Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 24: Thế Giới Thứ Nhất (24)



Lâm Miên Miên nghiêng đầu, nhìn người con trai vẫn luôn bầu bạn, cổ vũ, giúp cô học tập, chân thành cảm ơn: “Tô Cẩn Hồng, cảm ơn cậu!” Cô nghĩ lại lúc trước, không nhịn được mỉm cười: “Hình như trước đây, lúc tôi luôn cảm ơn cậu, hay cả khi tức giận với cậu, cậu bỏ qua cho tôi cũng không dễ gì.”

Tô Cẩn Hồng cũng cười: “Con gái nên được đối xử như những nàng công chúa. Nếu không thì chắc có lẽ chàng kỵ sĩ của cậu đến muộn thôi. Cậu phải kiên nhẫn chờ đợi làm một nữ hoàng trước đã. Một ngày nào đó sẽ có một chàng kỵ sĩ cầm thanh kiếm sắc bén, dũng cảm vượt mọi chông gai đến bên cậu.”

Dưới bầu trời đêm, Lâm Miên Miên chăm chú nhìn Tô Cẩn Hồng, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của cậu mang theo cả sự dịu dàng. Cô thấy có chút cảm động, nhưng sự cảm động ấy không được bao lâu, cô đột nhiên nghĩ ra: Thằng cha thẳng đuột như Tô Cẩn Hồng sao lại biết nói những lời này chứ? Nghĩ vậy, cô quyết định phải hỏi một chút.

“Cậu móc mấy cái này trong tiểu thuyết Mary Sue nào thế?”

Tô Cẩn Hồng bối rối quay đầu: “Khụ khụ, ngồi trước tôi có một bạn nữ đọc tiểu thuyết, tôi đi qua vô tình nhìn thấy.”

Tô Cẩn Hồng không thể nói với Miên Miên rằng cậu thấy trong lớp có nhiều bạn nữ đọc tiểu thuyết, tò mò nên mượn đọc thử, còn bị bạn nữ ngồi trước cười thối mũi.

“Ha ha ha… Cậu hài hước thật đấy Tô Cẩn Hồng! Ai lại lấy lời thoại tiểu thuyết đi an ủi người khác chứ? Cậu bị ngốc à?”

Tô Cẩn Hồng hơi tức giận: “Những tiểu thuyết đó viết cho con gái các cậu, con trai ai lại chủ động đọc mấy cái đó chứ.”

Lâm Miên Miên cười không nhin được càng làm Tô Cẩn Hồng xấu hổ.

“Này, cậu đừng cười nữa được không?”

“Ha ha ha… Tôi không cười nữa! Cậu đừng túm tóc tôi.”



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã sắp có kết quả thi đại học.

Mấy ngày trước khi có kết quả, bố mẹ Lâm đã biết kết quả thi của hai cô con gái nhà mình. Ngô Niệm Đồng và Lâm Miên Miên đều làm bài rất tốt, thành tích rất cao. Bố mẹ Lâm chuẩn bị làm một buổi liên hoan, mời rất nhiều bạn bè đến chúc mừng.

Buổi tối, Ngô Niệm Đồng và Lâm Miên Miên đang ở trong phòng xem bản đồ thế giới, sôi nổi thảo luận xem ba tháng hè này sẽ đi đâu. Lâm Miên Miên đang xem thì nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên bấm số.

“Có chuyện gì vậy Miên Miên?” Ngô Niệm Đồng không hiểu gì nhìn Lâm Miên Miên.

“Em gọi điện cho Tô Cẩn Hồng hỏi xem cậu ấy định học trường nào.”
Loading...


Lâm Miên Miên vừa nói vừa gọi điện, một giây sau đã có người bắt máy.

Lâm Miên Miên kinh ngạc: “Tô Cẩn Hồng cậu đang làm gì vậy? Sao nhận điện thoại nhanh thế?”

“Ừ, tôi đang lướt Weibo, có chuyện gì thế?”

Lâm Miên Miên vội vã khoe thành tích của mình cùng Ngô Niệm Đồng với Tô Cẩn Hồng, đắc ý: “Thế nào? Không uổng công thầy dạy dỗ phải không, thầy Tô?”

Tô Cẩn Hồng đã sớm biết thành tích của Lâm Miên Miên thông qua hệ thống, thấp giọng cười nói: “Chúc mừng cậu! Nhưng có lẽ không được ăn tiệc liên hoan của cậu rồi.”

“Vì sao? Khi nào thì cậu đi?”

“Ngày kia. Cậu muốn đi tiễn tôi à?”

Lâm Miên Miên ngơ ngẩn, không nghĩ đến nhanh vậy đã phải chia ly, mất mát nói: “Đương nhiên muốn tiễn cậu, tôi còn chưa cảm ơn tử tế thì cậu đã phải đi rồi.”

Tô Cẩn Hồng nhận ra sự buồn bã của Lâm Miên Miên, không biết nên an ủi cô thế nào, cô gái ở đầu dây bên kia đã nói; “Cậu học trường nào?”

“Trường H.”

“Chúc mừng, đó là trường đại học đứng đầu thế giới.”

“Đúng vậy, tôi cũng rất vui vì được học ở đó.”

Hai người rơi vào im lặng.

Lâm Miên Miên sợ mình sẽ bật khóc, cúp máy trước.

“Ký chủ, nữ phụ đang ôm nữ chính khóc, có vẻ rất đau buồn.”

“Chúng ta cũng không làm gì được, cô ấy đã không còn hy vọng gì với Chu Nghiêu Bân. Tôi quan sát hơn một năm không thấy có dấu hiệu nối lại tình xưa. Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

“Ký chủ, cậu có buồn không?”

“Có một chút. Dù sao tôi đã ở đây lâu như vậy cũng đã giúp cô ấy rất nhiều. Nhưng mà cũng rất vui vì giúp cô ấy nhận ra bản chất của Chu Nghiêu Bân, không tiếp tục dây dưa với thằng cặn bã ấy nữa, bây giờ cũng biết tiến về phía trước rồi.”

Tô Cẩn Hồng âm trầm thở dài: “Cầu Cầu, anh hiểu không? Cảm giác đó giống như nuôi đứa con gái của mình trưởng thành vậy.” Nói xong cậu đã ghét bỏ: “Bỏ đi, làm sao anh hiểu được, nói với anh cũng vô ích.”

Cầu Cầu rất tức giận, ký chủ ngu ngốc của mình lại dám nghi ngờ hệ thống tiên tiến nhất thế giới? Không sao, không có việc gì, thời cơ chưa chín muồi. Thế giới sau ký chủ chết chắc rồi!

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, tại cửa kiểm tra của sân bay, Tô Cẩn Hồng vẫy vẫy tay chuẩn bị xuất cảnh thì phát hiện Lâm Miên Miên đang nắm lấy tay áo mình.

“Sao thế?”

“Cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy.”

Lâm Miên Miên vẫn luôn hoang mang không hiểu vì sao Tô Cản Hồng lại đối tốt với mình như vậy.

Tô Cẩn Hồng tươi cười vui vẻ: “Cậu vẫn còn nhớ việc này cơ à. Nói thật với cậu, từ nhỏ tôi luôn muốn có một đứa em gái, cậu thì ngu ngốc, học kém, dễ bị bắt nạt, trước kia còn dễ tức giận. Nhưng cậu càng tức giận, tôi càng muốn trêu cậu. Đã xem phim thần tượng kiểu này chưa? Cậu không thấy bộ dạng ngu ngốc của mình giống như em gái ngốc của anh trai đẹp này sao?”

Lâm Miên Miên trừng Tô Cẩn Hồng, không khí xúc động đã bị Tô Cẩn Hồng phá hoại hoàn toàn, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Cẩn Hồng, cậu cút nhanh đi, tôi đã sớm biết cậu là tên khốn kiếp mà.”

Tô Cẩn Hồng cười to: “Ha ha ha ha, đúng vậy trêu chọc cậu rất vui vẻ.”

Bố mẹ Tô ở cửa soát vé bắt đầu giục Tô Cẩn Hồng, Tô Cẩn Hồng xua tay ý bảo sẽ tới ngay. Cậu cúi xuống ôm cô gái mà mình nhìn cô ấy trưởng thành, vỗ vỗ lưng, chân thành nói bên tai: “Chúc cậu đạt được những điều mình muốn, thực hiện được những suy nghĩ của mình, có một tương lai tốt đẹp như kỳ vọng.”

Trong lòng cậu thầm nghĩ thêm: Tương lai sau này không thể tiếp tục giúp đỡ cậu.

Tô Cẩn Hồng buông Lâm Miên Miên ra, xoa đầu cô: “Tôi đi đây, cậu về đi. Tự chăm sóc tốt bản thân nhé!” Nói xong thì đi ra cửa soát vé tụ họp với bố mẹ.

Nước mắt của Lâm Miên Miên nhanh chóng trào ra, đôi tay che miệng để không phát ra tiếng.

Tô Cẩn Hồng soát vé xong, quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đang khóc rối tinh rối mù, trong lòng có chút không nỡ nhưng không biểu hiện ra ngoài, nói với Lâm Miêm Miên: “Đừng khóc, cậu khóc trông rất xấu, con gái phải cười lên mới đẹp.”

Lâm Miên Miên hoảng loạn gạt nước mắt, cười gượng, không muốn ấn tượng cuối cùng của Tô Cẩn Hồng với mình là bộ dạng khóc lóc, quật cường nói: “Cậu mới xấu ý, cậu không khóc cũng xấu.”

Tô Cẩn Hồng phất phất tay, cố không quay đầu lại, dứt khoát đi về phía trước, không hề nhìn cô, chuẩn bị làm thủ tục.

Tô Cẩn Hồng thoát ra khỏi thế giới thứ nhất, nằm mệt mỏi trong kho dinh dưỡng, hệ thống đang khôi phục tinh thần và xóa đi tình cảm cùng ký ức.

“Cầu Cầu, tôi đi rồi cơ thể kia sẽ thế nào?”

Cầu Cầu im lặng một lúc: “Ký chủ, cậu không nên hỏi vấn đề này.”

Tô Cẩn Hồng không hỏi nữa, trong lòng cũng biết chắc chắn không phải là chuyện tốt. Chỉ đáng tiếc… Miên Miên chắc chắn sẽ đau lòng.

Tô cẩn Hồng khôi phục tinh thần, hỏi Cầu Cầu: “Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất đâu?”

“Bởi vì nhiệm vụ đầu tiên là nhiệm vụ cấp F đơn giản nhất nên điểm rất ít, chỉ có 100. Thế nhưng phần thưởng cho người mới là chọn một trong ba kỹ năng.”. truyện ngôn tình

“Ba kỹ năng gì?”

“A. Gặp rồi thì không quên

B. Gặp rồi thì không quên

C. Gặp rồi thì không quên”

Tô Cẩn Hồng: “…”

Cầu Cầu giả vờ không nhìn thấy sự mệt mỏi của Tô Cẩn Hồng, làm bộ làm tịch tiếp tục trình tự: “Mười giây đếm ngược, nếu ký chủ không đưa ra lựa chọn, hệ thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên…”

“…”

“Mười, chín, tám, bảy, sáu…”

“…”

Tô Cẩn Hồng thật sự mệt mỏi, ba cái không phải là một hay sao? Còn bày ra ba lựa chọn, như vậy sẽ vui vẻ hay gì.

(Cầu Cầu: “Ha ha ha, thật là vui vẻ.”)

“Dừng, dừng, dừng. Tôi chọn gặp rồi thì không quên.” Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay ngăn Cầu Cầu tiếp tục đếm ngược làm mình đau đầu.

“Chúc mừng ký chủ có kỹ năng gặp rồi thì không quên.”

“… Sao tôi cảm thấy ở đây có âm mưu.”

Cầu Cầu trả lời qua loa: “Gặp rồi thì không quên là một kỹ năng rất tốt, ký chủ cậu nên tiếp tục tiến hành khôi phục tinh thần và xóa ký ức đi.”

“Ừ.”

“Sau khi xóa ký ức xong, ký chủ sẽ tiến vào thế giới mới, có thể chọn ngẫu nhiên từ thế giới cấp SSS đến cấp D. Chúc ký chủ ở thế giới mới vui vẻ.”

“Cầu Cầu, anh chơi tôi phải không?”



“Hoàn tất đi vào thế giới.” Cầu Cầu nhắc nhở.

Tô Cẩn Hồng nhắm mắt dựa vào ghế xoay, chậm rãi thích ứng cơ thể nam trẻ tuổi này. Anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh, đánh giá vẻ bề ngoài của cơ thể này. Không giống với vẻ ngoài tuấn tú đời trước, gương mặt này nhếch môi cười mang theo ba phần xấu xa. Tô Cẩn Hồng làm mặt quỷ, muốn khiến bản thân nam tính hơn nhưng thất bại. Anh bất đắc dĩ nói: “Sao lại nhìn như tên công tử bột thế này?”

Cầu Cầu: “…”

___

Lời tác giả: Chương sau là ngoại truyện.

Sao mị có cảm giác viết xong một thế giới như nuôi lớn một đứa con nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv