Edit: Xanh
Tô Cẩn Hồng nhìn Cố Ngôn Hi, hoảng hốt.
Anh không biết vì sao mình thốt ra từ đấy, chỉ là… bỗng nhiên cảm thấy, dáng vẻ Cố Ngôn Hi che chở anh như vậy rất quen thuộc. Nhưng mà anh lại không biết là giống ai.
Cố Ngôn Hi lạnh lùng, không nói lời nào đâm Tiêu Mục.
Tiêu Mục vốn đang cực kỳ hẫn nộ, bây giờ lại tức giận hơn. Nhưng mà lại thêm sự đề phòng cùng ý định rút lui.
Dù sao thì Tô Cẩn Hồng đã khiến ông ta bị thương nặng, thân thể bị khuyết mất gần nửa của Tiêu Mục khiến cho sức chiến đấu sụt giảm.
Nhưng mà điều khiến Tiêu Mục phải cảnh giác lại là không biết Tô Cẩn Hồng dùng cách quỷ quái gì mà lúc nguồn năng lượng kia bao phủ lấy ông ta, ông ta phát hiện ra vết thương không hề khép lại.
Tiêu Mục coi trời bằng vung như vậy, không coi ai ra gì, quan trọng là do ông ta ỷ vào khả năng chữa lành cùng tái sinh của mình.
Bây giờ bị mất đi khả năng này, ông ta không thể không cẩn thận, trong lòng dâng lên ý định rút lui. Trước giờ ông ta vẫn luôn cẩn thận giữ mạng. Trước khi biết rõ được vì sao đối phương lại bị thương nặng, ông ta không dễ ra tay.
Tiêu Mục thầm nghĩ: Thôi, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Không cần phải liều mạng với chúng.
Trong trận chiến, khi một bên có ý định rút lui, thắng bại đã định.
Xúc tu đen cuốn lấy Tô Cẩn Hồng đang nằm trên mặt đất, giơ anh lên, uy hiếp: “Cô Cố tiến thêm một bước, chỉ sợ người tình nhỏ bé của cô sẽ lành ít dữ nhiều.”
Ngoài dự đoán, bước chân của Cố Ngôn Hi không hề có dấu hiệu chậm lại.
Mũi kiếm cô chỉ xuống đất, bước chân bình thản, mặt không cảm xúc, tựa như nữ sát thần đến lấy mạng Tiêu Mục.
Cố Ngôn Hi nhàn nhàn nói: “Ông cứ việc động vào em ấy. Ông động đến một sợi tóc của em ấy thôi, tôi sẽ chặt một cánh tay của ông. Ông chặt tay em ấy, tôi sẽ khiến ông sống dở chết dở, nếu ông giết em ấy, tôi sẽ khiến ông phải hối hận khi đã xuất hiện trên cõi đời này.
Cố Ngôn Hi đã nhìn thấy vết thương do xúc tu trên người Tô Cẩn Hồng, trong lòng đã phán tử hình cho Tiêu Mục.
Tiêu Mục nghe lời của CỐ Ngôn Hi mà kinh hãi.
Ông ta hoàn toàn không ngờ tới một cô gái trông dịu dàng như Cố Ngôn Hi, lúc đàm phán lại không nhường chút nào. Rõ ràng là cục diện đang bất lợi cho cô ấy, thế mà lại bình thản uy hiếp như vậy.
Ông ta trầm giọng: “Cô đang uy hiếp tôi sao? Cô không sợ cậu ta chết à?”
Cố Ngôn Hi: “Nếu em ấy chết thì ngay sau đó ông sẽ chôn cùng.”
Tiêu Mục cả kinh, ánh mắt tối lạ không rõ ý gì. Trông dáng vẻ này của CỐ Ngôn Hi không giống như nói dối. Nhưng bây giờ ông ta đang tiến thoái lưỡng nan…
Cố Ngôn Hi nói xong không thèm quan tâm đến Tiêu Mục. Cô nhìn Tô Cẩn Hồng, nhẹ giọng hỏi: “Anh có trách em không?”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, cười cười, giọng điệu ôn hòa: “Trước khi em đến, anh cho rằng mình chết chắc rồi, lúc ấy chỉ nghĩ…”
“Nếu được thấy em một lần nữa thì tốt quá.”
Đau đớn như biến mất, trong mắt Tô Cẩn Hồng lúc này chỉ có Cố Ngôn Hi.
Khóe môi anh tạo thành một vòng cung dịu dàng, lặp lại lần nữa: “Tốt quá rồi.”
Cố Ngôn Hi sợ run người, thu lại ánh nhìn, hơi cúi đầu.
Lúc ở trên đường, cô đã nhớ lại tất cả.
Từ Lâm Miên Miên đến Lãnh Đan Thu rồi lại đến Ôn Thanh Từ.
Mỗi thế giới đều khác nhau, điều tương đồng duy nhất là sự dịu dàng mà người đnà ông này mang lại.
Từ Lâm Miên Miên ấu trĩ ngốc nghếch ban đầu, đến Lãnh Đan Thu bất lực rồi đến Ôn Thanh Từ mạnh mẽ.
Cô nói thầm trong lòng: “Cuối cùng thì em cũng có thể bảo vệ anh.”
Kiếm trong tay không có lý do gì không chĩa về phía kẻ thù.
Giờ đây, kiếm thu lại năng lượng, như một thanh kiếm bình thường, đi theo quỹ đọa bình thường, những chiêu thức bình thường.
Nhưng mà khi Tiêu Mục nhìn thấy nó, lại cảm thấy được thứ gọi là sợ hãi từ trong xương cốt.
Trong nháy mắt, ông ta thấy kiếm ngày càng gần, càng ngày cnagf gần… Loading...
Ông ta muốn tránh, lại không thể động đậy, cả người cứng như khúc gỗ, mặc cho kiếm đâm vào.
Ông ta cúi đầu, khó tin mà nhìn thân thể mình nổ tung, không thể hiểu được tại sao bản thân không thể thoát được chiêu này.
Nếu Tiêu Mục từng ở giới Tu Chân thì sẽ biết: Kiếm này nhìn tưởng bình thường nhưng lại ẩn chứa kiếm thế cường đại, sáng tạo ra một không gian đơn đọc bằng uy lực của chính nó. Lúc cô đam kiếm này, ông ta đã cầm chắc cái chết.
Thời khắc kiếm vào thân thể, năng lượng trong cơ thể ông ta nổ tung.
Giây phút năng lượng nổ mạnh, cắt vụ cơ thể ông ta thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh này bị nhốt vào kiếm thế của Cố Ngôn Hi, không thể tụ tập, cũng không thể tái sinh.
Tiêu Mục không ai bì nổi cứ thế biến mất.
Xác thịt, máu bắn đầy đất.
Tô Cẩn Hồng mất đi chống đỡ, ngã từ trên không xuống, rơi vào một cái ôm mềm mại.
Cố Ngôn Hi hơi do dự, thử gọi: “Sư đệ?”
Tô Cẩn Hồng còn đang chết máy, không ngờ được Tiêu Mục cứ như vậy mà toi. Nghe thấy hai chữ kia, anh hỏi theo bản năng: “Gì thế?”
Cố Ngoon Hi nhìn vẻ mặt ngây thơ của anh không giống đang giả vờ, cụp mi: “Không có gì.”
Tô Cẩn Hồng vẫn rất nghi ngờ: “Vì sao ông ta lại không né? Để chị đâm ông ta? Như thế không hợp lý, em vừa mới đánh kiệt sức.”
Cố Ngôn Hi vừa nhớ tới mấy đời trước, lại phát hiện Tô Cẩn Hồng hoàn toàn quên mất quá khứ của họ, tâm tình đang rất phức tạp.
Cô trả lời có lệ: “Chắc là sợ quá.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh phát hiện tâm tình của Cố Ngôn Hi không tốt lắm, thức thời mà không nhiều lời.
Chắc là do Cố Ngôn Hi lo lắng cho người nhà thôi.
Tô Cẩn Hồng vẫn luôn yên lặng, cho đến khi Cố Ngôn Hi bế ngang anh lên.
Tô Cẩn Hồng:???
Đây không phải là bế công chúa mà con gái thích nhất sao? Anh từ chối.
Tô Cẩn Hồng có thể chấp nhận được kéo, khiêng, cõng, nhưng mà không thể chấp nhận bị bế như vậy!
Tô Cẩn Hồng: “Chị thả em xuống, em có thể đi được. Một thằng con trai lớn như em, chị bế như vậy còn ra thể thống gì?”
Nhưng anh làm sao lại là đối thủ của Cố Ngôn Hi nhớ lại mấy đời cơ chứ.
Người thương không nhớ tới những ký ức chung của họ, tâm trạng Cố Ngôn Hi vốn không tốt, đương nhiên không ngại chọc Too Cẩn Hồng mấy phát.
“Em có khinh nữ không thế?”
Tô Cẩn Hồng hoang mang.
“??? Hả? Không ạ. Sao chị lại nói sang chuyện này?”
“Nếu em bế công chúa chị, có phải em thấy rất bình thường không?”
Tô Cẩn Hồng: “Vâng, nhưng mà…”
Cố Ngôn Hi: “Không có nhưng mà, đấy là chị còn chưa nói đến chuyện em định bỏ lại chị rồi một mình đi tìm chết đấy.”
Tô Cẩn Hồng không dám mở miệng nữa, dựa vào trước ngực Cố Ngôn Hi im như thóc, sợ cô ấy lại nghĩ đến chuyện cũ gì nữa.
Rõ ràng có không ít xe đỗ ven đường, nhưng Cố Ngôn Hi giống như không nhìn thấy, bế anh suốt đường đến chỗ trú ẩn của mọi người.
Tô Cẩn Hồng muốn hỏi có phải Cố Ngôn Hi cố ý không nhưng lại sợ làm cô không vui.
Càng gần căn nhà, lòng Tô Cẩn Hồng nóng như lửa đốt. Sao anh có thể để cho bố mẹ vợ tương lai nhìn thấy anh được Cố Ngôn Hi bế?
“Ngôn Hi, chị Ngôn Hi, xin chị thả em xuống đi!”
Tô Cẩn Hồng cuống đến mức chỉ thiếu gọi Cố Ngôn Hi là “mẹ”.
Bởi vì lúc trước sử dụng dị năng quá mức, lúc này Tô Caarn Hồng không thể động đậy, cố hết sức cũng chỉ có thể xoay người.
Đối mặt với yêu cầu vô lý của Tô Cẩn Hồng, Cố Ngôn Hi không thèm đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho anh.
Tô Cẩn Hồng cắn chặt răng, cố hết sức giãy giụa để xuống. Người rơi thẳng xuống đất, anh kêu rên một tiếng.
Cố Ngôn Hi đứng nhìn anh, mặt không cảm xúc.
“Ngã đau?”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cố Ngôn Hi: “Còn mù quáng nữa không?”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Ba mẹ Cố nghe thấy tiếng của Cố Ngôn Hi, vội vàng chạy ra.
“Hi Hi, con đã về rồi?”
Ngay sau đó họ nhìn thấy Tô Cẩn Hồng nằm trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tô sao thế?”
“À, em ấy bị thương mà không chịu cho con bế, sợ bị mọi người thấy, sợ mất mặt. Con đang nói chuyện với em ấy.”
Cố Ngôn Hi tiến lên, tự nhiên mà bế Tô Cẩn Hồng lên, cực kỳ dịu dàng.
Bố mẹ Cố vui mừng mà cười cười, không hề nhúng tay vào chuyện của đôi vợ chồng son này.
Chỉ có Tô Cẩn Hồng khổ không tả nổi,Cố Ngôn Hi nhìn dịu dàng nhưng lời nói lại không hề dịu dàng: “Còn cáu kỉnh sao?”
Tô Cẩn Hồng nhìn gương mặt đen sì dưới lớp mặt nạ dịu dàng cả Cố Ngôn Hi, cực kỳ thức thời mà lắc đầu.
Thôi vậy, không phải chỉ là mặt mũi thôi sao? Anh từ bỏ.
Cố Ngôn Hi và Tô Cẩn Hồng đều quyết định đi tìm Bạch Kiêm. Chỗ có người nhiều vẫn có cảm giác an toàn hơn. Huống hồ người quản lý Bạch Kiêm này vẫn còn được coi là đansg tin cậy, nhân phẩm cũng không tồi, lại là người quen, yên tâm thêm một ít.
Lên xe, Tô Cẩn Hồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không bị mất mặt nữa.
Nguy cơ đã biến mất, thần kinh căng chặt của Tô Cẩn Hồng được thả lỏng, đau nhưc trên người đánh lại, anh rơi vào bóng đêm.
Một tuần sau, cuối cùng Tô Cẩn Hồng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Người trông bệnh ở cạnh đang rơi vào si mê.
“Anh trai nhỏ này rất lợi hại, nghe nói anh ấy với chị Cố cùng nhaugiari quyết một con BOSS rất mạnh ở thành phố S. Lại còn đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng rơi vào bể tình rồi.”
Tô Cẩn Hồng vừa tỉnh lại, đã nghe thấy người ta khen mình, không tránh khỏi vui vẻ. Chưa kịp vui được một giây, một giọng nữ khác đánh tan tâm trạng vui sướng của anh.
“Ha ha ha, có chuyện cậu không biết đâu. Lúc anh ấy hôn meeddax được chị Cố bế công chúa lại đây đó. Cậu muốn yêu đương với người đàn ông bị người phụ nữ khác bế công chúa à?”
Tô Cẩn Hồng: “…” Anh nghe thấy tiếng người khác tám chuyện về mình rất hào hứng, có thể từ đấy mà đoán được cố aays đang hớn hở như nào.
“Hả? Thế thì thôi đi… Tớ vẫn nên ship anh ấy với chị Cố thì hơn. Hơn nữa chị Cố cũng rất đẹp! Sáng hôm nay được cận cảnh chị ấy, chị ấy đến thăm anh Cố. Chị ấy không chỉ đẹp mà còn cực kỳ dịu dàng. Lúc chỉ cười với tớ, chân tớ mềm nhũn, vừa dịu dàng lại quyến rũ.”
Tô Cẩn Hồng càng nghe càng thấy sai sai. Ship bọn họ thì thôi đi, mêm mẩm người thương của anh là sao?
Anh tỏ vẻ mới tỉnh lại, ngắt cuộc đối thoại đến cao trào của hai cô gái: “Ưm…”
“Ôi, anh tỉnh rồi.” Cô gái mới mê đắm Tô Cẩn hồng chột dạ lè lưỡi, tiến lại xem anh.
Tô Cẩn Hồng từ từ mở mắt: “Đây là… đâu?”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, lạc quan nghĩ: Chắc hẳn không nghe được lời mình mới nói đâu.
Nhưng mà cô vẫn hơi chột dạ.
Cố gái vội vàng nhìn Tô Cẩn Hồng một cái, tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình: “Để em gọi chị Cố lại cho anh.”
Mặt Tô Cẩn Hồng cứng lại, nhìn cô gái kia vội vàng chạy đi vẫn không quên túm theo đồng bọn.
Vừa mới nghe lời si mê về Cố Ngôn Hi của cô ấy, giờ đây kiểu gì Tô Cẩn Hồng cũng cảm thấy cô ấy chỉ muốn mượn cơ hội này để được nhìn Cố Ngôn Hi nhiều thêm vài giây.
Giây phút đầu tiên Tô Cẩn Hồng nhìn thấy Cố Ngôn Hi, vội vàng hỏi: “Em sống rồi, chị đồng ý chứ?”
Cố Ngôn Hi: “Có phải em quên những gì em đã nói không?”
Tô Cẩn Hồng đờ đẫn: “Không. Cái này có ai muốn nhớ.”
Cố Ngôn Hi nhìn cánh tay cuốn đầy băng gạc của anh, không rõ cảm xúc.
Cô ngồi vào mép giường của Tô Cẩn Hồng, thong thả nói: “Để chị giúp em nhớ lại.”
“Em nói: Nếu em còn sống trở lại, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Tô Cẩn Hồng đờ đẫn gật đầu: “Vâng ạ, không phải em tồn tại sao?”
Cố Ngôn Hi: “Em như thế mà còn nói là sống sót trở về sao? Em sống đấy, nhưng mà được chị mang về.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cố Ngôn Hi sờ tay anh, dùng dị năng kiểm tra tình trạng của anh rồi đứng dậy định đi.
“Em hồi phục khá tốt, chị còn có việc, đi đây.”
Tô Cẩn Hồng: “???”
Tình huống khác xa với những gì anh tưởng tượng vậy.
Cầu Cầu tổng kết thay anh: “Có mấy người nhìn như còn sống, nhưng trên thực tế lại đã chết.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Cầu Cầu còn thêm dầu vào lửa: “Tình yêu đã chết.”
Tô Cẩn Hồng nghiến răng nghiến lợi: “Cậu im mồm.”
Vừa mới gặp được đả kích lớn trong tình yêu, Tô Cẩn Hồng hoàn toàn không phát hiện ra miệng vết thương của anh có thêm nguyên tố dị năng, đang từ từ chữa trị vết thương cho anh.
Một năm sau, bởi vì Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi đã giải quyết con boss zombie lớn nhất thành phố S, việc dọn dẹp khu trung tâm thành phố trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Căn cứ của Bạch Kiêm ngày một phát triển, người hội tụ về không ngừng nghỉ.
Thậm chí chính phủ còn bố trí một ít quân đội, cũng như nhân viên quan trọng và nhà khoa học.
Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi bởi vì có cống hiến to lớn, được đề bạt lên làm quản lý của căn cứ. Hai người thường dẫn đội ra ngoài sưu tầm đồ đạc.
Vaccine zombie cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm, thắng lợi cho nhân loại sắp đến.
Cuối cùng, tình yêu của Tô Cẩn hồng cũng có kết quả. Theo đuổi 12 tháng, cuối cùng Cố Ngôn Hi cũng chịu nhận lời.
Uông Hạc: “Anh Tô! Chức mừng anh! Nghe nó chị Cố đồng ý anh rồi hả?”
Hai người quản lý dây dưa suốt một năm, khiến cho cả căn cứ đều sốt ruột. Cuối cùng cũng có kết quả, Uông Hạc thực lòng vui thay cho Tô Cẩn Hồng, dù sao thì ai cũng thấy được anh đã nỗ lực như thế nào.
Tô Cẩn Hồng hơn ha hớn hở nhét vào tay Uông Hạc một viên kẹo: “Cùng vui, cùng vui.”
Uông Hạc nhìn kẹo trong tay, ngẩn ra, hét to với bóng dáng của Tô Cẩn Hồng: “Sao anh lại cho em kẹo? Anh chưa kết hôn đâu!”
Tô Cẩn Hồng không quay đầu lại mà cười ha ha.
“Ha ha ha, đã ở bên nhau rồi, chín bỏ làm mười thì không phải là kết hôn sao?”
Ai nghe được cuộc đối thoại này cũng nở nụ cười.
Có hai quản lý Tô Cẩn Hồng cùng Cố Ngôn Hi làm gương, căn cứ của Bạch Kiêm hiếm khi xảy ra chuyện không tốt trông chuyện nam nữ. Hoàn toàn khác với các căn cứ lâu lâu lại xảy ra chuyện nam dị năng giả cưỡng bức phụ nữ khác.
Suốt một năm này, chuyện Tô Cẩn Hồng làm cho CỐ Ngôn Hi rõ như ban ngày.
Vì bù đắp lại sai lầm của mình (mặc dù chính Tô Cẩn Hồng cũng không biết mình sai ở đâu), từ giặt quần áo đến dọn vệ sinh, Tô Cẩn Hồng đều làm cho Cố Ngôn Hi.
Cứ thế suốt một năm, sự tức giận của Cố Ngôn Hi cuối cùng cũng tiêu tan. DÙ sao thì không nhớ ra cũng không phải lỗi của anh…
—
70 năm sau.
Lúc Tô Cẩn Hồng hấp hối, kí ức suốt mấy trăm năm bỗng nhiên tràn về.
“Miên Miên…Thu Thu… Sư tỷ…”
Những khuôn mặt hơi giống nhau liên tiếp xuất hiện trong kí ức của anh, chiếm hơn nửa cuộc sống của anh.
Tô Cẩn Hồng không thể tin được.
Anh đột nhiên nhớ tới một năm kia Cố Ngôn Hi lạnh nhạt với anh không rõ lý do: “Có phải em đã nhớ từ lâu rồi không?”
Giờ đây tóc Cố Ngôn Hi đã trắng xóa, khuôn mặt già nua ẩn hiện dáng vẻ xinh đẹp thời trẻ.
Cô nắm tay Tô Cẩn Hồng, lắc đầu: “Tất cả đã qua rồi.”
Tô Cẩn Hồng cố gắng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt Cố Ngôn Hi, khó khăn hỏi: “Vì sao?”
Cố Ngôn Hi hiểu được anh mươn hỏi: Vì sao đời nào cũng gặp được cô.
Mắt nhìn mắt, tràn đầy thâm tình.
“Trừ đời đầu tiên, những đều sau em đều vì anh mà đến.”
“Xin lỗi em… Anh yêu em.”
Tô Cẩn Hồng nhắm mắt lại, tay rơi xuống, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Cố Ngôn Hi hôn anh: “Chúng ta sẽ gắp lại.”
Cô run rẩy bò lên giongwf, nằm cạnh Tô Cẩn Hồng, yên lặng chờ Thần Chết đến.
Kiếp đầu, cô là Lâm Miên Miên.
Sau khi cô chết từng nghe một giọng nói hỏi: “Nếu cho cô cơ hội được nhìn thấy Tô Cẩn Hồng, cô có muốn không?”
“Muốn.”
“Quá trình sẽ rất gian nan, có thể cô sẽ không chỉ chết một lần, cô cũng đồng ý ư?”
“Tôi đồng ý.”
Ngày hôm sau, người ở căn cứ S không nhìn thấy hai người, trở nên rối loạn.
Họ tìm khắp nơi, cuối cùng tìm đến chỗ ở của hai người.
Gọi suốt nửa ngày không thấy ai đáp lời, nghĩ đến địa vị của hai người, người phụ trách không dám tùy tiện xông vào, đành báo cho cấp trên.
Được sự cho phép của cấp trên, người trong căn cứ phá cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy I cũng im lặng.
Tô Cẩn Hồng nằm cạnh Cố Ngôn Hi, ra đi thanh thản.
Yên lặng một lúc lâu, tất cả mọi người đều cúi chào.
Vì cống hiến của họ, cũng vì tình yêu của họ.
—
Lời tác giả: Ôi, khó khăn thật đấy! Viết xong chính văn rồi, sau đó sẽ có ngoại truyện, về chuyện Tô Cẩn Hồng trở lại hiện đại gặp Cố Ngôn Hi. Chắc cũng không dài đâu, tầm vài chương hoy.
Mặc dù thế gới này kết thúc nhưng tình yêu của họ vẫn không kết thúc.
Sau khi viết xong ngoại truyện sẽ viết một truyện về Tô Cẩn Hồng ở thế giới song song. Không dài đâu.
Khụ khụ, dưới đây là quảng cáo. Dài lắm, không edit đâu.