“Chẳng lẽ thế giới này không chỉ có Mary Sue còn thích ghépCP à?”
Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
Tô Cẩn Hồng vừa mở cửa xe vừa nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà đi! Tôi đã dặn quản gia làm cơm rồi.”
Nhà?
Không thể phủ nhận rằng Lãnh Đan Thu giật mình một cái, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng lại tự giễu: Cô làm gì có nhà? Khi ba cô vứt bỏ mẹ con cô thì từ này đã không còn ý nghĩa nữa. Huống hồ, hiện tại người nói ra câu này với cô lại là người bao nuôi cô.
Tô Cẩn Hồng ấm áp của bây giờ tốt hơn nhiều so với thái độ trước đây coi cô như một món đồ chơi. Mặc dù Lãnh Đan Thu vẫn còn nghi ngờ về sự thay đổi của anh, nhưng cô cảm thấy anh như vậy cũng không tồi, ít nhất giờ ánh mắt anh ta nhìn cô không phải chỉ có ɖu͙ƈ vọng.
Lúc Tô Cẩn Hồng lái xe thì chú ý thấy tâm tình của cô, hình như không đúng lắm.
Không phải phụ nữ sau khi mua sắm xong sẽ rất vui à? Sao trông cô ấy như đang có tâm sự nặng nề thế?
Tô Cẩn Hồng siết tay lái, nhìn đường, nghĩ đi nghĩ lại quyết định trực tiếp mở miệng hỏi: “Nhìn cô như đang không vui vậy?”
Mặc dù hai ngày nay đều được Tô Cẩn Hồng đối xử dịu dàng, nhưng Lãnh Đan Thu vẫn chưa quen, cô cười nói: “Không sao!”
Trong lòng Tô Cần Hồng vang lên tiếng chuông cảnh báo, con gái nói không chính là có!
Nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy Lãnh Đan Thu sẽ không nói chuyện với anh. Người có não sẽ không tâm sự với đại gia.
Tô Cẩn Hồng quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với Lãnh Đan Thu, nếu là vì chuyện bao nuôi thì cô không cần phải như vậy. Về quan hệ của hai người, anh đã có quyết định.
Hai người đều rơi vào im lặng, không nói chuyện. Bầu không khí có chút cứng nhắc mãi đến khi vào nhà.
Loading...
Tô Cẩn Hồng nâng cổ tay lên nhìn thời gian: “Ăn cơm trước đã, ăn xong tôi có một số việc muốn nói với cô.”
“Vâng.”
Buổi tối, Tô Cẩn Hồng ở phòng làm việc, cau mày suy nghĩ tài liệu trong tay, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ đến gần mới dừng lại.
“Ngồi đi.”
Cô gái lo lắng ngồi xuống, khuôn mặt giả bộ bình tĩnh vẫn lộ ra một chút khẩn trương.
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ tìm từ, cố gắng làm cho thái độ gần với nhân vật trong nguyên tác, giọng cứng rắn: “Bệnh của mẹ cô tôi vẫn sẽ phụ trách, mối quan hệ bao nuôi dừng lại ở đây đi.”
Lãnh Đan Thu kinh ngạc trợn mắt, không rõ vì sao lòng tốt của Tô Cẩn Hồng đột nhiên xuất hiện. Cô thật cẩn thận hỏi một câu: “Tôi có thể biết lý do không?”
Tô Cẩn Hồng lạnh lùng nhìn về phía trước giá sách bên phải: “Không vì sao cả, coi như tôi đi làm từ thiện đi.”
Lãnh Đan Thu càng thêm ngạc nhiên, đã kết thúc mối quan hệ bao nuôi mà anh ta còn thuê một căn hộ đối diện trường mình để ở?
Tô Cẩn Hồng nhìn ra nghi hoặc của cô: “Sau một hai tháng, tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra thân thể, nếu cô hồi phục tốt hơn, như vậy… Cứ như vậy đi.”
Tô Cẩn Hồng âm thầm thở dài một hơi, cảm giác này hai ba câu thật sự không thể giải thích được. Nửa thật nửa giả nói: “Tôi sẽ phụ trách tất cả chi phí sau này của mẹ cô, coi như là bồi thường lần phá thai này của cô.”
Lãnh Đan Thu cúi đầu yên lặng, tuy rằng mấy ngày nay Tô Cẩn Hồng đối xử với cô cũng không tệ lắm, nhưng cô chỉ muốn mau chóng rời xa anh ta, không muốn dính dáng bất cứ quan hệ nào. Cô nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, anh có thể sẵn lòng giúp mẹ tôi chữa bệnh là tốt lắm rồi, không cần phải chăm sóc thêm tôi, bồi thường cho tôi hay tương tự.”
Tô Cẩn Hồng cười như không cười nhìn Lãnh Đan Thu: “Cô còn chưa rời khỏi tôi đã bắt đầu không nghe lời tôi?”
Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn ngồi yên không hề phản bác, cô rất rõ ràng Tô Cẩn Hồng cố chấp như thế nào, thầm tính toán trong lòng: Buổi sáng ngày mai thừa dịp Tô Cẩn Hồng còn chưa dậy, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Năm giờ sáng hôm sau, chuông báo thức của Lãnh Đan Thu vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, Lãnh Đan Thu tỉnh ngủ trong nháy mắt, ấn tắt báo thức.
Cô rón ra rón rén mở cửa ra một lúc, lặng lẽ quan sát xem phòng đối diện có động tĩnh gì không, cô rất lo lắng Tô Cẩn Hồng bị âm thanh vừa rồi đánh thức.
Qua một phút đồng hồ, phòng bên vẫn yên tĩnh không truyền đến bất cứ âm thanh gì, Lãnh Đan Thu bình tĩnh lại lén lút vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trở lại phòng, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhón chân mở cửa rồi rời đi.
Cầu Cầu phát hiện nữ phụ đã lặng lẽ rời đi nên vô cùng lo lắng.
“Kí chủ, kí chủ!!!”
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tô Cẩn Hồng, anh không hề phản ứng.
Tô Cẩn Hồng: “Khò… khò…”
Cầu Cầu gọi hơn mười lần, Tô Cẩn Hồng vẫn không có phản ứng.
Cầu Cầu: …
Không được, không thể để nữ phụ rời đi như vậy, kí chủ ở thế giới này đối với nữ phụ quá ôn hòa nên nữ phụ căn bản là không nghe lời anh! Không thể ngồi chờ chết như vậy, Cầu Cầu quyết định thay cho Tô Cẩn Hồng.
Lãnh Đan Thu vừa mới ra cửa không lâu, cổ tay đột nhiên có cảm giác bị trói buộc, cô nghi hoặc nhìn tay phải, không có gì cả. Nhưng lực kéo kia quá mạnh, cổ tay Lãnh Đan Thu giống như bị trói bởi một sợi dây thừng vô hình, đầu kia của sợi dây có một lực kéo rất mạnh.
Cho dù xuất hiện loại hiện tượng bất thường này cũng không thể ngăn cản Lãnh Đan Thu rời đi. Nếu cô vẫn đứng ở đây mà không đi, đợi khi Tô Cẩn Hồng xuống dưới cô khẳng định không có cách nào rời đi.
Lãnh Đan Thu nghĩ vậy nên quyết định thử xem cô có thể đi hay không? Sức mạnh này chỉ ở vị trí của cô hay còn chỗ khác? Cô xoay người lùi lại phía sau, tay trái dùng sức hỗ trợ giống như chơi kéo co.
Dần dần, Lãnh Đan Thu vui mừng phát hiện ra, tuy rằng khó khăn nhưng vẫn có thể đi được. Cô càng dùng sức lùi về sau.
Cô ở bên này lùi, bên kia cơ thể Tô Cẩn Hồng ở trêи giường dần dần di chuyển ra rìa, chẳng mấy chốc đã đến mép giường, suýt chút nữa là ngã xuống.
Lãnh Đan Thu vẫn không biết gì về chuyện này, vẫn đang di chuyển một cách khó khăn, đột nhiên cô lùi mạnh về phía sau một đoạn, nghĩ rằng mình sẽ thoát khỏi trói buộc, mà trong phòng Tô Cẩn Hồng bị ngã mà tỉnh.
Tô Cẩn Hồng mờ mịt mở to mắt, da chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại rơi từ trêи giường xuống?
Còn đang ngây người thì cơ thể anh lại dịch chuyển, lần này rõ ràng anh cảm giác được cổ tay phải truyền đến cảm giác lôi kéo đến đau tay.
Dần dần, tay phải đã đến cửa phòng, Tô Cẩn Hồng dùng chân giữ cửa phòng, ở trong lòng gọi to: “Cầu Cầu! Chuyện này là sao? Tại sao tay phải tôi lại bị trói? Tại sao cơ thể tôi không khống chế được chuyển động.”
Nghe thấy tiếng gầm gắt gỏng còn kèm theo sự gắt ngủ của kí chủ, Cầu Cầu chột dạ không dám nói ra chân tướng, không dám nói là do nó làm.
“Kí chủ, tình huống này tôi cũng không rõ lắm, có thể là thế giới này… Chắc là tình huống đặc biệt chăng? Tay phải anh bị trói bởi một thứ giống như dây thừng, đầu kia dây thừng là Lãnh Đan Thu.
“Cầu Cầu, anh có thể nhìn thấy sao? Cái này đang làm gì vậy?”
Cầu Cầu trịnh trọng mở ra cửa hàng, đọc giới thiệu: “Tên là: Dây duyên phận ngàn dặm, có hiệu quả trong phạm vi ba mươi mét theo đường chim bay.”
Nghe thấy cái tên không đáng tin cậy này, Tô Cẩn Hồng cạn lời.
Dây duyên phận ngàn dặm là cái quỷ gì? Chẳng lẽ thế giới này không chỉ có Mary Sue còn thích ghép CP à?
Cảm giác bị kéo còn chưa dừng lại, Tô Cẩn Hồng bực bội đứng lên, dùng hết sức lấy điện thoại sau đó dựa vào cửa phòng nói: “Lãnh Đan Thu! Cô quay lại ngay lập tức cho tôi!”
Lãnh Đan Thu ở bên kia ngẩn cả người, Sao Tô Cẩn Hồng lại biết cô đi ra ngoài? Nghĩ tới việc cổ tay bị trói, đây là hiện tượng bất thường, nháy mắt rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Chẳng lẽ Tô Cẩn Hồng chơi ngải cô?
Lãnh Đan Thu vừa đi lên tầng vừa suy nghĩ miên man, suy nghĩ giống như một con ngựa hoang chạy, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Thừa dịp Lãnh Đan Thu đang đi lên, Tô Cẩn Hồng hỏi Cầu Cầu: “Bây giờ giải quyết như thế nào? Không thể cứ bắt chúng tôi giữ mãi khoảng cách ba mươi mét được.”
Tô Cẩn Hồng lại nghĩ tới chuyện hôn ước mà anh cả nói, đúng là một cổ hai tròng!
Anh còn chuyện công ty, Lãnh Đan Thu còn phải đi học, mỗi ngày đều phải ở chung một chỗ sao được?
Cầu Cầu nhìn phương án giải quyết phía trước, lại suy nghĩ một chút cho kí chủ mình nên dứt khoát lựa chọn giấu diếm.
Như mọi lần, nó dùng giọng nói dễ thương nói với Tô Cẩn Hồng: “Ở đây viết là tạm thời chưa giải khóa, Cầu Cầu cũng không biết QAQ.”
Cầu Cầu hơi vui vẻ nghĩ bụng: Kí chủ chịu khó ở cùng nữ phụ đi! Tiết kiệm thời gian chạy lung tung xong không làm nhiệm vụ!
Nếu Tô Cẩn Hồng biết Cầu Cầu nghĩ như vậy nhất định sẽ kêu oan cho bản thân. Anh đến công ty là vì không muốn đính hôn. Hơn nữa vừa lúc biết nữ chính, đó chẳng phải là một bước tiến lớn sao? Tại sao hệ thống lại có thể nghĩ rằng anh làm việc không đàng hoàng!
Đáng tiếc những điều này anh đều không biết. Anh rất tin tưởng Cầu Cầu, hoàn toàn không thể ngờ trò quỷ này đều do Cầu Cầu bày ra.
Lúc này, Lãnh Đan Thu đã mang theo hành lí quay lại, nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đứng ở cửa chờ, cô cũng không biết phải làm sao.
“Vào đi!” Bởi vì ngủ không đủ, Tô Cẩn Hồng hơi đau đầu, anh xoa huyệt thái dương, không kiên nhẫn bắt chuyện với Lãnh Đan Thu.
Mặt Tô Cẩn Hồng nghiêm túc, nghiêm trang nói với cô: “Lúc tôi ngủ, đột nhiên tay phải truyền đến cảm giác bị kéo, kéo ở người tôi di chuyển, về sau tôi tỉnh lại người đã nằm dưới đất, hơn nữa còn đang di chuyển mà cô căn bản lại không có trong phòng! Cô đã làm cái gì tôi vậy?”
Cầu Cầu biết hết mọi chân tướng trợn mắt há hốc mồm, kí chủ thật là cao tay, đổ vỏ mượt mà đến vậy! Nếu không phải chuyện này là do nó làm ra, nó cũng nghi ngờ có phải nữ phụ đã làm gì rồi không?
Lãnh Đan Thu bối rối, rất nhanh đã bình tĩnh lại, không phải cô làm, không phải là cô làm! Còn giải thích…
Cô dứt khoát thẳng thắn với Tô Cẩn Hồng: “Tôi không làm, tôi chỉ không muốn ở đây, tôi biết chắc chắn anh sẽ không đồng ý cho nên tính toán sáng hôm nay sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng đi xuống dưới nhà thì tôi đột nhiên lại không đi được, tay phải giống như bị trói bằng một sợi dây thừng gì đó, hơn nữa tôi vừa đi một bước thì lực kéo rất lớn, tôi mất rất nhiều sức mới đi được một đoạn. Sau đó anh gọi điện thoại cho tôi.”
Tô Cẩn Hồng rơi vào yên lặng: “Cho nên tay cô cũng đột nhiên bị kéo lại à?”