Edit: Bonie
Beta: Xanh
Ba Cố vui tươi hớn hở đi đến trước mặt Cát Vấn Vấn: “Thím Cát, còn phòng trống không? Cho con gái tôi với thằng nhóc kia…”
Cát Vấn Vấn ngầm hiểu liếc mắc nhìn Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi một cái, vội vàng gật đầu, “Có có có, còn phòng, hai đứa chúng nó ở vừa xinh.”
Vì thế, lúc Cố Ngôn Hi cái gì cũng không biết đã được quyết định phải ngủ cùng phòng với Tô Cẩn Hồng.
Lúc tối ba Cố báo cho bọn họ, Cố Ngôn Hi kinh ngạc muốn phản dổi thì nhìn thấy dáng vẻ đương nhiên của ba Cố, đành phải từ bỏ.
Cố Ngôn Hi bất đắc dĩ phẩy tay, “Thôi, tùy mọi người sắp xếp vậy.”
Ba Cố không vui nhìn co: “Con bé này.”
Tô Cẩn Hồng nghẹn cười, “Ba, con đưa con bé vào phòng nhé?”
Ba Cố vẫy vẫy tay, “Đi đi.” Sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Cố Ngôn Hi một cái, lắc đầu thở dài, chậm rãi trở về phòng.
Cố Xảo đang ngủ mơ màng trên sô pha, lúc còn đang trong mộng đã bị Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng bế vào phòng.
Cát Vấn Vấn và Du Du ở một phòng, ba Cố mẹ Cố một phòng, hai cửa phòng đóng chặt, người lớn lẫn trẻ nhỏ đều đi ngủ, Cố Ngôn Hi đứng ở cửa khóc không ra nước mắt, cô không muốn đi vào đâu.
Sau khi Tô Cẩn Hồng sắp xếp cho Cố Xảo, anh cởi áo, lộ ra thân thể khỏe mạnh, mặc quần đùi ra thúc giục cô: “Chị không vào à?”
Cố Ngôn Hi: “…”
Cô thở dài, đành bước vào, cảnh cáo Tô Cẩn Hồng: “Em ngủ bên kia, không được lại đây.”
Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn gật đầu, an phận nằm ở chổ của bản thân, đắp chăn, nhìn sơ qua có vẻ rất đứng đắn.
Cố Ngôn Hi âm thầm thở phào, cô không thay đồ, nhanh chóng chui vào trong chăn, đành chịu tạm cả đêm.
Cô hơi điều chỉnh tư thế ngủ, quay đầu liền đụng phải đôi mắt dáng lấp lánh của Tô Cẩn Hồng.
Cố Ngôn Hi: “…” Cô trở mình, đưa lưng về phía Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng do dự, vẫn nói ra nghi vấn trong lòng.
“Khụ, ờm… Con gái các chị không cởi áo kia không thấy khó chịu à?”
Cố Ngôn Hi: “…”
Tô Cẩn Hồng: “Thật ra em không phải biến thái đâu. Em thấy trên mạng bảo không cởi cùng không tốt, ngủ không thoải mái.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Cô thẹn quá hóa giận, “Không khó chịu, im miệng.” Loading...
Tô Cẩn Hồng: “Dạ.”
Một lúc sau, Tô Cẩn Hồng còn nói thêm: “Em không nhìn đâu, để em quay lưng, chị có muốn cởi… nội y không? Như thể ngủ sẽ thoải mái hơn?”
Tô Cẩn Hồng dám lấy đầu của anh ra mà bảo đảm, anh không hề có ý cợt nhã hay trêu chọc cô đâu, anh chỉ lo cô ngủ không ngon thôi. Nhưng mà đã nói như vậy, nói sao cũng giống như anh có ý gây rối với cô…
Cố Ngôn Hi cắn răng nghĩ: Con trai bây giờ cũng biết nhiều quá ha!
Cô hung dữ nói với Tô Cẩn Hồng: “Em đừng có xoay người lại, nếu mà em xoay người lại thì chị sẽ không để ý tới em nữa.”
Tô Cẩn Hồng: “Dạ.”
Cố Ngôn Hi: “Em nhắm mắt lại.”
Tô Cẩn Hồng: “… Em đã quay đi rồi, không nhìn thấy chị đâu.”
“Vậy thì cũng phải nhắm mắt lại.”
Tô Cẩn Hồng tốt tính trả lời: “Dạ dạ dạ, em nhắm mắt lại đây.”
Cố Ngôn Hi nhìn anh vài giây, xác định Tô Cẩn Hồng sẽ không quay lại mới bắt đầu cởi áo.
Tô Cẩn Hồng nhắm mắt lại không nhìn thấy thứ gì, thính giác mẫn cảm hơn rất nhiều. Anh nghe thấy tiếng quần áo cọ xát với thân thể, không nhịn được mà đỏ mặt.
Có lẽ… khi kết hôn với Cố Ngôn Hi thì cũng ở với nhau như vậy.
Cùng sinh hoạt, thức giấc chung một giờ.
Tô Cẩn Hồng đột nhiên thấy hơi tiếc nuối. Nếu không phải mạt thế thì bọn họ có thể có một hôn lễ chính thức. Dù sao anh vô cùng mong chờ chuyện xuất hiện cùng Cố Ngôn Hi trên quyển sổ màu đỏ*.
(*) Sổ kết hôn bên Trung Quốc có màu đỏ
Cố Ngôn Hi thay đồ bằng tốc độ ánh sáng, rồi trốn vào trong chăn.
Tô Cẩn Hồng: “Chị thay đồ xong rồi sao? Em quay lại được chưa?”
Cố Ngôn Hi rúc trong chăn, hậm hực: “Không được.”
Tô Cẩn Hồng cười một chút, có mấy thứ đồ nhỏ nhỏ xuất hiện ở trong tay anh.
“Em có đồ cho chị.”
Cố Ngôn Hi xoay người, tò mò nhìn anh, “Gì thế?”
Tô Cẩn Hồng mở tay ra, cho cô nhìn mấy hộp nhỏ kia.
Anh đưa nó cho cô, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng, “Chị xem xem có thích hay không.”
Anh ngồi dậy, tay còn lại đốt lên ngọn lửa màu xanh chiếu sáng lòng bàn tay.
Cô cầm lấy một cái trong đó, nhìn kỹ rồi cười.
“Hồng cánh sen à.”
Tô Cẩn Hồng không hiểu: “Cái gì?”
Cố Ngôn Hi cười lắc đầu, nhét cây son vào hộp, giải thích đơn giản cho anh: “Là màu son mà con trai các cậu hay tặng, nhưng mà sau khi dùng thì đa số chỉ muốn chết quách cho rồi.”
Tô Cẩn Hồng nghiêm túc nói: “Không đâu, chắc chắn chị dùng rất đẹp.”
Cố Ngôn Hi giận dỗi liếc anh một cái, cầm một thỏi son khác thử màu trên tay: “Lắm lời.”
Tô Cẩn Hồng mang đến tổng cộng bảy tám cây son, Cố Ngôn Hi dựa theo ngọn lửa màu xanh thử màu từng cái.
Cô kéo tay Tô Cẩn Hồng qua, hào hứng tô lên tay anh: “Màu này không hợp với chị.”
“Màu này còn được.”
Cô chia son thành hai loại, màu nào hợp thi bỏ vào túi của bản thân, màu không hợp thì bỏ vào túi Tô Cẩn Hồng.
Từ đầu đến cuối, Tô Cẩn Hồng vẫn dịu dàng nhìn cô
Cố Ngôn Hi: “Em thấy màu nào đẹp nhất?”
Tô Cẩn Hồng: “… Ờm. Trông không khác nhau mấy?”
Cố Ngôn Hi cười nhẹ, không khiến anh khó xử nữa. Cô cất son, vui vẻ đi ngủ, hoàn toàn quên mất sự không thoải mái vừa rồi.
Tô Cẩn Hồng nhẹ giọng cười, dịu dàng chọc cô.
“Hôm nay đồng chí Tô khiến đồng chí Cố vui chứ?”
“Đồng chí Tô hôm nay rất tốt, có thể được 100 điểm!”
Tô Cẩn Hồng kiên nhẫn dụ dỗ cô, “Có khen thưởng gì không?”
Cố Ngôn Hi nhanh chóng chui vào trong chăn, “Không có.”
Tô Cẩn Hồng tiếc nuối nhìn bóng dáng của cô, “Được rồi, ngủ ngon.”
Chờ tới khi anh nhắm mắt, đột nhiên cảm giác bên người trầm xuống, trên mặt truyền đến xúc cảm ấm áp: “Ngủ ngon.”
Tô Cẩn Hồng bừng tỉnh, Cố Ngôn Hi đã lùi lại rồi.
Anh muốn lại gần cô, lại sợ không được, khiến cô phiền chán nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhiều năm sau, Tô Cẩn Hồng nhớ tới chuyện này, cạn lời với sự ngây thơ do dự năm đó của bản thân. Con gái nhà người ta đã chủ động đến thế rồi, rõ ràng đến như vậy rồi mà còn do dự gì nữa?!
Đáng tiếc thay lúc đó Tô Cẩn Hồng còn non và xanh, anh cố nén nội tâm xôn xao, ép bản thân tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời tang tảng sáng Tô Cẩn Hồng đã bị Cố Xảo gọi dậy.
Anh xoa mắt ngồi dậy, xoa đầu con bé.
“Xảo Xảo làm sao vậy?”
Cố Xảo bĩu môi, tủi thân mở to mắt nói: “Xảo Xảo đói.”
Tô Cẩn Hồng tròng áo Hoodie nơi đầu giường vào người, thuần thục bế bé lên, dỗ dành:
“Suỵt, đừng làm ồn chị, để anh mang em đi ăn gì đó.”
Tô Cẩn Hồng cầm lấy ba lô, bế Cố Xảo ra phòng khách, mẹ Cố đang dọn đồ. Mẹ Cố nhìn thấy bọn họ bước ra, nhiệt tình nói: “Tiểu Tô dậy sớm vậy.”
“Ô, Tiểu Xảo Xảo của chúng ta cũng dậy sớm thật đấy!” Mẹ Cố xoa khuôn mặt Cố Xảo, khen bé.
Tô Cẩn Hồng kéo ba lô ra, tìm một cái bánh quy cho trẻ em và một hộp sữa bò nhỏ, cười trả lời: “Xảo Xảo đói bụng, con mang bé đi ăn gì đó.”
Mẹ Cố cười gật đầu, lúc đang chuẩn bị nói con gái mình sao vẫn còn ngủ nướng thì nghe thấy Cố Xảo nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Mẹ Cố nhăn mày lại, nghi ngờ nhìn Tô Cẩn Hồng: “Sao Xảo Xảo lại gọi con là anh?”
Nụ cười trên mặt Tô Cẩn Hồng cứng lại, hoàn toàn không thể ngờ được Cố Xảo lật tẩy anh chỉ bằng một câu.
“Cái này…”
Ba Cố phụ vừa vặn đẩy cửa ra, biến sắc: “Anh???” Ông chất vấn: “Xảo Xảo không phải con của con sao?”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Đối mặt với sự biến sắc cùng ánh mắt của sắc bén của hai vị, Tô Cẩn Hồng chỉ thấy áp lực nặng ngàn cân.
“Không ạ.”
Ba Cố suýt ngã quỵ, “Vậy cậu gọi ba cái gì!”
Ông nhớ tới bản thân lại có thể không tin lời của con gái, còn an bài cho bọn họ ở một phòng thì giận sôi máu. Tuy rằng ba Cố hiểu lầm nhưng mà thằng oắt này cũng được nước làm tới!
Sự tức giận che mờ lý trí, ông lựa chọn việc quên đi sai lầm của bản thân.
Ông tức giận cầm lấy cây chổi trong góc, bắt đầu đánh lên người Tô Cẩn Hồng.
“Tôi đánh chết cậu cái đồ lưu manh!”
Mẹ Cố tuy cũng tức giận nhưng bà cũng không ngờ ba Cố lại giận đến vậy. Bà túm chặt tay ba Cố: “Có gì mình từ từ nói, hơi tý thượng cẳng chân hạ cnagr tay cái gì! Có trẻ con ở đây này!”
Ông cúi đầu nhìn Cố Xảo, cô bé mở to mắt, không giấu nổi sự hưng phấn trong ánh mắt.
Ba Cố đẩy tay mẹ Cố ra, chỉ vào Cố Xảo nói: “Mình xem Xảo Xảo cũng biết thằng oắt này cần bị đánh, bà đừng cản tôi!”
Cố Ngôn Hi đẩy cửa ra thì nhìn thấy ba cầm chổi đòi đánh Tô Cẩn Hồng, mẹ và thím Cát đều giữ ông, mà Tô Cẩn Hồng đứng giữa phòng khách hỗn loạn, tránh né cây chổi kia, trong miệng còn la to.
“Chú ơi, không phải như chú nghĩ đâu!”
“Bây giờ còn biết gọi là chú à?!”
Ba Cố nhớ tới tối hôm qua bản thân còn đắc ý khoe với mẹ Cố rằng Tô Cẩn Hồng gọi mình là “Ba”, ông chỉ muốn tát bản thân một cái.
Ông đã nói rồi, con gái mình còn trẻ như vậy sao lại có con lớn như thế đuợc chứ, lại còn tìm cái thằng ẻo lả này nữa! Con trai nhỏ tuổi quả nhiên không được! Miệng lưỡi thật trơn tru!
Ba Cố vô cùng hối hận còn Tô Cẩn Hồng lại tràn ngập tiếc nuối.
Thành tại Tiêu Hà, bại tại Tiêu Hà*.
(*) Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông. – Theo Wikipedia
Anh hoàn toàn không ngờ được lại bại lộ bởi một câu nói của Cố Xảo, cũng tại anh thiếu cảnh giác. Nếu như chậm một chút nữa, chờ tới khi Cố Ngôn Hi đáp ứng sự theo đuổi của anh rồi bại lộ cũng được mà!
Bây giờ rất xấu hổ, bên Cố Ngôn Hi mới khá được một tí thì anh đã chọc giận ba mẹ của cô.
Cố Ngôn Hi sợ ngây người, cô lớn tiếng ngăn chuyện khôi hài này lại: “Ba, ba làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì để ba phải tự mình động thủ?” Nói rồi cô hung hăng trừng mắt lườm Tô Cẩn Hồng. Ý trong mắt rất rõ ràng: Nếu em chọc tới ba mẹ của chị thật, chị sẽ không tha cho em đâu.
Tô Cẩn Hồng sờ mũi, cười khổ nghĩ: Em đâu dám!
Ba Cố chỉ vào Tô Cẩn Hồng, nổi giận đùng đùng cáo trạng với Cố Ngôn Hi: “Thằng nhóc này làm ba hiểu lầm! Xảo Xảo không phải con của hai đứa!”
Cố Ngôn Hi thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy, không phải con đã giải thích rất nhiều lần sao? Ba mẹ không tin, con cũng không có cách nào.”
“Thằng nhóc này không liên quan gì đến con?”
Cố Ngôn Hi nhớ tới đêm qua…
Cô hơi chột dạ mà nói: “Khụ khụ… Ờm, vẫn có chút liên quan.”
“Con mau nói hết tất cả cho ba!”
Cố Ngôn Hi: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Bát tự mới vừa có một nét phẩy mà nội tâm Tô Cẩn Hồng đã ảo tưởng việc kết hôn.
Tui đã đi ra nước ngoài chơi rồi, thời gian đổi mới vào ngày mai không rõ, ngày mốt cũng không rõ luôn.
Chúc mọi người kỳ nghỉ này vui vẻ! (tui mới phát hiện thế mà đã đuợc một trăm chương rồi đóa!)