Lâu Thanh Vũ chưa gặp qua cái người được gọi là phụ thân Tương gia này. Nghe nói hắn mười bốn trúng cử, mười sáu đăng khoa, hai mươi đề huề, đến nay đã tròn hai mươi năm, học phú ngũ xa tài hoa đều hơn người, đỉnh điểm là biết trị quốc.
Lâu Thanh Vũ là nhi tử thứ ba của hắn, cũng là nhi tử nhỏ nhất a. Bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, bị đưa đi rời xa kinh thành đến trấn nhỏ tĩnh dưỡng, đã qua hơn mười năm không có quay về Tướng phủ. Tuy rằng đối với chính bản thân mình thì phụ thân không có cái gì gọi là ấn tượng, nhưng Lâu Thanh Vũ vẫn còn có thể cảm giác bản thân sinh ra đã không được sủng ái. Bất quá những điều này đều không quan trọng, cuộc sống nhàn nhã thong dong ở tiểu trấn yên bình này, kì thực đúng là khát vòng đáy lòng từ lâu của hắn.
Chỉ là lần này về Kinh không ngờ sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn giữa những kẻ có quyền có thế, mang trong mình tham vọng làm bá chủ. Lâu Thanh Vũ chỉ mong an ổn sống qua ngày vậy mà vô tình bị cuốn vào vòng tranh đấu luẩn quẩn không hồi kết kia. Lại còn dành trọn tâm mà yêu một kẻ lãnh huyết vô tình nhất thế gian là hắn, để rồi toàn thân đều là thương tích.
Bình luận truyện