.”
Bà cụ miễn cưỡng cười nhưng sự tang thương trong mắt lại không cười chút nào, độ cong nơi khóe môi hoàn toàn là bất đắc dĩ.
“Bình thường chúng rất bận, cũng không liên lạc với bà nhiều lắm, bà đã ngần này tuổi rồi, cũng sống đủ rồi nên không cần phải liên lụy tới chúng nữa.”
Hai tay Cố Ngôn Hi quai ba lô chặt thêm vài phần, dứt khoát cho tay vào ba lô, lấy ra mấy ổ bánh mì và nước khoáng, chậm rãi an ủi: “Bà cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Không có việc gì… thì không nên đi ra ngoài. Nói không chừng chính phủ sẽ nhanh chóng giải quyết trận hỗn loạn này thôi.”
Bà cụ luôn mãi từ chối: “Không cần đâu cô bé. Các cháu đã cứu bà, bà đã vô cùng cảm kích rồi. Sao lại có thể lấy đồ của các cháu được?”
Cố Ngôn Hi thấy bà cụ cố chấp không nhận thì dứt khoát đặt đồ trên mặt đất, kéo Tô Cẩn Hồng tách khỏi bà cụ.
Loading...
Cửa nhà “Rầm” một tiếng đóng lại, bà cụ nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau khi sửng sốt vài giây thì run run rẩy rẩy nhặt đồ ăn ở trên mặt đất lên, từ từ thở dài một tiếng.
Cụ đeo kính viễn thị, chậm rãi mở TV ra, kênh nào cũng nói về chuyện đang xảy ra ngoài kia. Sự biến đổi của nhân loại cùng cảnh tượng hỗn loạn không ngừng nói cho cụ rằng tai họa xưa nay chưa từng có đang ập xuống.
Cụ nhìn trong chốc lát, không nói một lời tắt TV, ngẩn ngơ sững sờ ngồi trên sô pha, không biết làm sao.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói hốt hoảng, còn có tiếng phụ nữ la lên.
“Dì Vương, mở cửa ra!”
“Á!”
Bà cụ bước ra, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài phát hiện người giúp việc lúc trước đẩy bà ra một mình chạy trốn bị một con zombie bắt được, nhanh chóng đã bị cắn ngay cổ, không bao lâu thì bất động.
Máu trên mặt đất lan khắp xung quanh, con zombie kia trong lúc vô ý ngẩng đầu, lộ ra hàm răng và môi dính đầy máu đỏ khiến bà cụ khiếp đảm.
Bà cụ lùi về phía sau một bước, ôm ngực trái, run run bước về phòng. Bà cầm lấy tấm ảnh gia đình, tỉ mỉ nhìn bạn già và con cái của mình, bàn tay già nua nhăn nheo chậm rãi sờ ảnh chụp, trong mắt là sự nhớ thương sắp tràn qua mi.
Qua một hồi lâu, bà cụ bước về phòng khách cầm lấy điện thoại, nghiêm túc nhấn số điện thoại của con mình. Qua mấy chục giây, đợi đến giọng nữ máy móc quen thuộc ki: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui long gọi lại sau.”
Bà cụ cầm điện thoại môt hồi lâu, cuối cùng im lặng để xuống, cũng không gọi lại.
Cố Ngôn Hi ra khỏi tòa nhà kia, nhớ tới bộ dáng đáng thương hiu quạnh của bà cụ, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Tuổi cha mẹ cô cũng lớn, thế giới này loạn như thế sao có thể sinh tồn được?
Cô không dám nghĩ nhiều, lúc này cô chỉ hy vọng nhanh chóng trở lại bên cạnh cha mẹ, bảo vệ bọn họ.
Hai người im lặng trong chốc lát, trong lòng ngổn ngang. Cố Ngôn Hi suy xét trong chốc lát, trước tiên đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Cẩn Hồng, sau này muốn đi tìm ba mẹ của chị. Bây giờ thế giới này loạn như vậy, chị không yên tâm về bọn họ.”
Tô Cẩn Hồng gật gật đầu, tự nhiên trả lời nói: “Được ạ, em cùng đi với chị Ngôn Hi.”
Nhưng mà, thứ khiến anh không nghĩ tới chính là Cố Ngôn Hi kiên quyết từ chối nói:
“Không được. Cẩn Hồng, em không nên đi theo chị.”
Cố Ngôn Hi nhìn hàng mày đang nhăn lại của Tô Cẩn Hồng, bộ dạng muốn mở miệng phản bác cô, giọng nói lại chậm lại: “Tiểu Hồng, em trẻ tuổi lại còn khỏe mạnh, trong người vừa có dị năng vừa có lượng lớn đồ, em có thể tìm thêm đồng đội lợi hại cùng nhau tiến lên sinh tồn được.”
Cô mạnh dạn đoán rằng: “Nếu con người không có cách nào ngăn chặn sự phát triển của zombie thì ắt phải có một ít khu tập trung dân cư liên hợp lại chống zombie, bảo đảm sự sinh tồn của nhân loại, mà nơi em phải đi chính là chổ sinh tồn này, mà không phải đi theo chị. Đương nhiên mấy khu tập trung dân cư mà không có thì… có lẽ thế giới thật sự phải diệt vong.”
“Chị phải đi tìm cha mẹ, bảo vệ bọn họ là trách nhiệm của chị, không phải của em. Cha mẹ chị ở thành phố khác, không nói đến đường xá có bao nhiêu gian khổ mà chờ khi tới đó, thành phố đó không biết hỗn loạn, nguy hiểm bao nhiêu chắc không cần chị nhiều lời. Em không nên cùng chị bước lên con đường vừa nguy hiểm vừa gian khổ này. Em còn trẻ như vậy, em có khả năng vô hạn, em có con đường của riêng bản thân.”
Cố Ngôn Hi nhìn thấy được thiếu niên có thân hình gầy gò trước mắt có khả năng tiềm tàng vô hạn. Dị năng của anh và không gian trữ đồ không người biết, còn có lúc công kích lúc anh đối mặt với zombie rất thành thạo đều khiến Cố Ngôn Hi khẳng định, có lẽ thời gian lúc này có chút tệ nhưng đúng là thời thế tạo anh hùng.
Tô Cẩn Hồng nghe lời nói của cô thì trở tay không kịp. Đại não của anh nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng lý do để bản thân lưu lại.
Tô Cẩn Hồng lắc lắc đầu, hơi hơi cúi đầu dối diện với cô, khuôn mặt tức giận của thiếu niên tràn ngập kiên định.
“Sau khi cha mẹ em qua đời thì chị vẫn luôn chăm sóc em, bây giờ chị có khó khăn sao em có thể ngồi xem mặc kệ, lặng lẽ một mình ở lại được?! Bảo vệ cha mẹ là trách nhiệm của chị, nhưng bảo vệ chị là trách nhiệm của em.”
Cố Ngôn Hi khẽ mềm lòng, khẽ giương mắt nhìn thẳng đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên. Cô hơi vui nhưng cũng không thay đổi ý nghĩ muốn cho Tô Cẩn Hồng rời khỏi. Giọng nói của cô dịu dàng, âm thanh mềm nhẹ quấn quanh tai Tô Cẩn Hồng.
“Cẩn Hồng, trước kia chị làm những việc đó đều là một ít việc nhỏ, không đáng kể… bây giờ ở dưới tình huống này, em vì chị gánh vác nguy hiểm lớn như vậy. Mỗi người đều có con đường riêng, chúng ta ở chung lâu như vậy, hai bên đều vui vẻ, cái này đã không phụ duyên phận tương ngộ của chúng ta. Bây giờ, em nên đi trên con đường của em, chị cũng có chuyện phải làm. Em hiểu không?”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, “Em hiểu.”
Không đợi Cố Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo lời Tô Cẩn Hồng thiếu chút nữa khiến cô tức giận thở không thông.
“Em hiểu đó chính là chị muốn cho em không cần phải đi theo chị đi.”
Tô Cẩn Hồng nhún nhún vai, tay đút túi nhìn cảnh tượng xung quanh, không chút để ý nói: “Chị Ngôn Hi, chị đừng nói nữa, dù sao chị nói gì thì em đều đi với chị, không bằng chị giữ nước miếng và sức lực đi.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Cô hơi đau đầu với khó hiểu.
Cố Ngôn Hi là thật sự không rõ sao, cô đã nói tới mức này rồi, lợi và hại đều thay anh phân tích rành mạch mà nào Tô Cẩn Hồng đến cả một điều cũng nghe không vào vậy???
Một người trưởng thành, dưới tình huống hỗn loạn, zombie như rạ bây giờ nhất định sẽ lựa chọn con đường có cơ hội sinh tồn lớn nhất cho bản thân, đặc biệt là anh còn có vật tư đầy đủ và bản lĩnh lợi hại như vậy.
Cố Ngôn Hi có thể sống được cho tới khi nhìn thấy cha mẹ cô hay không đều khó mà nói, càng không đề cập tới sau này còn mang theo hai người già sinh tồn ở thế giới này gian khổ như thế nào. Sao cô sẽ nhẫn tâm kéo theo Tô Cẩn Hồng chịu khổ với cô được. Ngôn Tình Tổng Tài
Trên đường đi tìm cha mẹ cho dù cô có chết thì cũng không hối hận. Nhưng mà nếu như Tô Cẩn Hồng xảy ra chuyện thì cô sẽ lâm vào tự trách, cả đời khó có thể thoát ra.
Cố Ngôn Hi trầm mặc vài giây, hé miệng, có ý muốn thuyết phục Tô Cẩn Hồng, “Có thể vừa nãy chị chưa nói rõ. Đường đi tìm cha mẹ chị sẽ rất nguy hiểm. Bên ngoài bây giờ nhất định rất loạn, hơn nữa zombie càng ngày càng nhiều, thương vong của nhân loại cũng càng lúc càng lớn. Tới nơi đó, cha mẹ chị lại ở nội thành, sẽ có nhiều zombie trên đường hơn, cái này cũng ý nghĩa nguy hiểm lớn hơn nữa.”
Nói xong lời này, Cố Ngôn Hi hi vọng nhìn anh, ánh mắt sâu sắc dường như muốn nói: Em hiểu chưa?
Tô Cẩn Hồng lấy tay từ trong túi ra gãi đầu, bộ dáng nghiêm túc tự hỏi, điêu này khiến cho Cố Ngôn Hi cho rằng anh thay đổi chủ ý.
“Chị nói em hiểu đó nhưng mà em muốn đi theo chị nha.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Giờ phút này nội tâm cô tràn ngập cảm giác bất lực, không bao giờ muốn nói thêm cái gì với Tô Cẩn Hồng nữa. Cô thật sự không hiểu được trong đầu thiếu niên mười bảy, mười tám này nghĩ gì.
Cố Ngôn Hi cũng lười nói nữa, dứt khoát làm lơ anh, lập tức đi đến bãi đỗ xe đi tìm xe của bản thân.
Tô Cẩn Hồng cũng chạy nhanh tới, lấy xe của bản thân bỏ vào không gian.
Cố Ngôn Hi tìm được xe của bản thân, mở khóa, mở cửa xe, thắt dây an toàn một cách lưu loát. Chờ tới khi cô nổ máy mới phát hiện, không biết khi nào, trên ghế phụ đã có một người ngồi, hơn nữa còn thắt dây an toàn, dáng vẻ chỉ chờ cô xuất phát.
Cố Ngôn Hi trợn trắng mắt, một tay để trên cửa sổ, một tay khác đặt trên tay lái, mặt không cảm xúc: “Đi xuống.”
Hai mắt Tô Cẩn Hồng sáng ngời, cô gái trước mắt cột tóc đuôi ngựa, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, trên cổ tay cầm lái trắng trẻo đeo một chiếc đồng hồ màu đen to, khiến khí thế của cô áp đảo, mọi cử động đều mang theo vài phần khí khái anh hùng.
Anh vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ, đôi tay tự nhiên buông xuống đặt hai bên, không dao động.
“Chị Ngôn Hi nổ máy nhanh đi nha, thời gian bây giờ một phút một giây đều rất đáng quý, cục diện bên ngoài thay đổi trong nháy mắt. Nếu là em là chị Ngôn Hi, mặc kệ tình huống như thế nào, tìm được ba mẹ trước đã, không dám chậm trễ nửa thời gian, ai biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đâu.”
Cố Ngôn Hi trừng mắt nhìn anh vài giây, đáng tiếc da mặt của chàng trai quá dày, nhàn nhã vênh váo nhìn phía trước, căn bản là làm lơ ánh mắt của cô.
Cô thở dài thật mạnh, thu hồi ánh mắt, xe rời như mũi tên rời cung, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Tiếng động cơ hấp dẫn zombie rải rác xung quanh, dăm ba con zombie rít gào đi theo sau xe.
Cố Ngôn Hi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tâm không gợn sóng, nhấn ga, đổi chắn, ném xa chúng ở phía sau. Nhưng mà ném zombie lại ném không xong thứ sự buồn bực trong lòng.
Sao đứa nhỏ này không hề nghe lời chút nào vậy!
Người phụ nữ độc thân quý tộc chưa lập gia đình không con luôn bận rộn sự nghiệp Cố Ngôn Hi lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có một đứa con trai là gì.
–
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Cố Ngôn Hi: Đường đi này thật sự rất nguy hiểm đó blabla…
Tô Cẩn Hồng gật gật đầu.
Cố Ngôn Hi vui vẻ mở to mắt: Thế em đổi ý rồi hả?!
Tô Cẩn Hồng nghi hoặc nói: Hả? Đâu có đâu.
Cố Ngôn Hi: … Vậy em gật đầu làm gì?!
Tô Cẩn Hồng: Chị nói chí lý lắm nhưng mà em hỏng nghe đâu, ha ha.
Cố Ngôn Hi tức chết tôi rồi.