Edit: Pol
Beta: Xanh
Lãnh Đan Thu nhìn tất cả đã được chuẩn bị sẵn, dở khóc dở cười từ từ cầm lấy cốc đánh răng.
Chắc Tô Cẩn Hồng sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ? Cô thật sự… không có ý gì khác! Dù trước kia đã làm nhiều lần, anh cũng không chu đáo như vậy, Lãnh Đan Thu càng ngày càng không đoán ra anh nghĩ gì.
Quên đi, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Sau khi cô rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh bước ra đã thấy trêи eo Tô Cẩn Hồng đang đeo một cái tạp dề màu hồng nhạt rất buồn cười, trêи tay là trứng rán đã cháy xém và vài lát bánh mì, đặt trước mặt cô như muốn tranh công. Anh vừa ân cần vừa lúng túng nói: “Khụ khụ, lần đầu tiên tôi làm không tốt lắm. Nhưng trong tương lai chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn.”
Cô nhìn người đàn ông đặt hai quả trứng rán khá hơn vào đĩa của mình, lại cắt hét những phần cháy xém đặt vào đãi của anh, sau đó bắt đầu cúi xuống ăn mà không hề quan tâm đến những phần bị cháy hỏng.
Lãnh Đan Thu không thể không thừa nhận: Giây phút đó, cô động lòng.
“Đúng rồi Thu Thu, tôi đã đi hỏi sư thầy về việc hai người không thế cách nhau quá 30 mét là thế nào cùng giải quyết ra sao. Ông ấy vừa trả lời tôi tối qua.”
Lãnh Đan Thu vội vàng hỏi anh: “Giải quyết như thế nòa?”
Dù sao hai người lúc nào cũng phải dính lấy nhau rất bất tiện. Tin đồn truyền trong trường học làm cô sắp điên rồi. Hơn nữa sắp tới cô còn phải tham gia cuộc thi.
Tô Cẩn Hồng tỏ vẻ nhớ lại: “Ông ấy nói với tôi, chỉ cần ở với nhau trong vòng 30 mét suốt tám tiếng một ngày là được. Lát nửa mở cửa thử xem.”
Lãnh Đan Thu nửa tin nửa ngờ.
Sao nghe không đáng tin một chút nào vậy?
Tô Cẩn Hồng vừa gọi điện thoại cho Lãnh Đan Thu vừa bấm thang máy đi xuống, đi khỏi tòa nhà một đoạn ngắn. Tuy hệ thống đã báo cho anh giải pháp nhưng cho đến khi cổ tay không còn cảm giác bị kéo lại nữa, anh mới thật sự xác định chuyện này giải quyết ổn thỏa rồi.
“Thu Thu, tôi không thấy bị kéo nữa, em thì sao?”
“Không còn.”
“Vậy em xuống đi, mang theo túi tài liệu của tôi xuống rồi tôi chở em đến trường.”
Loading...
“Đúng rồi, Tô Cẩn Hồng, tôi phải tham gia một cuộc thi, tầm tối khuya mới về được.”
Lãnh Đan Thu vốn đã định từ bỏ tham gia cuộc thi vì phải thi theo nhóm, thời gian là ba ngày, ba ngày sau phải nộp luận văn nêu một cách giải quyết vấn đề. Nếu hai người vẫn như trước bị ràng buộc lẫn nhau, cô đành phải từ bỏ. Dù sao mang theo Tô Cẩn Hồng thật sự rất bất tiện, không ngờ đúng lúc lại có giải pháp.
Đáng thương cho Tô Cẩn Hồng, bao nhiêu kế hoạch chưa kịp làm gì đã chết yểu, tất cả các dự định hẹn hò của anh đều phải hoãn lại.
Nháy mắt anh trở nên uể oải, bao nhiêu hào hứng ban nãy đột nhiên biến mất. Nhưng anh vẫn giả vờ không quan tâm, bình tĩnh nói: “Tầm mấy giờ kết thúc thế? Buổi tối tôi đi đón em.”
“Chắc tầm 10 giờ, 11 giờ…”
“Vậy được, đến lúc đó tôi chờ em ở cổng trường.”
Hai ngày liên tục thi đấu, đêm nào Lãnh Đan Thu trở về cũng cực kì mệt mỏi, vừa lên xe đã mơ màng sắp ngủ. Dù Tô Cẩn Hồng muốn nói chuyện với cô cũng chỉ có thể im lặng làm một người tài xế chuyên nghiệp.
Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe, về đến chung cư cũng không bật đèn, mò mẫm suốt quãng đường đến tận lúc đặt cô lên giường. Đang định rời đi, hai cánh tay trắng nõn mềm mịn bỗng vòng quanh cổ anh, trong lúc nhất thời anh sững người bất động.
Không dừng lại ở đó, mái tóc mềm mại của cô buông xuống vai anh, khuôn mặt mềm mại của cô kề sát mặt anh.
Lãnh Đan Thu giống như con thú nhỏ ôm cổ anh, dụi dụi mặt anh không muốn xa, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì.
Tô Cẩn Hồng nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng sẽ nghe được cô thổ lộ.
“… Mô hình không tốt… Thay đổi… Bỏ.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Mặc dù bây giờ Thu Thu quá mệt mỏi, chắc hẳn ngày nào trong lòng cô cũng thổ lộ với mình!
Tô Cẩn Hồng đang chuẩn bị gỡ cánh tay cô ra, một bên mặt bỗng thấy ấm ấm.
Lòng anh rung động, cảm nhận được sự mềm mại trêи mắt, trong lúc nhất thời anh cứng đờ không dám động đậy. Cho đến khi cô gái trong tay anh không còn động tĩnh, anh mới nhẹ nhàng thả cô xuống. Anh định rời đi thì góc áo bị kéo lại.
… Tô Cẩn Hồng không thể không thừa nhận anh rất muốn cùng chung chăn gối với Lãnh Đan Thu, nhưng không phải bây giờ.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô đặt sang bên cạnh rồi đắp chăn đàng hoàng cho cô. So lần trước anh bình tĩnh hơn nhiều, đánh bạo hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Trở lại phòng, anh ổn định sự hỗn loạn trong lòng, ép buộc bản thân phải tập trung xử lí đống tài liệu.
Công ty con của anh đang trong thời điểm quyết định, không thể làm việc qua loa.
Lãnh Đan Thu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, ngồi trêи xe vẫn mải suy nghĩ về cuộc thi, không hề nói chuyện với Tô Cẩn Hồng, đến khi đến xuống xe cô mới vội vàng nói câu hẹn gặp lại.
Tô Cẩn Hồng nhìn bóng cô bước nhanh về phía cổng trường chỉ có thể nhẹ giọng thở dài. Anh an ủi chính mình, thời gian bận rộn sắp hết, lúc đó anh và Lãnh Đan Thu sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Phải kiên nhẫn một chút!
Một ngày trôi qua, mặt trời dần buông xuống, cuộc thi đã đi đến giai đoạn cuối cùng, Lãnh Đan Thu và đồng đội đã hoàn thành toàn bộ yêu cầu.
Cô nói với hai thành viên còn lại: “Tôi đi vệ sinh một lúc, các cậu lưu thông tin vào USB để lát nữa đưa cho giáo sư.”
Hai người kia gật đầu một cái, Lãnh Đan Thu mới rời đi.
Một người sao chép tài liệu vào USB rồi gập máy tính lại, tiện tay đặt USB sang một bên rồi gục đầu lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Vốn hai ngày nay tinh thần đã bị vắt kiệt, cô ấy nhanh chóng mơ màng ngủ, mất cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh.
Thành viên còn lại cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn chưa đến mức buồn ngủ nên tiện tay bật trò 4399 bắt đầu chơi.
Hoàng Lị Lị đi ngang qua, thấy USB trêи bàn, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là USB của Lãnh Đan Thu, bạn cùng phòng cô ta.
Cũng không biết làm sao, lúc cô ta nhìn thấy USB, trong đầu hiện lập tức hiện lên hình ảnh Tô Cẩn Hồng chu đáo cầm cặp sách cho Lãnh Đan Thu, Lãnh Đan Thu và anh ta nói chuyện thân thiết.
Đầu óc cô ta nóng lên, đi qua bàn, tay trái lặng lẽ cầm USB. Cô bạn kia vẫn nằm gục trêи bàn không nhục nhích, người còn lại thì đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, không hề phát giác.
Mãi đến khi ra ngoài, cô ta mới phản ứng được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn như thế này. Nhìn USB trong tay, cô ta đột nhiên hoảng sợ.
Vừa lúc Lãnh Đan Thu mới từ nhà vệ sinh bước ra, kinh ngạc hỏi: “Lị Lị, cậu đứng ở cửa làm gì vậy?”
Trong lúc khẩn trương, Hoàng Lị Lị trực tiếp ném USB vào thùng rác bên cạnh, cười gượng: “Bên trong buồn quá, tớ ra ngoài hít thở không khí.”
Lãnh Đan Thu nhìn khuôn mặt Hoàng Lị Lị đầy hoảng loạn, hơi nghi hoặc. Cô chợt nhớ đến thời gian nộp bài đã sắp kết thúc nên hơi hiểu rõ, gật gật đầu. Cô đến bên cạnh xoa bóp vai cho cô ta, cổ vũ: “Đừng lo, bằng khả năng của đội cậu, tệ nhất cũng đạt được giải nhì.”
Hoàng Lị Lị cười cừng đờ, gật đầu, “Ừ ừ.”
Lãnh Đan Thu thấy bộ dáng cô ta dường như không muốn nói chuyện, cô vỗ lưng cô ta rồi quay về phòng máy.
Hoàng Lị Lị lập tức dựa vào tường, nhất thời mồ hôi lạnh túa ra, trái tim đập liên hồi.
May mắn vừa rồi Lãnh Đan Thu không nhìn vào thùng rác, không thì cô ta cũng không biết giải thích thế nào.
Nhìn USB nằm trong thùng rác và bóng dáng Lãnh Đan Thu, cô ta khẽ cắn môi, không nhìn vào thùng rác nữa, làm như không có việc gì cũng đi theo vào.
Nhìn Hoàng Lị Lị trở về, đồng đội trêu cô: “Lị Lị, cậu thử nhìn mình trong gương xem, trông cậu tái quá.”
Cô ta cố gắng làm mình quên đi việc vừa rồi, như thường lệ nũng nịu với đồng đội: “Tớ sợ nhóm chúng ta không đạt được thành tích tốt đó”
“Không sao đâu, Tùng Tùng đã đi ra ngoài đóng dấu rồi, trêи đường cũng thuận tiện giao xong phiên bản cứng và bản mềm rồi. Chúng ta có thể đi rồi.”
Nghe tin họ có thể đi, Hoàng Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, cô ta đeo cặp lên lưng than mật kéo đồng đội ra về.
Lãnh Đan Thu trở về, lay động đội đang ngủ dậy, nhẹ nhàng hỏi: “USB đâu? Còn nửa tiếng nữa, chúng ta nên đóng dấu rồi còn phải giao cho giáo sư nữa.”
Đồng đội dụi mắt, ngẩng đầu mờ mịt: “Không phải ở kia à?”
Lãnh Đan Thu ngây người nhìn cô ấy: “Chỗ nào cơ?”
“Ớ… Ơ! Tại sao lại không thấy?”
Hoàng Lị Lị và đồng đội đi tới hành lang, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết từ phía sau.
Đồng đội cảm thán hai tiếng, “Chắc là có gì không ổn. Chỉ còn một chút thời gian thôi, không kịp nữa rồi.”
“Đúng rồi Lị Lị, không phải cậu ở cùng phòng với Lãnh Đan Thu à? Cậu có muốn qua đó xem thử không?”
Hoàng Lị Lị hơi lo lắng nói: “Hả? Không, cô ấy không sống ở trưởng nữa. Tớ còn phải đi làm thêm, phải qua đó sớm. Lát nữa tớ sẽ nhắn tin hỏi cô ấy sau, bây giờ phải đi ngay. Mong là cô ấy không xảy ra chuyện gì.”
“Ừ được rồi.”
Đồng đội cô ta nghĩ đến gia cảnh của Hoàng Lị Lị, gật đầu thông cảm. Cô ấy nhớ kỹ Hoàng Lị Lị vừa bảo Lãnh Đan Thu đã dọn ra ngoài ở, lại nghĩ tới lời đồn trong trường: Lãnh Đan Thu yêu con nhà đại gia, không khỏi khinh thường. Chắc là thấy người đàn ông kia có tiền nên dọn đến ở chung với anh ta.
Không ngờ Lãnh Đan Thu ngày thường ưu tú vậy mà là loại con gái này! Nữ sinh hơi khinh thường nghĩ, về đến kí túc lại thêm mắm dặm muối kể với bạn trong phòng.
Lãnh Đan Thu tìm khắp nơi trong phòng máy tới mức sứt đầu mẻ trán.
Thành viên còn lại đang chơi trò chơi cũng chẳng biết USB biến đi đâu. Máy tính trong phòng máy lại loại cài đặt tự động xóa tệp sau khi tắt máy, có mở lại cũng không lấy lại được gì.
Thành viên vốn nằm ngủ suýt khóc vì lo lắng, cô ấy nhìn hai người còn lại đang cố gắng tìm USB lại càng thấy áy náy.
“Xin lỗi, không phải tớ cố ý làm mất.”
Dù Lãnh Đan Thu rất tức giận, bao công sức bỗng trở nên vô ích, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy.
Ai có thể nghĩ đến việc bị bạn trong lớp lấy mất?
Lãnh Đan Thu rất chắc chắn rằng ai đó trong lớp đã lấy nó. Cô chỉ đi ra ngoài một lát, cũng không có thời gian để phi tang, trong phòng này đều là các nhóm đang thi đấu.
Chỉ là cô nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ ghét bọn cô đến vậy.
“Không phải lỗi của cậu. Không ai nghĩ điều này có thể xảy ra.” Lãnh Đan Thu bình tĩnh nói.
Lúc này, một đồng đội khác ngập ngừng nói: “Máy tính của tớ chưa tắt hẳn, vẫn còn lưu lại một bản sao nhưng không phải là bản hoàn chỉnh. Tớ đã xem lại rồi, thiếu nội dung quan trọng nhất phần 3.”
–
Lời tác giả: Vở kịch nhỏ:
Tô Cẩn Hồng: Cô ấy thích tôi! Ngay cả nằm mơ cũng là tôi!
Cầu Cầu: … Sao tôi nhớ Lời cô ấy nói lúc đấy méo liên quan gì tới anh?
Tô Cẩn Hồng: Khụ khụ, cái đấy hả, không phải con gái đều nói một đằng nghĩ một nẻo hết. Mặc dù cô ấy chưa nói ra nhưng chắc chắn trong lòng yêu tôi.
Cầu Cầu: Tôi tin mới là lạ.